Duy thở hổn hển, hai tay chống xuống đầu gối, mồ hôi nhễ nhại chảy ròng ròng trên khuôn mặt còn khá trẻ, toàn thân anh cũng đã thấm mệt sau trận chiến ngắn ngủi nhưng cực kỳ căng thẳng. Anh nhìn theo hướng con quỷ bỏ chạy, ánh mắt vẫn còn căng thẳng, đề phòng nó quay lại. Mấy người đàn ông phía sau, từ xa quan sát toàn bộ trận chiến, ai nấy đều kinh hãi trước sự ghê rợn của con quỷ, nhưng đồng thời cũng thán phục đến tột độ trước sức mạnh phi thường và lòng dũng cảm của thầy Duy trẻ tuổi.
“Thầy… thầy… có cần đuổi theo nó không thầy?” Ông Ba Đất lắp bắp hỏi, giọng vẫn còn run vì sợ hãi và cả sự phấn khích sau khi chứng kiến màn trừ tà ngoạn mục.
Duy lắc đầu, cố gắng điều hòa lại hơi thở. “Không cần đâu chú Ba… Con quỷ đó bị Kim Quang Thủ Ấn của con đánh trúng yếu huyệt rồi, lại thêm bị chính khí áp chế, nó bị thương nặng lắm…
Chắc chắn không dám quay lại đây gây sự trong thời gian tới đâu.”
Thực ra, Duy cũng không hoàn toàn chắc chắn lắm về việc đó, nhưng anh cần phải tỏ ra trấn tĩnh để trấn an những người đàn ông đang hoảng sợ này. Và quan trọng hơn, anh cần thời gian để suy nghĩ kỹ hơn về những gì vừa xảy ra. Trận chiến vừa rồi tuy nguy hiểm, nhưng cũng giúp Duy nhận ra một điều… con “Quỷ Sống” này… không hề đơn giản như anh tưởng. Sức mạnh, sự lì lợm của nó vượt xa những loại ma quỷ thông thường anh từng gặp. Hơn nữa, một luồng khí tức lạ, âm u và cổ quái mà anh cảm nhận được lúc nó xuất hiện và cả lúc nó bỏ chạy… Rõ ràng có điều gì đó bí ẩn đằng sau con quỷ này, có thể nó không chỉ đơn thuần là một xác chết bị ác quỷ nhập… Có thể có kẻ nào đó mạnh hơn đang đứng sau giật dây…
“Chúng ta… về thôi,” Duy nói, giọng đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn còn vẻ mệt mỏi. “Nơi này âm khí quá nặng, ở lâu không tốt.” Anh nhìn về phía cái xác bị ăn dở và những ngôi mộ xung quanh. “Ngày mai… trời sáng hẳn… chúng ta sẽ quay lại đây. Con sẽ chuẩn bị đầy đủ đồ nghề hơn… làm một đại lễ cúng tế, siêu độ cho các vong linh ở đây… và quan trọng nhất là thiết lập trận pháp… trấn yểm khu vực này… để trừ khử tận gốc… mối họa Quỷ Sống này, không để nó tiếp tục gây hại cho bà con nữa.”
Đoàn người lầm lũi rời khỏi khu nghĩa địa đầy ám ảnh, mang theo nỗi kinh hoàng tột độ về những gì vừa chứng kiến nhưng cũng xen lẫn một chút hy vọng và sự tin tưởng vào vị thầy pháp trẻ tuổi. Không ai dám hé răng nửa lời trên đường về, chỉ có tiếng bước chân nặng nề, mệt mỏi trên đường đất và tiếng gió rít lạnh lẽo bên tai như tiếng than khóc ai oán của những oan hồn còn vất vưởng đâu đó trong bóng đêm. Duy bước đi bên cạnh ông Ba Đất và những người đàn ông khác, lòng anh ngổn ngang trăm mối. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở cái xóm hẻo lánh này vậy? Tự dưng lại xuất hiện Quỷ Sống ăn thịt người? Rồi còn luồng khí tức lạ kia nữa? Rõ ràng là có gì đó không ổn.
Về đến đầu xóm, Duy dừng lại. Anh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù trong lòng cũng đang dậy sóng. Anh quay sang nói với những người đàn ông đi cùng:
"Các chú, các anh vất vả rồi, xin về nhà nghỉ ngơi trước đi," Duy nói, giọng trầm ấm nhưng không giấu được sự mệt mỏi sau trận chiến. "Cố gắng trấn an mọi người trong nhà và bà con lối xóm. Cứ nói với họ rằng con quỷ đã bị tôi đánh trọng thương, tạm thời sẽ không dám bén mảng đến nữa. Nhưng... vẫn phải dặn dò mọi người hết sức cẩn thận, đóng chặt cửa nẻo, gia cố chuồng trại, và tuyệt đối không nên ra ngoài vào ban đêm trong mấy ngày tới."
"Còn thầy... thầy không về nghỉ ngơi một chút sao? Trông thầy cũng mệt lắm rồi," Ông Tư Râu ái ngại hỏi, ánh mắt vẫn còn vương nét sợ hãi nhưng đã có thêm sự kính phục.
"Con không sao," Duy đáp, cố gắng tỏ ra khỏe mạnh. "Con phải quay lại nhà ông Sáu để tiếp tục phận sự tụng kinh cho ông ấy đến sáng. Con đã nhận lời với gia đình và nhận lễ của bà con rồi. Phải làm cho trọn đạo nghĩa người tu hành."
Những người đàn ông nhìn Duy, trong mắt họ ánh lên sự cảm kích và ngưỡng mộ. Họ nghĩ rằng vị thầy trẻ này không chỉ tài giỏi, dũng cảm mà còn thật tốt bụng và có trách nhiệm với công việc của mình.
"Vậy... cực cho thầy quá. Chúng tôi xin phép về trước," ông Ba Đất nói, giọng khàn đặc vì sợ hãi và cả sự xúc động. "Có bất cứ chuyện gì cần, thầy cứ cho người gọi chúng tui một tiếng nha."
"Dạ, cảm ơn các chú, các anh," Duy đáp lễ, khẽ gật đầu.
Những người đàn ông cúi chào Duy rồi chia tay, nhanh chóng trở về nhà mình, lòng vẫn còn chưa hết bàng hoàng sau chuyến đi kinh hoàng. Duy đứng nhìn theo họ một lúc, rồi một mình quay trở lại căn nhà đang có tang của ông Sáu Hổ, nơi không khí tang thương, u tịch vẫn còn bao trùm. Anh bước vào trong, thắp thêm một nén nhang lên bàn thờ nghi ngút khói, rồi lại ngồi xuống chiếc chiếu cũ, chuẩn bị tiếp tục thời kinh khuya.
Nhưng trong lòng anh lúc này lại dâng lên một cảm xúc hoàn toàn khác. Anh cố gắng tập trung vào những dòng kinh siêu độ, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ về con Quỷ Sống, về luồng khí tức lạ, về kẻ đứng sau... sang một bên. Nhiệm vụ trước mắt là hoàn thành cho xong cái đám ma này đã. Rồi ngày mai sẽ tính tiếp chuyện nghĩa địa.
Tuy nhiên, Duy không thể nào tập trung hoàn toàn được nữa. Cứ nhắm mắt lại, hình ảnh con Quỷ Sống gớm ghiếc lại hiện ra, cùng với luồng khí tức âm u, cổ quái đó. Chuyện này... không đơn giản chỉ là một con quỷ bình thường rồi. Chắc chắn là có kẻ nào đó đứng sau giật dây, một kẻ có pháp thuật cao tay và mục đích mờ ám. Mà kẻ đó... chắc chắn không phải là hạng tầm thường.
Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên. Duy bắt đầu cảm thấy hứng thú trở lại. Cái cảm giác đối mặt với nguy hiểm, với những thế lực hắc ám, khám phá những bí ẩn... đã lâu lắm rồi anh mới cảm nhận lại kể từ khi rời khỏi... nơi đó. Nếu mình có thể tìm ra kẻ đứng sau này, và... "xử lý" được hắn... thì sao nhỉ? Chắc chắn danh tiếng "Thầy Duy" sẽ nổi như cồn khắp cả cái tỉnh này, thậm chí cả miền Tây này cũng không chừng. Mà một khi đã nổi tiếng... thì tiền bạc, lễ vật tự khắc sẽ ùn ùn kéo đến. Khỏi phải long đong đi tụng kinh đám ma kiếm từng đồng bạc lẻ nữa...
Một nụ cười khẽ đầy tính toán và có phần đắc ý thoáng hiện trên môi Duy, nhưng rồi nhanh chóng tắt ngấm khi anh bất chợt nhớ lại ánh mắt sợ hãi, cầu cứu của bà Tám Lùn, của ông Ba Đất, của những người dân quê mùa chất phác kia. Anh khẽ thở dài. "Thôi được rồi, không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình mãi được. Dù sao giúp họ cũng là giúp mình tích công đức... và cả... tạo dựng uy tín nữa." Anh tự nhủ. "Phải tìm ra kẻ chủ mưu, chấm dứt mối họa này, vì sự an nguy của bà con... và cũng vì... danh tiếng tương lai của mình."
Đêm đó, Duy gần như không ngủ. Anh ngồi trong căn nhà tang lễ lạnh lẽo, vừa tụng kinh cho người đã khuất theo đúng bổn phận, vừa suy nghĩ miên man về những gì đã xảy ra, về những mối nguy hiểm tiềm ẩn, và cả về những "cơ hội" có thể đến từ cơn khủng hoảng này. Anh không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi như những người dân kia, mà ngược lại, trong lòng anh đang trỗi dậy một sự tò mò, một sự phấn khích khó tả, một ngọn lửa phiêu lưu và tham vọng tưởng đã nguội lạnh từ lâu, tất cả được che giấu một cách hoàn hảo sau vẻ ngoài điềm tĩnh, đạo mạo của một thầy pháp trẻ tuổi.
Bình minh ló dạng nơi phương đông, ánh nắng ban mai yếu ớt len lỏi qua khe cửa liếp, xua tan đi phần nào không khí lạnh lẽo, âm u của màn đêm và căn nhà tang lễ. Duy chậm rãi kết thúc thời kinh cuối cùng, tiếng mõ và tiếng tụng trầm ấm của anh dừng lại, trả lại sự tĩnh lặng cho căn nhà. Anh đứng dậy, vươn vai nhẹ nhàng để xua đi sự mỏi mệt sau một đêm gần như thức trắng. Vẻ trầm ngâm, tính toán của đêm qua đã được che giấu hoàn hảo, thay vào đó là nét mặt thanh tịnh, điềm đạm của một vị thầy pháp trẻ tuổi đã hoàn thành tốt đẹp phận sự của mình.
Anh bước ra ngoài, nơi gia đình ông Sáu Hổ đã chờ sẵn để làm lễ tạ cuối cùng. Sau khi thực hiện xong các nghi thức, người con trai cả của ông Sáu tiến đến, hai tay kính cẩn đưa cho Duy một phong bì dày cộm và một giỏ quà quê gồm trái cây, bánh mức.
"Gia đình chúng tui xin cảm ơn công đức của thầy," người con trai nói, giọng thành khẩn. "Nhờ có thầy mà cha chúng tui chắc cũng được an lòng nơi chín suối. Đây là chút lễ mọn của gia đình, xin thầy nhận cho."
Duy nhìn phong bì tiền, trong lòng không khỏi có chút hài lòng. Anh mỉm cười hiền hòa, đón lấy một cách từ tốn: "A Di Đà Phật, chỉ là bổn phận người tu hành, giúp đỡ gia đình lúc hữu sự. Xin gia đình đừng quá khách sáo." Anh nhận lấy phong bì và giỏ quà. "Vậy công việc ở đây coi như đã viên mãn. Cũng tới lúc xin phép cáo từ gia đình."
Anh dự định sẽ rời khỏi Cái Thia ngay lập tức, quay về Sài Gòn với số tiền thù lao và tìm kiếm những cơ hội khác.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng, hình ảnh con Quỷ Sống ghê rợn và luồng khí tức lạ lẫm ở nghĩa địa đêm qua lại hiện về trong tâm trí. Một sự tò mò khó cưỡng, cộng với ý nghĩ về một "cơ hội" lớn hơn nếu khám phá ra bí mật đằng sau nó, níu chân anh lại. 'Cứ đi như vậy thì hơi phí,' Duy thầm nghĩ. 'Con Quỷ Sống đó rõ ràng không bình thường, lại còn có kẻ đứng sau. Nếu mình tìm ra được chân tướng, không chỉ trừ được họa cho dân làng này mà danh tiếng của mình...'. Anh cân nhắc nhanh chóng. 'Thôi được, dù sao cũng đã hứa với họ sẽ làm lễ trấn yểm. Mình quay lại đó một chuyến nữa xem sao, coi như làm phước và cũng là để thỏa mãn sự tò mò của bản thân. Biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.'
Nghĩ vậy, Duy quay lại, đi thẳng đến nhà ông Ba Đất. Đúng như anh đoán, ông Ba Đất, ông Tư Râu và ba người đàn ông đã đi cùng anh đêm qua đang ngồi uống trà trước sân, gương mặt ai cũng còn vẻ phờ phạc và sợ hãi khi nhắc lại chuyện đêm trước. Thấy Duy đến, họ mừng rỡ đứng cả dậy.
"Thầy Duy! Tụi tui đang tính qua nhà ông Sáu kiếm thầy đây!" Ông Ba Đất nói.
"Chào các chú, các anh," Duy chắp tay đáp lễ. "Chuyện con Quỷ Sống đêm qua, con suy nghĩ kỹ rồi, tuy nó đã bị thương nặng bỏ chạy, nhưng để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bà con và làm tròn lời hứa, con nghĩ chúng ta vẫn nên nhanh đến nghĩa địa làm một lễ cúng tế, thanh tẩy và trấn yểm khu vực đó cho thật cẩn thận. Hơn nữa, con cũng muốn xem xét kỹ lại hiện trường một lần nữa vào ban ngày xem có phát hiện thêm manh mối gì về nguồn gốc của nó không."
Nghe Duy nói vậy, mấy người đàn ông dù còn hơi sợ nhưng cũng thấy hợp lý. Ông Ba Đất lập tức hưởng ứng: "Thầy nói phải lắm! Cẩn thận vẫn hơn! Vậy tụi tui chuẩn bị theo thầy ra đó liền."
"Không cần đông quá đâu," Duy nói. "Chỉ cần chú Ba, chú Tư và ba anh đây đi cùng con là được rồi. Mang theo giúp con các lễ vật hôm qua đã chuẩn bị, đặc biệt là con gà trống, rượu trắng và thêm ít giấy tiền vàng bạc nữa."
Một lát sau, nhóm sáu người lại một lần nữa tiến về phía nghĩa địa cuối xóm, nhưng lần này là dưới ánh sáng ban ngày. Không khí tuy vẫn còn âm u, lạnh lẽo nhưng đã bớt đi vẻ ghê rợn của đêm tối. Đến nơi, Duy yêu cầu mọi người bày lễ vật cúng Thổ Thần Nhơn Trạch cai quản khu vực này trước, xin phép các ngài cho mình được hành sự trừ tà. Anh thực hiện các nghi thức cúng bái một cách bài bản, trang nghiêm theo đúng lề lối. Tiếng tụng kinh của anh vang vọng giữa không gian tĩnh lặng của nghĩa địa hoang vắng.
Trong khi mọi người đang tập trung vào việc cúng bái, Duy lặng lẽ tách ra, tiến đến khu vực con Quỷ Sống ăn xác đêm qua. Mặt đất vẫn còn ngổn ngang vết máu đen khô và những mảnh xương trắng hếu. Anh cẩn thận quan sát, vận dụng linh giác dò xét. Anh cúi xuống, nhặt lên mảnh vải liệm rách mà anh để ý từ trước, đưa lên mũi ngửi kỹ. 'Vẫn là mùi đó... mùi tử khí rất nặng, nhưng lại pha lẫn một loại tà khí cổ quái và cả... mùi thuốc luyện thi?' Anh nhíu mày suy tư.
“Thầy… thầy… có cần đuổi theo nó không thầy?” Ông Ba Đất lắp bắp hỏi, giọng vẫn còn run vì sợ hãi và cả sự phấn khích sau khi chứng kiến màn trừ tà ngoạn mục.
Duy lắc đầu, cố gắng điều hòa lại hơi thở. “Không cần đâu chú Ba… Con quỷ đó bị Kim Quang Thủ Ấn của con đánh trúng yếu huyệt rồi, lại thêm bị chính khí áp chế, nó bị thương nặng lắm…
Chắc chắn không dám quay lại đây gây sự trong thời gian tới đâu.”
Thực ra, Duy cũng không hoàn toàn chắc chắn lắm về việc đó, nhưng anh cần phải tỏ ra trấn tĩnh để trấn an những người đàn ông đang hoảng sợ này. Và quan trọng hơn, anh cần thời gian để suy nghĩ kỹ hơn về những gì vừa xảy ra. Trận chiến vừa rồi tuy nguy hiểm, nhưng cũng giúp Duy nhận ra một điều… con “Quỷ Sống” này… không hề đơn giản như anh tưởng. Sức mạnh, sự lì lợm của nó vượt xa những loại ma quỷ thông thường anh từng gặp. Hơn nữa, một luồng khí tức lạ, âm u và cổ quái mà anh cảm nhận được lúc nó xuất hiện và cả lúc nó bỏ chạy… Rõ ràng có điều gì đó bí ẩn đằng sau con quỷ này, có thể nó không chỉ đơn thuần là một xác chết bị ác quỷ nhập… Có thể có kẻ nào đó mạnh hơn đang đứng sau giật dây…
“Chúng ta… về thôi,” Duy nói, giọng đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn còn vẻ mệt mỏi. “Nơi này âm khí quá nặng, ở lâu không tốt.” Anh nhìn về phía cái xác bị ăn dở và những ngôi mộ xung quanh. “Ngày mai… trời sáng hẳn… chúng ta sẽ quay lại đây. Con sẽ chuẩn bị đầy đủ đồ nghề hơn… làm một đại lễ cúng tế, siêu độ cho các vong linh ở đây… và quan trọng nhất là thiết lập trận pháp… trấn yểm khu vực này… để trừ khử tận gốc… mối họa Quỷ Sống này, không để nó tiếp tục gây hại cho bà con nữa.”
Đoàn người lầm lũi rời khỏi khu nghĩa địa đầy ám ảnh, mang theo nỗi kinh hoàng tột độ về những gì vừa chứng kiến nhưng cũng xen lẫn một chút hy vọng và sự tin tưởng vào vị thầy pháp trẻ tuổi. Không ai dám hé răng nửa lời trên đường về, chỉ có tiếng bước chân nặng nề, mệt mỏi trên đường đất và tiếng gió rít lạnh lẽo bên tai như tiếng than khóc ai oán của những oan hồn còn vất vưởng đâu đó trong bóng đêm. Duy bước đi bên cạnh ông Ba Đất và những người đàn ông khác, lòng anh ngổn ngang trăm mối. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở cái xóm hẻo lánh này vậy? Tự dưng lại xuất hiện Quỷ Sống ăn thịt người? Rồi còn luồng khí tức lạ kia nữa? Rõ ràng là có gì đó không ổn.
Về đến đầu xóm, Duy dừng lại. Anh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù trong lòng cũng đang dậy sóng. Anh quay sang nói với những người đàn ông đi cùng:
"Các chú, các anh vất vả rồi, xin về nhà nghỉ ngơi trước đi," Duy nói, giọng trầm ấm nhưng không giấu được sự mệt mỏi sau trận chiến. "Cố gắng trấn an mọi người trong nhà và bà con lối xóm. Cứ nói với họ rằng con quỷ đã bị tôi đánh trọng thương, tạm thời sẽ không dám bén mảng đến nữa. Nhưng... vẫn phải dặn dò mọi người hết sức cẩn thận, đóng chặt cửa nẻo, gia cố chuồng trại, và tuyệt đối không nên ra ngoài vào ban đêm trong mấy ngày tới."
"Còn thầy... thầy không về nghỉ ngơi một chút sao? Trông thầy cũng mệt lắm rồi," Ông Tư Râu ái ngại hỏi, ánh mắt vẫn còn vương nét sợ hãi nhưng đã có thêm sự kính phục.
"Con không sao," Duy đáp, cố gắng tỏ ra khỏe mạnh. "Con phải quay lại nhà ông Sáu để tiếp tục phận sự tụng kinh cho ông ấy đến sáng. Con đã nhận lời với gia đình và nhận lễ của bà con rồi. Phải làm cho trọn đạo nghĩa người tu hành."
Những người đàn ông nhìn Duy, trong mắt họ ánh lên sự cảm kích và ngưỡng mộ. Họ nghĩ rằng vị thầy trẻ này không chỉ tài giỏi, dũng cảm mà còn thật tốt bụng và có trách nhiệm với công việc của mình.
"Vậy... cực cho thầy quá. Chúng tôi xin phép về trước," ông Ba Đất nói, giọng khàn đặc vì sợ hãi và cả sự xúc động. "Có bất cứ chuyện gì cần, thầy cứ cho người gọi chúng tui một tiếng nha."
"Dạ, cảm ơn các chú, các anh," Duy đáp lễ, khẽ gật đầu.
Những người đàn ông cúi chào Duy rồi chia tay, nhanh chóng trở về nhà mình, lòng vẫn còn chưa hết bàng hoàng sau chuyến đi kinh hoàng. Duy đứng nhìn theo họ một lúc, rồi một mình quay trở lại căn nhà đang có tang của ông Sáu Hổ, nơi không khí tang thương, u tịch vẫn còn bao trùm. Anh bước vào trong, thắp thêm một nén nhang lên bàn thờ nghi ngút khói, rồi lại ngồi xuống chiếc chiếu cũ, chuẩn bị tiếp tục thời kinh khuya.
Nhưng trong lòng anh lúc này lại dâng lên một cảm xúc hoàn toàn khác. Anh cố gắng tập trung vào những dòng kinh siêu độ, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ về con Quỷ Sống, về luồng khí tức lạ, về kẻ đứng sau... sang một bên. Nhiệm vụ trước mắt là hoàn thành cho xong cái đám ma này đã. Rồi ngày mai sẽ tính tiếp chuyện nghĩa địa.
Tuy nhiên, Duy không thể nào tập trung hoàn toàn được nữa. Cứ nhắm mắt lại, hình ảnh con Quỷ Sống gớm ghiếc lại hiện ra, cùng với luồng khí tức âm u, cổ quái đó. Chuyện này... không đơn giản chỉ là một con quỷ bình thường rồi. Chắc chắn là có kẻ nào đó đứng sau giật dây, một kẻ có pháp thuật cao tay và mục đích mờ ám. Mà kẻ đó... chắc chắn không phải là hạng tầm thường.
Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên. Duy bắt đầu cảm thấy hứng thú trở lại. Cái cảm giác đối mặt với nguy hiểm, với những thế lực hắc ám, khám phá những bí ẩn... đã lâu lắm rồi anh mới cảm nhận lại kể từ khi rời khỏi... nơi đó. Nếu mình có thể tìm ra kẻ đứng sau này, và... "xử lý" được hắn... thì sao nhỉ? Chắc chắn danh tiếng "Thầy Duy" sẽ nổi như cồn khắp cả cái tỉnh này, thậm chí cả miền Tây này cũng không chừng. Mà một khi đã nổi tiếng... thì tiền bạc, lễ vật tự khắc sẽ ùn ùn kéo đến. Khỏi phải long đong đi tụng kinh đám ma kiếm từng đồng bạc lẻ nữa...
Một nụ cười khẽ đầy tính toán và có phần đắc ý thoáng hiện trên môi Duy, nhưng rồi nhanh chóng tắt ngấm khi anh bất chợt nhớ lại ánh mắt sợ hãi, cầu cứu của bà Tám Lùn, của ông Ba Đất, của những người dân quê mùa chất phác kia. Anh khẽ thở dài. "Thôi được rồi, không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình mãi được. Dù sao giúp họ cũng là giúp mình tích công đức... và cả... tạo dựng uy tín nữa." Anh tự nhủ. "Phải tìm ra kẻ chủ mưu, chấm dứt mối họa này, vì sự an nguy của bà con... và cũng vì... danh tiếng tương lai của mình."
Đêm đó, Duy gần như không ngủ. Anh ngồi trong căn nhà tang lễ lạnh lẽo, vừa tụng kinh cho người đã khuất theo đúng bổn phận, vừa suy nghĩ miên man về những gì đã xảy ra, về những mối nguy hiểm tiềm ẩn, và cả về những "cơ hội" có thể đến từ cơn khủng hoảng này. Anh không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi như những người dân kia, mà ngược lại, trong lòng anh đang trỗi dậy một sự tò mò, một sự phấn khích khó tả, một ngọn lửa phiêu lưu và tham vọng tưởng đã nguội lạnh từ lâu, tất cả được che giấu một cách hoàn hảo sau vẻ ngoài điềm tĩnh, đạo mạo của một thầy pháp trẻ tuổi.
Bình minh ló dạng nơi phương đông, ánh nắng ban mai yếu ớt len lỏi qua khe cửa liếp, xua tan đi phần nào không khí lạnh lẽo, âm u của màn đêm và căn nhà tang lễ. Duy chậm rãi kết thúc thời kinh cuối cùng, tiếng mõ và tiếng tụng trầm ấm của anh dừng lại, trả lại sự tĩnh lặng cho căn nhà. Anh đứng dậy, vươn vai nhẹ nhàng để xua đi sự mỏi mệt sau một đêm gần như thức trắng. Vẻ trầm ngâm, tính toán của đêm qua đã được che giấu hoàn hảo, thay vào đó là nét mặt thanh tịnh, điềm đạm của một vị thầy pháp trẻ tuổi đã hoàn thành tốt đẹp phận sự của mình.
Anh bước ra ngoài, nơi gia đình ông Sáu Hổ đã chờ sẵn để làm lễ tạ cuối cùng. Sau khi thực hiện xong các nghi thức, người con trai cả của ông Sáu tiến đến, hai tay kính cẩn đưa cho Duy một phong bì dày cộm và một giỏ quà quê gồm trái cây, bánh mức.
"Gia đình chúng tui xin cảm ơn công đức của thầy," người con trai nói, giọng thành khẩn. "Nhờ có thầy mà cha chúng tui chắc cũng được an lòng nơi chín suối. Đây là chút lễ mọn của gia đình, xin thầy nhận cho."
Duy nhìn phong bì tiền, trong lòng không khỏi có chút hài lòng. Anh mỉm cười hiền hòa, đón lấy một cách từ tốn: "A Di Đà Phật, chỉ là bổn phận người tu hành, giúp đỡ gia đình lúc hữu sự. Xin gia đình đừng quá khách sáo." Anh nhận lấy phong bì và giỏ quà. "Vậy công việc ở đây coi như đã viên mãn. Cũng tới lúc xin phép cáo từ gia đình."
Anh dự định sẽ rời khỏi Cái Thia ngay lập tức, quay về Sài Gòn với số tiền thù lao và tìm kiếm những cơ hội khác.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng, hình ảnh con Quỷ Sống ghê rợn và luồng khí tức lạ lẫm ở nghĩa địa đêm qua lại hiện về trong tâm trí. Một sự tò mò khó cưỡng, cộng với ý nghĩ về một "cơ hội" lớn hơn nếu khám phá ra bí mật đằng sau nó, níu chân anh lại. 'Cứ đi như vậy thì hơi phí,' Duy thầm nghĩ. 'Con Quỷ Sống đó rõ ràng không bình thường, lại còn có kẻ đứng sau. Nếu mình tìm ra được chân tướng, không chỉ trừ được họa cho dân làng này mà danh tiếng của mình...'. Anh cân nhắc nhanh chóng. 'Thôi được, dù sao cũng đã hứa với họ sẽ làm lễ trấn yểm. Mình quay lại đó một chuyến nữa xem sao, coi như làm phước và cũng là để thỏa mãn sự tò mò của bản thân. Biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.'
Nghĩ vậy, Duy quay lại, đi thẳng đến nhà ông Ba Đất. Đúng như anh đoán, ông Ba Đất, ông Tư Râu và ba người đàn ông đã đi cùng anh đêm qua đang ngồi uống trà trước sân, gương mặt ai cũng còn vẻ phờ phạc và sợ hãi khi nhắc lại chuyện đêm trước. Thấy Duy đến, họ mừng rỡ đứng cả dậy.
"Thầy Duy! Tụi tui đang tính qua nhà ông Sáu kiếm thầy đây!" Ông Ba Đất nói.
"Chào các chú, các anh," Duy chắp tay đáp lễ. "Chuyện con Quỷ Sống đêm qua, con suy nghĩ kỹ rồi, tuy nó đã bị thương nặng bỏ chạy, nhưng để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bà con và làm tròn lời hứa, con nghĩ chúng ta vẫn nên nhanh đến nghĩa địa làm một lễ cúng tế, thanh tẩy và trấn yểm khu vực đó cho thật cẩn thận. Hơn nữa, con cũng muốn xem xét kỹ lại hiện trường một lần nữa vào ban ngày xem có phát hiện thêm manh mối gì về nguồn gốc của nó không."
Nghe Duy nói vậy, mấy người đàn ông dù còn hơi sợ nhưng cũng thấy hợp lý. Ông Ba Đất lập tức hưởng ứng: "Thầy nói phải lắm! Cẩn thận vẫn hơn! Vậy tụi tui chuẩn bị theo thầy ra đó liền."
"Không cần đông quá đâu," Duy nói. "Chỉ cần chú Ba, chú Tư và ba anh đây đi cùng con là được rồi. Mang theo giúp con các lễ vật hôm qua đã chuẩn bị, đặc biệt là con gà trống, rượu trắng và thêm ít giấy tiền vàng bạc nữa."
Một lát sau, nhóm sáu người lại một lần nữa tiến về phía nghĩa địa cuối xóm, nhưng lần này là dưới ánh sáng ban ngày. Không khí tuy vẫn còn âm u, lạnh lẽo nhưng đã bớt đi vẻ ghê rợn của đêm tối. Đến nơi, Duy yêu cầu mọi người bày lễ vật cúng Thổ Thần Nhơn Trạch cai quản khu vực này trước, xin phép các ngài cho mình được hành sự trừ tà. Anh thực hiện các nghi thức cúng bái một cách bài bản, trang nghiêm theo đúng lề lối. Tiếng tụng kinh của anh vang vọng giữa không gian tĩnh lặng của nghĩa địa hoang vắng.
Trong khi mọi người đang tập trung vào việc cúng bái, Duy lặng lẽ tách ra, tiến đến khu vực con Quỷ Sống ăn xác đêm qua. Mặt đất vẫn còn ngổn ngang vết máu đen khô và những mảnh xương trắng hếu. Anh cẩn thận quan sát, vận dụng linh giác dò xét. Anh cúi xuống, nhặt lên mảnh vải liệm rách mà anh để ý từ trước, đưa lên mũi ngửi kỹ. 'Vẫn là mùi đó... mùi tử khí rất nặng, nhưng lại pha lẫn một loại tà khí cổ quái và cả... mùi thuốc luyện thi?' Anh nhíu mày suy tư.
Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!
Bình luận
Chưa có bình luận