Chương 7


 

 
 
Anh hít một hơi sâu, rồi nói với giọng ngập ngừng như thể rất miễn cưỡng: “Nếu… nếu bà con thực sự tin tưởng giao phó… thì con… con xin nguyện cố gắng hết sức mình… thử đối đầu với con quỷ đó một phen xem sao. Nhưng con phải nói trước… chuyện này… cực kỳ nguy hiểm… thành bại khó lường… Con không dám hứa chắc… là sẽ thành công đâu…”

Lời nói của Duy, dù đầy vẻ ngần ngại và không chắc chắn, lại như chiếc phao cứu sinh cuối cùng đối với những người dân đang tuyệt vọng. Ông Ba Đất mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng chắp tay vái lia lịa: “Dạ! Dạ! Nếu thầy chịu ra tay giúp xóm mình thì còn gì bằng nữa! Nguy hiểm mấy bà con cũng xin chịu cùng thầy! Bà con ở đây ai cũng đặt hết lòng tin vào thầy!”

Mấy người khác cũng nhao nhao lên tiếng phụ họa, người thì cảm ơn rối rít, người thì van xin, cầu khẩn Duy hãy ra tay cứu giúp. Bà Tám Lùn mừng đến phát khóc, gần như định quỳ xuống lạy Duy lần nữa, nước mắt lưng tròng: “Thầy ơi! Thầy làm ơn làm phước cứu thằng Tèo nhà tui! Cứu cái xóm nghèo này với thầy ơi! Ơn này của thầy, bà con không biết lấy gì đền đáp…”

Duy vội vàng đỡ bà Tám Lùn dậy, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhưng cũng đầy vẻ "chính khí": “Dì ơi, dì đừng làm vậy mà tổn phước con. Con ra tay là vì trách nhiệm của người tu đạo, thấy chuyện bất bình không thể bỏ qua thôi. Dì và bà con cứ đứng lên đi. Con đã nhận lời thì sẽ cố gắng hết sức mình. Nhưng…” Anh lại ngập ngừng, nhìn mọi người. “Để con có thể giúp được bà con một cách hiệu quả nhất… con rất cần… sự hợp tác và hỗ trợ hết lòng từ mọi người.”

Ông Ba Đất gật đầu lia lịa, không chút do dự: “Dạ! Dạ! Thầy cứ nói đi thầy! Chỉ cần diệt được con quỷ đó, việc gì bà con tui cũng làm theo lời thầy hết!”

Thấy thái độ quả quyết của ông Ba Đất và sự đồng tình của mọi người, Duy gật đầu hài lòng. Anh biết đã đến lúc đi vào vấn đề chính. Anh nói tiếp, giọng trở nên nghiêm túc hơn: “Trước hết… con cần phải tìm hiểu thật kỹ về con Quỷ Sống này. Con muốn được nghe trực tiếp cháu Tèo kể lại chi tiết hơn nữa những gì cháu đã thấy ở nghĩa địa. Sau đó… con cũng cần phải đích thân… đến khu vực nghĩa địa đó… để xem xét tình hình thực tế, tìm kiếm dấu vết và cảm nhận tà khí của nó. Chuyện này… rất nguy hiểm, nên con cần… vài người đàn ông khỏe mạnh, gan dạ… tình nguyện đi theo con để phụ giúp và bảo vệ lẫn nhau.”

Ngay lập tức, ông Tư Râu, người đàn ông to khỏe có bộ râu quai nón, xung phong đầu tiên: “Dạ! Để tui! Để tui đi theo thầy! Tui tuy có tuổi nhưng sức còn khỏe dữ thần lắm, lại rành đường đi nước bước ở cái nghĩa địa đó!” Mấy người đàn ông khác trong nhóm đi xem xét xác chết sáng nay, dù còn sợ nhưng thấy ông Tư xung phong cũng tranh nhau xin đi theo Duy, ai nấy đều muốn góp sức trừ tà diệt quỷ, bảo vệ xóm làng. Duy gật đầu, chọn lấy ông Tư Râu và mấy người đàn ông khác trông nhanh nhẹn, can đảm và đáng tin cậy nhất.

“Tốt quá,” Duy tỏ vẻ hài lòng. “Vậy là con đã có người phụ giúp. Còn một chuyện cuối cùng nữa… cũng là chuyện quan trọng nhất.”

Thầy ngưng lại một chút, nhìn bà con với ánh mắt dò xét, rồi mới nói tiếp với giọng có phần khó nói, ngượng nghịu: “Việc đối phó với Quỷ Sống… không chỉ cần pháp thuật và lòng dũng cảm… mà chắc chắn sẽ cần phải chuẩn bị… rất nhiều thứ. Nào là các loại pháp cụ đặc biệt để trấn áp, nào là bùa chú linh thiêng để trừ tà, rồi còn phải có hương đèn, lễ vật đầy đủ… để thực hiện các nghi lễ cúng tế, thỉnh mời thần linh, chư vị hộ pháp… về đây trợ giúp, hộ trì cho việc diệt quỷ được thuận lợi, tránh tai ương cho cả người làm lễ lẫn bà con trong xóm…

Mà bà con chắc cũng biết rồi đó… những thứ này… để chuẩn bị cho đầy đủ và linh nghiệm… thì chi phí… cũng không hề rẻ…”

Duy cố tình bỏ lửng câu nói, ánh mắt anh vô tình lướt qua những gương mặt đang căng thẳng của bà con. Thầy không nói thẳng ra số tiền, nhưng ý tứ thì ai nấy đều hiểu cả. Không khí lại chìm vào im lặng trong giây lát.

Ông Ba Đất là người hiểu ý nhanh nhất. Ông ngớ người ra một chút, rồi như chợt nhớ ra điều quan trọng, vội vàng lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng: “Dạ! Dạ! Cái đó… cái đó thì thầy cứ hoàn toàn yên tâm ạ! Bà con xóm mình… tuy không phải giàu có sung túc gì… nhưng việc hệ trọng liên quan đến an nguy cả xóm như thế này… thì bà con tui… chắc chắn đủ sức lo liệu chu toàn cho thầy! Chỉ cần thầy… bằng lòng ra tay cứu giúp… thì bao nhiêu tiền bạc lễ vật… bà con cũng không hề tiếc!”

Mấy người khác nghe ông Ba Đất nói vậy cũng đồng loạt gật đầu hưởng ứng, vẻ mặt cực kỳ quả quyết. Bà Sáu cũng bước lên, giọng thành khẩn: “Đúng đó thầy! Thầy cứ chuẩn bị những gì tốt nhất, linh nghiệm nhất đi ạ! Cầu xin thầy đừng vì chuyện tiền bạc mà bỏ rơi cái xóm này. Tính mạng của cả xóm trông cậy cả vào thầy đó!”

Nghe những lời nói đầy tin tưởng và có phần "hào phóng" của bà con, lòng Duy không khỏi nở một nụ cười thầm đầy mãn nguyện. 'Tiền bạc không thành vấn đề… Chuyến này… xem ra không uổng công rồi! Thu hoạch chắc chắn sẽ khá đây!'

Nhưng ngoài mặt, thầy vẫn giữ nguyên vẻ "đạo mạo", "chính trực" và có phần "miễn cưỡng". Duy thở dài một tiếng, rồi nói với giọng như thể rất bất đắc dĩ: “Bà con đã đặt hết lòng tin và nói đến mức đó… thì con… con không dám từ chối nữa. Con xin mạn phép… nhận lời giúp đỡ bà con phen này.” Anh ngừng lại, nhìn mọi người bằng ánh mắt "cao thượng". "Nhưng con phải nói lại một lần nữa… con làm việc này không phải vì chuyện tiền bạc đâu. Con chỉ muốn dùng chút đạo hạnh nhỏ nhoi của mình… giúp bà con trong cơn hoạn nạn… trừ yêu diệt ma, tích thêm công đức thôi.”

Thầy lại ngừng một chút, rồi nói với giọng "thanh cao" hơn: “Còn về phần lễ vật, tiền bạc… thì bà con… cứ tùy tâm công đức thôi ạ. Có nhiều góp nhiều, có ít góp ít, chủ yếu là… cái tâm chân thành của bà con… cùng nhau đồng lòng hiệp sức… thì mới mong… vượt qua được kiếp nạn này.”

Nói rồi, Duy trang trọng chắp hai tay lại, xá một vòng cảm tạ sự "tin tưởng" của bà con, vẻ mặt anh lúc này trang nghiêm, từ ái như một vị cứu tinh thực sự vừa giáng thế. Bà con xóm giềng nhìn thầy Duy, đôi mắt ai cũng ánh lên vẻ biết ơn vô hạn, sự kính trọng sâu sắc, và cả… niềm hy vọng lớn lao vào vị thầy tu trẻ tuổi này.

Sau khi bàn bạc xong với bà con, Duy đi theo bà Tám Lùn về nhà bà để hỏi chuyện thằng Tèo. Anh cẩn thận lắng nghe từng chi tiết Tèo kể lại về hình dáng, âm thanh và hành động của "con gì đen thui, ghê lắm" ở nghĩa địa. Vẻ mặt Duy càng thêm phần nghiêm trọng khi các chi tiết dần khớp lại với mô tả về Quỷ Sống trong các sách cổ mà anh từng khi trước. Anh trấn an hai bà cháu rồi trở lại nhà ông Sáu, nơi anh đang tá túc. Anh gọi riêng ông Ba Đất và mấy người đàn ông đã tình nguyện đi cùng ra một chỗ vắng vẻ sau nhà để bàn bạc kế hoạch cụ thể hơn.

"Chúng ta cần chuẩn bị đầy đủ," Duy dặn dò lại lần nữa. "Chú Ba, chú Tư, hai người giúp con chuẩn bị một ít gạo muối, rượu trắng tinh khiết, giấy tiền vàng bạc loại tốt, nhang trầm loại một, nến lớn, và quan trọng nhất là một con gà trống tơ thật khỏe mạnh, lông đỏ hoặc đen tuyền càng tốt." Anh giải thích thêm về ý nghĩa của từng lễ vật. "Mấy thứ này dùng để cúng tế Thổ Địa, Sơn Thần cai quản nghĩa địa trước khi hành sự, cũng là để chiêu dụ con quỷ đó ra mặt… nếu cần thiết, có thể dùng máu gà trống và rượu trắng để trấn áp tạm thời tà khí của nó."

Rồi anh quay sang ba người đàn ông còn lại, giọng dặn dò cẩn thận hơn: “Các anh chuẩn bị dao rựa, gậy gộc thật chắc chắn, tốt nhất là loại gỗ cứng như căm xe hay lim. Nhớ mang theo thật nhiều tỏi tươi, ớt hiểm khô, và một ít bồ kết. Mấy thứ này tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả trong việc trừ tà ma cấp thấp và xua đuổi khí độc, âm khí khi vào nơi hoang vắng như nghĩa địa.” Anh nhấn mạnh. “Nhưng điều quan trọng nhất… là khi đến nơi, tất cả mọi người phải tuyệt đối giữ im lặng và tuân theo mọi chỉ dẫn của con. Không được sợ hãi mà la hét, không được tự ý hành động khi chưa có hiệu lệnh, và tuyệt đối không được tách rời đội hình. Mọi người rõ chưa?”

Mấy người đàn ông, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng thấy sự chuẩn bị kỹ lưỡng và thái độ tự tin, chuyên nghiệp của thầy Duy thì cũng vững tâm hơn phần nào, đồng loạt gật đầu lia lịa.

Ông Ba Đất hỏi lại lần cuối: “Vậy… chính xác là mấy giờ chúng ta đi vậy thầy?”

Duy nhìn ra bầu trời đã tối đen như mực, chỉ còn vài ánh sao yếu ớt. Anh nhẩm tính giờ Tý, lúc âm khí cực thịnh. "Đợi đến đúng nửa đêm… Lúc trăng đứng bóng… Chúng ta sẽ lên đường." Ánh mắt anh lóe lên một tia quyết đoán và cả… sự mong chờ khó tả.

Nửa đêm. Gió đồng thổi mạnh hơn, mang theo hơi lạnh từ con rạch Cái Thia và mùi bùn đất ẩm ướt. Tiếng ếch nhái ngoài đồng kêu càng thêm phần não nề, ai oán. Tiếng muỗi vo ve bên tai trở nên đáng khó chịu hơn bao giờ hết. Bóng tối đặc quánh bao trùm lên cái xóm nhỏ ven sông, chỉ còn vài ánh đèn điện màu vàng vọt, mờ mờ hắt ra từ những căn nhà gần đó, trông như những con mắt đang hấp hối giữa màn đêm vô tận.

Duy khoác lên mình chiếc áo tràng màu lam sẫm, tay trái cầm chắc chuỗi hạt Bồ Đề miệng niệm chú gia trì, tay phải cầm một lá linh phù màu vàng vẽ bằng chu sa đỏ thẫm, vẻ mặt trang nghiêm, tập trung cao độ, bước ra khỏi nhà ông Sáu. Ông Ba Đất, ông Tư Râu và ba người đàn ông được chọn đã chờ sẵn ngoài sân từ lúc nào, ai nấy đều trang bị dao rựa sáng loáng, đèn pin cầm tay loại lớn, và không giấu được vẻ mặt lộ rõ sự căng thẳng, lo lắng pha lẫn chút tò mò. Bên cạnh họ, một con gà trống tơ màu đỏ tía, mào lớn, chân vàng, đang bị trói chặt chân nằm im thin thít trong chiếc lồng tre. Lễ vật cúng tế gồm gạo, muối, trà, rượu, vàng mã... và đồ trừ tà như tỏi, ớt, dâu tằm... được chia đều cho mọi người mang theo trong các túi vải.

“Mọi người chuẩn bị xong chưa?” Duy hỏi, giọng anh nhỏ nhưng cực kỳ dứt khoát và bình tĩnh, như thể đây chỉ là một cuộc dạo chơi đêm bình thường.

“Dạ… dạ xong hết rồi thầy,” ông Ba Đất đáp thay cho mọi người, giọng ông hơi run nhưng cố gắng tỏ ra cứng rắn.

Duy gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ phất tay ra hiệu: “Đi thôi.” 
 

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout