Dưới ánh sáng vàng của ánh đèn lồng trên sân, thấp thoáng bóng liễu rủ làm cho không khí có chút u ám. Mễ tính vốn nhát ma, nên lòng thấp thỏm chẳng yên. Sợ gì chứ! Trên đời này làm gì có ma. Nếu không làm có khi mình thành ma luôn ấy.
Trong không gian im ắng, gió chỉ còn thoang thoảng pha chút hương thiết mộc lan, trước sân phủ rộng lớn heo hắt mỗi bóng dáng nhỏ bé của Mễ lủi thủi bưng đồ. Bỗng có tiếng lạch cạch ở gốc cây bên cạnh, cậu giật nảy mình, mồm vẫn lẩm bẩm:
"Không sợ... không sợ..."
Nhưng mặt đã chuyển sang xanh lét. Cậu vẫn cố bình tĩnh nhưng tiếng lạch cạch vẫn vang ở phía sau. Cảm thấy như tiếng vang đang dần tiến sát lưng mình. Cậu lạnh sống lưng mà hai vai nặng trĩu, chẳng dám quay đầu lại mà bổ nhào chạy một mạch tới hiên phòng cậu Hào.
Cậu bỏ mâm cơm xuống bàn nhỏ, tay không ngừng đập vào ngực tự trấn an mình:
"Không sao... không sao, chắc là chuột thôi!"
Đúng lúc đó, một bàn tay của ai đó đặt lên vai cậu, trái tim đang đập như muốn ngưng lại mà nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu giật mình hét lớn:
"Á! U ƠI!"
Mễ hét toáng lên, tí nữa thì đổ đùng. Tay văng mạnh đập vào mâm cơm rơi lẻng xẻng xuống sàn, cơm canh đổ hết ra đất.
"Tôi đây. Cậu hét cái gì?"
Là giọng cậu Hào. Nhưng mà sao giọng anh lạ quá. Sáng nay vẫn còn trong vậy mà giờ lại khàn đặc. Mễ biết "hồn ma" mà cậu tưởng tượng đấy là anh, lòng mới nhẹ dần, từ kinh hãi chuyển sang sợ hãi. Cậu lỡ tay làm đổ mâm cơm của anh rồi, chắc chắn sẽ bị đánh đòn cho coi.
Mễ vừa hoàn hồn, lắp bắp nói:
"Dạ... dạ, cậu. Con... con lỡ..."
"Ừm, không sao. Tôi cũng không muốn ăn."
Cậu Hào quay người bước qua đống đồ ăn rơi vãi trên sàn, giọng lặng thinh. Mễ thấy có lỗi, cậu quỳ xuống, mà rối rít:
"Con biết lỗi rồi, để con dọn cơm mới cho cậu."
Anh quay lại nhìn hai mắt đã đỏ hoe. Cậu khựng lại, mặt nghệt ra:
"Cậu... cậu sao thế?"
Cậu Hào vội quay đi, tránh ánh nhìn:
"Không sao. Dọn đi."
Cậu Hào lặng thinh, bước từng bước nặng nề tới cửa. Mễ thấy lạ lắm, cảm xúc của cậu cứ nâng nâng trong người, có lẽ đấy là sự cảm thông hay thương hại? Mà đời nào một thằng nô lại dám thương hại cho cả chủ tử kia chứ? Nghĩ thế, nhưng cậu vẫn thấy cậu Hào này đâu có trái nết như Hồng nói, anh rất bình tĩnh lại nhẹ nhàng như vậy kia mà.
Mễ vẫn quỳ trước cửa, hai mắt vẫn nhìn anh. Lý Hào dừng chân, vai hơi run lên, anh cắn chặt môi như sắp bật máu. Giọng khàn như có gì đó ghẹn lại:
"Về đi, tôi không muốn ai làm phiền."
Nói rồi anh vào phòng. Tấm màn lụa tung lên phảng phất theo bước chân, bóng lưng anh lủi thủi cô độc, vươn tay đóng cửa phòng sầm lại dứt khoát.
Mễ cảm thấy thương anh lắm, mặc dù chả biết vì sao. Nhưng thử nhìn một gương mặt thanh tú ửng đỏ mà nhuốm lệ, liệu rằng ai mà không kìm lòng rồi thương?
Ngoài trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt của ngọn nến đỏ, như đang cố gắng tỏa sáng bằng cách thiêu rụi đi chính mình để tồn tại. Giống như Mễ, cậu cũng đang gồng mình chống trả cho cái số phận khốn khổ.
Rồi cậu thấy một cánh hoa lê lả lướt qua - tuy tăm tối nhưng không phải vẫn rất đẹp sao? Thật ra, đâu phải mọi thứ đều bất công. Tâm cậu như nhẹ nhàng hơn, gánh nặng cảm xúc mới được giải tỏa đôi chút. Môi đã khẽ cười nhưng lòng vẫn rối ren. Mà... cậu Hào đưa mình về đây, thật sự là vì lí do gì nhỉ?
Bình luận
Chưa có bình luận