Record No.3: Thực Hành Ngoài Trời



10/6/2017

Xin chào, Schuldiger đây.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, đẹp đến mức mà bản tin dự báo thời tiết cũng gợi ý nên ra ngoài để dã ngoại vào hôm nay. Còn gì tuyệt hơn việc ngồi trên thảm cỏ xanh ngát, tay cầm tách trà thơm rồi tận hưởng ánh nắng chan hòa cùng làn gió mang đầy hương hoa dưới bóng cây chứ?

Đúng, hiện tại tôi đang làm vậy đó. Chỉ có một điều là…

“Chào buổi sáng thầy Schuldiger.”

Vừa cất tiếng chào tôi là một cô bé tầm 14, 15 tuổi.
Khoan, nên gọi là “cô bé“ hay “thiếu nữ” nhỉ?

Chậc, gọi bừa đi.

Chất giọng trong trẻo cùng phong thái đoan trang của tiểu thư đài các khiến cho người khác nhìn mà không khỏi có thiện cảm với con bé. Nhưng đó không phải thứ nổi bật nhất.Đỏ, đỏ rực tựa màu trời lúc hoàng hôn. Một mái tóc rực rỡ đến nỗi dù mặc bộ đồ bình thường như áo phông quần jean hay váy đầm sang trọng thì cũng không thể khiến nó bị lu mờ nổi. Với một số người thì mái tóc cũng thể hiện phẩm chất của một pháp sư và theo đó tôn sùng chúng, đặc biệt là những màu thể hiện sự cao quý như như vàng, bạc hay xanh dương hoặc quyền lực như đỏ và tím . Vậy nên không lạ gì khi con bé – một tiểu thư nhà quý tộc - trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Đó là điều mà người ta để ý chứ tôi á, làm gì mù như vậy. Mái tóc đó có thể đặc biệt thật nhưng với tôi, nó không đặc biệt bằng đôi mắt kia. Một đôi mắt xanh lấp lánh tựa như một viên ngọc lục bảo thượng hạng, nhưng ẩn giấu phía dưới là sắc đen sâu thẳm không thấy đáy. “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, dù cho là nghĩa đen hay là nghĩa bóng thì câu nói đó vẫn luôn có giá trị, đặc biệt là trong giới Pháp Sư. Tôi cam đoan là không kẻ nào có thể đối diện với đôi mắt đó mà không sợ hãi cả, vì chính bản thân tôi cũng vậy.

“Ồ, chào buổi sáng Lynne. Trò luôn đến sớm nhỉ?”

“Đúng giờ là điều mà bất cứ người học trò nào cũng phải đảm bảo mà, thưa thầy.” Cô bé vừa nói vừa nhẹ nhàng cúi người chào.

Quả đúng là tiểu thư gia giáo, phải chi đứa nào cũng biết điều như vậy thì có đỡ cho người làm giáo viên không cơ chứ?

“Uhm, vậy giờ chúng ta bắt đầu…”

“Trước đó, thầy có thể giải đáp một thắc mắc cho em được không?”

Bất giác, giọng điệu của cô nhóc đột nhiên trở nên lạnh lùng. Tôi có cảm tưởng dường như cơn gió mùa hè bỗng chốc hóa thành gió rét mùa đông vậy.
T, tôi lỡ làm gì sai sao?

“Uhm, sao vậy?”

“Con chó lông vàng ngốc nghếch đó làm gì ở đây vậy ạ?”

“Nè, cô nói ai là ‘con chó ngốc nghếch’ vậy hả?!?”

Luka – thằng nhóc bị trói cứng ngắc vào gốc cây bên cạnh tôi – la hét phản đối.

“Nếu cậu không phải đồ ngốc thì vì sao cậu lại bị trói vào gốc cây thế, Retriever?”

Vẫn là ngữ khí nhẹ nhàng thanh tao đấy, nhưng ý tứ khích bác lại chẳng hề che giấu. Đây là thành quả của việc học lễ nghi quý tộc đó hả?

“Ha, vậy còn cô thì sao? Ai là người dù tự gọi mình là học trò của chú nhưng vẫn chưa được dạy bất cứ phép thuật nào thế?”

Chậc, thằng nhóc tinh ý vậy sao? Bất ngờ thật đấy…
Quả thật tôi chưa hề chính thức dạy bất cứ ma thuật gì cho Lynne cả. Cũng không phải tôi không muốn mà là về phía gia đình con bé. Lynne, tên họ đầy đủ là Lyndireley Seirios, là con gái lớn của gia tộc Seirios – một gia tộc có tiếng với các nghiên cứu về Ma Thuật Lửa. Vì lẽ đó nên các kiến thức về Ma Thuật của Lynne rất vững chắc, có thể nói là không cần sự trợ giúp của tôi thì con bé cũng có thể bước đi trên con đường Pháp Sư được. Nhưng mà có người lại không nghĩ vậy…

"Giúp chị chăm sóc con bé nhé."

Tiền bối của tôi là Melisa Seirios, hay còn được biết tới với cái tên là Ma Nữ Lam Hỏa, vào một mùa hè khoảng đâu đó năm ngoái đã nhờ cậy tôi dạy dỗ cháu chị ấy. Vì biết đến danh tiếng của gia tộc họ cộng thêm với việc vẫn đang bận ổn định công việc ở ẩn nên tôi đã tạm hoãn việc dạy sang năm nay. Lúc đó tôi chưa thể hiểu nổi vì sao một Phù Thủy thuộc gia tộc chuyên về Ma Thuật Lửa lại gửi gắm cháu gái cho tôi – một Ma Pháp Sư không chuyên về mảng đó – để chỉ dạy kiến thức Ma Thuật, nhưng điều đó giờ không quan trọng lắm. 

Tuy nhiên trước đó tôi phải ngăn cuộc đấu khẩu của hai đứa nhóc này lại đã, thời tiết chỗ này sắp biến thành giông bão rồi!

“Được rồi, dừng lại đi. Hay hai đứa muốn ta đi về?”

Nghe thấy lời cảnh báo của tôi, hai đứa nhóc lập tức dừng cuộc khẩu chiến lại. Cơ mà không khí vẫn nặng mùi thuốc súng lắm.

“Lynne, trò có mang bài tập ta giao chứ?”

“Thưa thầy, em có mang đây ạ.”

Từ trong chiếc tui nhỏ đeo bên hông, Lynne lấy ra một quyển vở nhỏ mà bên trong ghi đầy các ghi chú cùng hình ảnh minh họa các loại hoa cỏ. Bài tập mà tôi giao là “Tìm hiểu và ghi chép các loại hoa và thảo mộc dùng trong Ma Thuật có thể gặp ngoài tự nhiên.”, vậy nên nội dung quyển vở như này cũng không có gì lạ cả. Mặt khác, các ghi chép của con bé đều vượt ngưỡng mà tôi kì vọng: từ tên gọi, đặc điểm, nguyên tố phù hợp cho đến hình ảnh minh họa đều được tỉ mỉ chăm chút, có một số cái còn là thứ mà không phải ai cũng chú ý đến nữa. Điều này cho thấy con bé quả thực rất chú tâm khi thu thập và chọn lọc tư liệu để hoàn thành bài tập mà tôi giao.

Haizz, nếu không phải vì hình tượng thì tôi quả thật muốn cướp con bé về nuôi dạy riêng luôn rồi.

“Lynne, theo trò với một Pháp sư thì điều gì là quan trọng nhất?”

Sau khi nghe câu hỏi bất chợt của tôi, con bé không trả lời ngay mà ngẫm nghĩ một lúc. Cũng phải thôi, câu trả lời cho câu hỏi này cũng không đơn giản. Nó phụ thuộc vào góc nhìn và phương hướng thực hành của từng cá nhân, vậy nên có vô số câu trả lời.

“Thưa thầy, một Pháp sư cần hiểu rõ bản thân, qua đó hiểu rõ thế giới ạ.”

Một câu trả lời rất tốt. Mặc dù có hàng trăm hàng ngàn con đường theo đuổi nghệ thuật huyền bí trải dài từ Đông sang Tây, tuy nhiên điều cốt lõi mà ít ai nhận ra được lại là chính bản thân mình. Đặc biệt là mấy tên ngốc hay tự huỷ.

“Đúng vậy, có vẻ trò đã đọc khá kĩ cuốn [Sự tương quan giữa vũ trụ và con người] nhỉ? Không nhiều học trò nào ta từng dạy chịu đọc quyển sách đó mấy đâu.”

“…em cảm ơn ạ.”

Ấy, con bé mắc cỡ kìa. Té ra con bé cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy nhỉ?

“Nhưng rất tiếc, câu trả lời vừa rồi chỉ đúng nếu thế giới quanh ta dễ hiểu như chính bản thân trò vậy.”

“Dạ, ý thầy là?”

“Ý ta là trò không thể luôn lấy bản thân mình làm mốc để đánh giá thế giới được. Ví dụ nhé, trước kia các Thần Quan và Pháp Sư đều tin Trái Đất là trung tâm vũ trụ, thậm chí còn cho rằng Trái Đất là một cái đĩa phẳng. Tất nhiên là nhờ sức mạnh niềm tin đó nên vô số thuật thức đã được hình thành dựa trên cơ sở đó và tất nhiên đa số chúng đều hoạt động. Nhưng…”

Tôi nở một nụ cười đầy khinh bỉ, vừa tiếp tục nói:

“Các thuật thức đó hoạt động vì chúng may mắn phù hợp chứ không có nghĩa chúng đúng. Bằng chứng là sự ra đời của Thuyết Nhật Tâm của Nicolaus Copernicus, sau đó là tuyên bố của Galileo Galilei cùng bản án Dị Giáo của ông và cuối cùng là các bằng chứng Thiên Văn Học sau đó khiến cho Giáo Hội phải thừa nhận sai lầm của họ vào năm 1992. Có phải là vũ trụ thay đổi vì sự xuất hiện của góc nhìn mới? Không, chúng vẫn luôn thế, Trái Đất vẫn luôn quay quanh Mặt Trời, chỉ có con người mới tự huyễn hoặc bản thân bởi những tín điều ngu ngốc mà chúng tự đặt ra. Đó là lí do chúng ta không nên luôn quá tin vào thiên kiến của bản thân khi muốn tìm hiểu về thế giới.”

Ấy, hình như mình thuyết giảng có hơi quá thì phải? Mặt Lynne nghệt ra luôn mất rồi…

“Vậy thì như này đi: nếu ‘hiểu bản thân’ rồi mới ‘hiểu thế giới’ thì trò đã hiểu gì về bản thân?”

Có lẽ bạn - người đang đọc cái này - tự hỏi tại sao tôi hỏi cái câu khỉ gió này nhỉ? Thì chả phải cách dễ nhất để “vặn” một đứa học sinh là hỏi ngược lại nó chính thứ nó vừa phát biểu sao?

“Em là Lyndireley Se…”

“Được rồi, bỏ qua phần giới thiệu tên đi, cái đó không phải ý ta. Cái ta muốn hỏi là ‘Trò là ai?’, theo Triết Học ấy.”

“Em là một Người Dùng Phép ạ.” 

Lynne trả lời một cách tự tin, dường như con bé khá tự hào về điều này. 

“Ồ, rồi sao nữa?”

“Dạ?”

“Ừ thì trò là một Người Dùng Phép, nhưng rồi sao nữa? Nếu chỉ vậy thôi thì ta cũng là một Người Dùng Phép này, chẳng lẽ ta cũng là Lynne à? Điều đó chưa đủ để cho ta biết trò là ai.”

Một lần nữa, con bé á khẩu sau khi nghe tôi nói. Uhm, thú thực là hình như tôi bắt đầu thích làm khó con bé rồi á. Trông con bé lúc bối rối đáng yêu muốn khùng à!

“Hihi, có mỗi câu hỏi đơn giản vậy cũng không trả lời được. Đúng là Lynne ngốc!”

Luka ngồi một bên cười một cách đầy khoái chí, giống như thằng nhóc này chờ đợi điều này từ lâu.

Aizzz, thiệt tình, tên nhóc này không thể mở miệng đúng lúc sao?
Cơ mà nếu đã vậy thì…

“Có vẻ như nhóc biết câu trả lời nhỉ? Vậy thì thử trả lời xem: Nhóc là ai?” 

Tôi dám cá là một đứa mới tầm 15, 16 tuổi và lại không được đào tạo sớm như thằng nhóc này chắc chắn không thể nào trả lời nổi câu hỏi này. Dù sao nó cũng là thứ làm khó bao đời triết gia từ xưa đến nay và cũng là điểm đích của vô số người, nào có chuyện dễ trả lời được?

“Cháu là người làm ra cái này!”

Nói rồi thằng nhóc xòe tay ra, để lộ thứ nó đang che giấu. Đó là một sợ dây chuyền làm từ dây thừng nhỏ - cái loại chuyên làm đồ thủ công ấy, neo trên đó là một vật thể nhìn-như-thánh-giá được tạc từ gỗ. Nó là thánh giá cũng đúng, dù sao cũng là cháu của Cha Paulo nên việc theo Đạo cũng không có gì lạ. Cái chính là: Nó xấu quá trời quá đất. Trần đời tôi chưa từng thấy cái thánh giá nào xù xì như cái tôi đang được thấy đây, đến mớ rễ cây nhìn còn đẹp hơn.

Nhưng mà phải thừa nhận rằng đây là ý tưởng không tồi. “Lời nói” có thể là giả dối, “Ghi chép” có thể là trò đùa nhưng những sự vật tồn tại trên mặt đất này đều là "Bằng chứng tồn tại" của kẻ tạo ra nó. Chỉ là…

“Cái này không đủ.”

“Dạ?”

“Ta nói là cái này không đủ để chứng minh nhóc là ai. Nhìn này.”

Nói rồi tôi với tay lấy một cành cây rơi gần đó cùng một nắm cỏ dại, đặt tất cả trong lòng bàn tay và nhắm mắt lại, tập trung mường tượng. Chưa đầy một cái chớp mắt, đống vật liệu đó bừng sáng rồi kết lại thành một sợi dây chuyền mang hình dạng y hệt như sợi dây của thằng nhóc Luka, không khác một li.

“Nhóc thấy đấy, ta cũng làm được một cái giống y chang vậy, đến cả vật chất tạo nên cũng giống, vậy chẳng lẽ ta là nhóc sao?”

Tất nhiên, sau cảnh vừa rồi thì mặt thằng nhóc không thể không nghệt hẳn ra. Thấy món đồ mình cất công làm cuối cùng bị người khác sao chép nguyên si không tốn lấy một giọt mồ hôi thì hẳn là phải sốc rồi. Mặc dù rất muốn khen thằng bé vì công sức đó, nhưng nhìn cái cục đó xong mà lời khen của tôi nó nghẹn lại trong cổ họng luôn rồi.

Thôi thì xấu đến mức độ đó được cũng là một kì công, vỗ vai động viên cái nè.

“Được rồi. Lynne, như trò thấy đấy, kể cả ta cũng chưa chắc đã trả lời được câu hỏi vừa rồi, vậy thì làm sao trò có thể chắc chắn rằng hiểu được bản thân để mà lấy làm gốc quan sát thế giới?”

“Vậy, theo thầy thì em nên làm như nào ạ?” 

Lynne đáp lại lời tôi bằng một câu hỏi. Có vẻ như con bé đã lấy lại được sự nghiêm túc vốn có rồi.

Thế thì đến lúc nghiêm túc thôi.

“Đây chính là thứ ta muốn dạy trò ngày hôm nay. Đây không hẳn là một phép quá mạnh mẽ nhưng lại đòi hỏi khá nhiều sự tập trung lẫn sự nhẫn lại và vận may, vây nên nó đã gần như bị quên lãng ở thời đại này. Nó gọi là [Nghi Thức Mời Gọi], quan sát cho kĩ nhé.”

Nói rồi tôi cúi xuống, nhẹ nhàng chạm đôi tay trần vào bãi cỏ. Xúc cảm mềm mại của cỏ non vẫn còn nhuốm sương sớm giống như đang vỗ về lấy bàn tay tôi, thôi thúc nói ra những câu từ đấy. Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu vịnh xướng:

Tôi cầu nguyện, tôi mời gọi. Tri giác của Tự Nhiên, những đứa con của Đại Địa Mẫu. 

Tôi cầu nguyện, mời gọi và nhờ vả. Tri thức là phần thưởng, truyện kể là cái giá.

Xin hãy đáp lại lời tôi, hỡi những linh hồn thuần khiết dạo bước nơi này!

Lời vừa dứt, một cơn gió kì lạ thổi qua. Xung quanh nơi tôi đang vịnh xướng bỗng xuất hiện những đốm sáng lấp lánh, tựa như những con đom đóm trong màn đêm. Rồi những đốm sáng đó dần tụ hội lại, dần dần hình thành nên một sinh vật: thân hình mảnh mai nhỏ cỡ bàn tay, tứ chi trắng muốt lấp lánh, cái đầu nhỏ trông như búp hoa còn đôi mắt thì tựa viên hổ phách quý giá. Khi đậu trên bàn tay tôi, trông nó cứ như một con búp bê bằng sứ bọc trong váy áo làm từ lá cây, từng đường nét đều vô cùng tinh xảo.

“Thưa thầy, đó là…?”

Lynne cất tiếng hỏi, dù rằng đã giấu nhưng giọng điệu vẫn thể hiện rõ sự ngạc nhiên lẫn tò mò. Bên cạnh cô bé, thằng nhóc Luka thì mặt mày sáng rỡ, hai mắt như muốn tỏa ra ánh sao luôn rồi kìa.

“Đây là một Tinh Linh, cụ thể là Tinh Linh của hoa cỏ. Những đứa trẻ này thường ngụ dưới những phiến lá hoặc cánh hoa, âm thầm bảo vệ chúng. Họ cũng là những sinh vật hiểu rõ nhất cách mà thiên nhiên vận hành chỉ sau Đại Địa Mẫu.” 

 Tôi đứng dậy rồi lại gần 2 đứa nhóc, đưa tay cho chúng xem Tinh Linh tôi vừa gọi đến. Như hiểu ý tôi, đứa trẻ cũng vẫy vẫy cánh tay mảnh may của mình, miệng cười rạng rỡ như đang cất tiếng chào dù chẳng nói câu gì.

"Xin chào mấy nhóc!"

À không, sự thật là cô ấy có nói được, nhưng mà chỉ mình tôi trực tiếp nghe thấy thôi.

“Tinh linh là tri giác của Tự Nhiên, vậy nên bản thân chúng là một nguồn kiến thức khổng lồ và thông qua giao tiếp và trao đổi, chúng ta có thể chứng minh được khá nhiều điều. Tất nhiên là cần cái giá nhé, ví dụ như…”

Rồi tôi bắt đầu kể một câu truyện cười mà tôi nhìn thấy trên báo sang nay cho cô nhóc Tinh Linh trên tay. Dù câu truyện có chút nhạt nhẽo nhưng vì bản chất của mình, nhóc ta vẫn thích thú mà nhảy múa ngay trên tay tôi. Gu của đám Tinh Linh này lúc nào cũng kì quặc thế này đây.

“Giờ, trò hiểu được nguyên lý của thần chú vừa rồi chưa Lynne?”

“Ah, là cấu trúc vay mượn – trả giá phải không ạ?” 

“Đúng vậy, tùy vào thứ trò muốn và thứ trò trả giá thì sẽ có những thực thể khác nhau đáp lại lời mời. Trò cũng có thể trực tiếp mời một thực thể xác định nếu biết đặc điểm hoặc tên thật của mục tiêu nữa, tất nhiên là luôn có rủi ro nhất định nên nếu chưa rõ ràng về thứ bản thân muốn mời gọi thì chỉ nên dùng những đặc điểm bình thường như ta vừa làm thôi.”

Vừa giảng tôi vừa rút một tờ giấy ra khỏi túi của mình, trên đó ghi một danh sách nhỏ gồm tên của vài loại thảo mộc và hoa cỏ, rồi đưa cho Lynne.

“Cầm lấy này. Đây là danh sách mười loại thảo mộc và hoa trò có thể tìm thấy trong cánh rừng phía bên kia. Nhiệm vụ của trò là hãy tìm ít nhất năm loại trong số đó và đem về đây dưới sự trợ giúp của Tinh Linh trò gọi được đến. Hạn là trước 11 giờ, trò làm được chứ?”

“Em làm được ạ!” Lynne khẳng định với tôi bằng tông giọng đầy tự tin.

“Được rồi, vậy bắt đầu đi.”

Bằng một động tác cúi chào đơn giản, cô bé bắt đầu chạy đến bìa rừng và thực hành phép thuật tôi vừa dạy. À, tất nhiên là tôi không lo lắng gì cả vì trước đó tôi đã trao đổi với các Tinh Linh xung quanh để đảm bảo thứ con bé gọi đến sẽ không vượt quá giới hạn rồi nên cứ để mặc con bé vậy thôi. Giờ thì vấn đề đây nè…

“Vậy còn cháu?” Luka, với khuôn mặt cún con và đôi mắt lấp la lấp lánh, hỏi tôi.

Biết ngay mà…

“Ta không nhớ là ta có chấp nhận nhóc làm học trò của ta đấy?”

“Chú cũng giao bài cho cháu đi mà, cậu ta làm được thì cháu cũng làm được!”

Rồi thằng nhóc lại làm bản mặt cún con, thậm chí còn làm lố hơn trước. Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của nó tôi còn cảm tưởng mình đang nhìn thấy nguyên dải ngân hà ở trong vậy. 

Dám cá là nếu tôi không đồng ý thì nó sẽ bám chân tôi cả ngày luôn đấy.

“Được rồi, cầm lấy. Hạn cũng giống Lynne nên là đừng la cà đấy.”

“Vâng ạ!”

Nhận tờ giấy từ tay tôi, thằng nhóc Luka cười tươi rói rồi chạy như bay đến bìa rừng. Nó vui tới mức còn vừa chạy vừa nhảy chân sáo nữa.

“Haizzz, thật sự giống trông trẻ mà…”

Đúng là giống trông trẻ thật.

Một giọng nữ trầm cất lên phía sau cái cây nơi tôi đang đứng. Dù rằng sử dụng ngôn ngữ con người nhưng âm điệu giọng nói này lại khiến cho người khác cảm giác “không thật”, giống như một thứ gì đó bắt chước lại vậy.

“Bà vẫn không sửa được thói xấu là xuất hiện sau lưng người khác không tiếng động hả, Thần Rừng Tauber?” Tôi nhăn mặt, miệng buông lời càu nhàu: “Trông tôi kém cỏi đến mức không nhận ra bà đang đứng đó sao, bà già?”

“Ấy chà, đùa chút thôi mà~” 

Người phụ nữ vừa cười vừa bước ra. Đó là một quý bà trung niên có dáng người đầy đặn cùng khuôn mặt phúc hậu. Bộ đầm hơi giống đầm dạ hội màu trắng cúp ngực cùng với mái tóc đen nhánh như màu trời đêm càng làm nổi bật sự thần bí nhưng cũng không kém phần quyến rũ của thực thể được gọi là Thần Rừng này. Đó là chưa kể đến đôi mắt xanh lam đầy mê hoặc lẫn nguy hiểm kia nữa.

“Haha, đùa vui lắm. Sau đừng đùa nữa nhé, bà già.”

“Chậc, tên con người nhạt nhẽo.” Thần Rừng bíu môi: “Mà ta không nghĩ là cậu sẽ nhận học trò đấy, Schuldiger.”

“Chỉ là nhờ phụ đạo thôi, với năng lực của con bé thì mấy cái tôi dạy chả đáng gọi là 'dạy dỗ' lắm.”

“Cũng đúng ha, ta thấy ngươi toàn chọc ghẹo con bé nãy giờ à.” Thần Rừng che miệng, cười khúc khích: “Nhưng ý ta là đứa trẻ tóc vàng kia cơ. So với thằng bé thì đứa trẻ kia chưa là gì cả.”

Vừa nói Thần Rừng vừa âm thầm dò xét tôi. Chậc, bà già này chừng đó năm vẫn cứ tinh mắt vậy. Không thể giả mù một chút được sao?

“Chỉ là trông trẻ lớn thôi. À không, là trông chó mới đúng.”

“Haha, trông chó sao? Thú vị thật đấy!” 

Thần Rừng mỉm cười ẩn ý, ánh mắt như muốn nói “Bớt giả nai đi!” vậy. Tất nhiên tôi sẽ giả mù rồi.

“Mà, chắc bà tới đây không chỉ để nói mấy cái này đâu nhể? Tinh linh canh giữ địa mạch như các người đâu rảnh rỗi gì tầm này đâu?” Tôi nhướng mày ngờ vực.

“Chắc chắn là không rồi, ta đến vì giao ước của chúng ta mà~”

Thần rừng tươi cười, nhưng giọng bà không hề mang ý cười. Nó giống như một con thú săn mồi đang đùa giỡn với mục tiêu của bản thân hơn. Đó là lí do vì sao tôi lại dàn xếp cho mấy đứa trẻ: những sinh thể như này không bao giờ là thứ có thể đối phó một cách dễ dãi được.

Nhưng rất tiếc, tôi chẳng phải loại đơn giản gì cả.

“Vậy bà cần gì từ tôi đây, quý bà Gấu Đẫm Máu?”

Dường như cùng một lúc, cả Ma Pháp Sư lẫn Thần Rừng đều mỉm cười, một nụ cười gian xảo đầy nguy hiểm.

(Còn tiếp)

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout