Phần 1.6



6.

Tôi vẫn nhớ về hôm diễn ra buổi thi tốt nghiệp. Một buổi sáng nắng dậy sớm hơn thường khi. Lúc tôi đến trường xung quanh đã có rất nhiều các chú công an đứng gác ngoài cổng. Họ kiểm tra thẻ đeo rồi mới cho bọn tôi vào trường. Nhìn đứa nào đứa nấy mặt mày căng thẳng, hồi hộp mà tôi cũng run theo. Đứng thêm mười mấy phút thì tiếng trống báo hiệu giây phút quyết định sự nỗ lực của mười hai năm đèn sách đã đến. Tất cả các thí sinh bắt đầu di chuyển vào phòng đã được xếp sẵn. Đứng trước cửa phòng thi tôi thầm chúc bản thân may mắn rồi bắt tay khích lệ mấy đứa bạn sẽ hoàn thành tốt các môn.

Kỳ thi trung học phổ thông Quốc gia diễn ra trong ba ngày, không chỉ mình học sinh căng thẳng mà ngay cả phụ huynh và giáo viên cũng thế, họ đều đứng kín bên ngoài cửa cổng để cầu nguyện cho đám chúng tôi vượt Vũ Môn thành công. Theo lịch thì ngày thứ nhất thi Văn, ngày thứ hai thi Toán, ngày thứ ba, buổi sáng chiến ba môn tự chọn, buổi chiều thi nốt Tiếng Anh. Giây phút khi tiếng trống đánh xuống từng hồi cuối cùng, thầy trông thi lớp tôi thở dài một tiếng.

Thầy nói: - Tiếng trống này không chỉ là nhắc cho thầy trò mình biết thời gian thi đã hết, mà còn là báo cho các em rằng: "Quãng thời gian được ngồi trên ghế nhà trường với tư cách là một học sinh đã kết thúc. Nó chúc các em sẽ đạt được những gì mà bản thân mong muốn, tương lai sau này sẽ bay cao, bay xa." Thầy cũng chúc các em sau này dù đi đâu, làm gì thì đều thành công như ước nguyện.

Không biết là vì thầy nói xúc động quá hay do còn hối tiếc cho thanh xuân của mình mà có bạn bên dưới lớp đã bật khóc. Chúng tôi đứng hết dậy, đồng loạt cúi đầu cảm ơn thầy. Chờ khi dọn đồ xong tôi nhìn quanh lớp một lượt, thế là hết hôm nay thôi, ngày mai tôi đã không còn là cô bé vô lo vô nghĩ nữa. Lúc đi ra khỏi lớp thì gặp Nhất, thấy tôi cậu ta nhanh mồm hỏi.

Nhất: - Làm bài tốt không?

Lần đầu nghe Nhất nói chuyện nhẹ nhàng, quan tâm thật lòng nên tôi tạm bỏ qua thù cũ để trả lời lại.

Tôi: - Cũng tạm á.

Nhất nghe vậy thì cốc nhẹ lên đầu tôi rồi cười, sau đó đi thẳng xuống tầng.

Thanh xuân ba năm, quãng đời học sinh mười hai năm khép lại với đủ cung bậc cảm xúc. Giờ ngồi viết lại, nhiều khi vừa muốn quay lại vừa không. Tôi không quên những lần bị cô lập, bị đổ oan, nhưng hơn hết tôi nhớ về họ với những kỉ niệm đẹp. Dù giờ có gặp lại cũng không biết họ còn nhận ra tôi hay không nữa.

***

Đang trong dòng hồi ức miên man, cánh tay tôi bất chợt bị nắm lấy. Hình như tôi véo mạnh tay quá, làm cho anh đang ngủ cũng bị giật mình tỉnh giấc. Anh thấy bả vai tôi bị lạnh nên nhanh tay kéo tấm chăn mỏng lên che lại, sau đó hôn xuống mí mắt, hỏi tôi với chất giọng khàn khàn.

Anh: - Dậy rồi à? Ngủ thêm đi.

Tôi mỉm cười, nói khẽ: - Em làm anh tỉnh à?

Nói xong, tôi cọ mũi vào lồng ngực anh, hít lấy mùi hương ấm áp mỗi sáng. Thế nhưng hôm nay trên người anh có mùi gì đó rất lạ, nó giống như sữa tắm X-men pha tạp với khói thuốc lá nhàn nhạt. Hít đi hít lại mấy lần đều ngửi được mùi thuốc lá, tôi trừng mắt nhìn anh. Hóa ra đêm qua anh nhân lúc tôi đi ngủ lén ra ban công hút thuốc. Dù chắc chắn nghi vấn trong lòng nhưng tôi vẫn hỏi.

Tôi: - Anh hút thuốc à?

Anh ấp úng, nói nhỏ: - Không có, hôm qua gặp mấy thằng bạn cũ. Bọn nó hút nên ám mùi lên người anh thôi.

Nói rồi anh định ngồi dậy. Thấy anh nói dối, tôi bực mình luồn tay ra ngoài chăn nhéo lấy eo anh lôi lại.

Tôi: - Anh muốn con anh sau này sinh ra có cơ thể kém, vợ anh vì lo cho anh mà chết sớm thì anh cứ hút đi.

Nói rồi tôi quay lưng lại, tức giận không thèm để ý tới anh nữa. Đời này tôi ghét nhất là bị lừa dối. Trước đây anh thuộc dạng ăn chơi sa đọa, hút thuốc lá, uống rượu bia, đánh nhau đủ cả. Tôi không muốn nhắc tới vì thương và mong anh sẽ thay đổi, nhưng hiện tại nhìn anh như thế tôi vừa tức vừa buồn.

Thấy tôi giận, anh lại chui vào trong chăn rồi luồn tay qua ôm eo nhưng bị hất ra. Làm mấy lần đều bị tôi né tránh nên anh khẽ thở dài, hôn dọc lên sống lưng tôi. Vừa hôn vừa nói.

Anh: - Anh xin lỗi vợ, anh sai rồi. Vợ tha thứ cho anh đi.

Tôi thấy anh ăn năn thì cũng mủi lòng quay người lại, mặc anh ôm chặt lấy. Anh thấy tôi im lặng thì chui đầu vào ngực tôi hít một hơi thật dài. Làn hơi ấm ấm, mái tóc cắt gọn cọ vào cổ làm tôi bị nhột. Vì để cho anh ta nhớ lâu tôi nghiêm khắc hỏi.

Tôi: - Sai ở đâu?

Anh đáp: - Sai ở chỗ đã lén vợ hút thuốc, nói dối vợ.

Tôi hỏi tiếp: - Còn gì không?

Anh ngẩng đầu lên, vô tội nói: - Báo cáo, hết.

Tôi trừng mắt nhìn anh: - Vậy tiền đâu anh mua thuốc?

Tên cáo già gian xảo này. Bình thường nếu bận tôi sẽ đưa tiền cho anh để tự chi tiêu, dư hụt bản thân tự nắm rõ. Tên này dám lén mua thuốc rồi khai gian đây mà. Bị tôi nhéo tai, anh la lên oai oái.

Anh: - A a a, đau anh. Anh chỉ lén mua một bao, ba tuần một bao... a a, vợ tha cho anh.

Tôi: - Lần sau còn dám không?

Nghe tôi hỏi, anh ấm ức nói nhỏ: - Anh không dám nữa.

Tôi đạp anh ra. Vén chăn ngồi dậy.

- Dậy, đi tắm. Em làm bữa sáng cho mà ăn rồi đi làm.

Anh ngồi dậy, giơ bàn tay lên tạo tư thế chào trong quân ngũ.

- Rõ, thưa bà xã đại nhân.

Anh bò ra ngoài chăn, xỏ dép vào rồi đi lại tủ lấy cái áo khoác len ra đưa cho tôi, sau đó hôn chụt một cái lên môi.

Anh nói: - Lạnh rồi, mặc vào không ốm. Yêu em.

Nói xong anh đi nhanh vào nhà tắm. Tôi nhìn theo bóng anh mà chỉ biết thở dài, chuyện tình cảm khó nói trước. Hiện tại với tôi vậy là đủ lắm rồi.

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout