Năm luồng khói đen nhỏ hơn tách ra từ màn sương chính, mỗi luồng mang theo tiếng gào thét ai oán, nhanh chóng ngưng tụ thành năm con tiểu quỷ với hình thù quái dị: một con đầu chó mình người, nhe hàm răng lởm chởm; một con có đôi cánh dơi rách nát, móng vuốt dài ngoằng; một con thân rắn trơn tuột, cái đầu người méo mó; một con toàn thân tua tủa gai nhọn đen bóng; và một con cuối cùng chỉ là một khối khói đen không rõ hình thù, liên tục biến ảo. Chúng lập tức tản ra, bao vây lấy vòng sáng của Duy.
"Để xem mày múa may được bao lâu!" Fei Xing cười nham hiểm.
"Một lũ tép riu!" Duy hừ lạnh, nhưng cũng không dám coi thường. Anh biết phải tốc chiến tốc thắng. "Càn Khôn Vô Cực, Huyễn Ảnh Tá Pháp!"
Ngay lập tức, thân pháp Duy trở nên mờ ảo, khó nắm bắt. Anh lách người như một làn khói, tránh được cú vồ của con Quỷ Sống chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Gần như đồng thời, anh xoay người, tung một cú đá quét cực mạnh bằng gót chân vào thái dương con tiểu quỷ cánh dơi đang bay sà tới. Tay phải anh kết ấn Kim Quang – ngón cái và ngón giữa chạm nhau thành vòng tròn, ba ngón còn lại duỗi thẳng – lòng bàn tay phát ra một luồng sáng vàng rực như mặt trời nhỏ, đánh thẳng vào giữa ngực con quỷ đầu chó.
"Thái Thượng Lão Quân, Âm Dương Nghịch Chuyển ! Diệt!"
BÙM! Ánh sáng vàng kim nổ tung, xuyên thủng cơ thể con quỷ đầu chó, khiến nó hét lên một tiếng thảm thiết rồi tan thành tro bụi màu đen, phát ra mùi khét lẹt. Cú đá của Duy cũng khiến con quỷ cánh dơi lảo đảo văng ra xa.
Duy không ngừng di chuyển, thân hình như chiếc lá trong gió giữa vòng vây. Lúc anh cúi rạp người, tránh cú cào của con Quỷ Sống; lúc lại bật nhảy lên cao, đạp lên thân cây để né con quỷ thân rắn đang quấn tới; lúc thì xoay vòng tung ra những cú đá liên hoàn, đánh bật con quỷ gai nhọn. Mỗi cử động của anh đều nhanh nhẹn, chính xác, kết hợp giữa võ thuật cận chiến và việc liên tục chuyển đổi các ấn chú để gia trì sức mạnh hoặc phòng thủ.
Thấy đám tiểu quỷ bị Duy xử lý nhanh chóng, Fei Xing bắt đầu sốt ruột. Lão móc từ trong tay áo ra một lá bùa màu đỏ rực như máu, ném thẳng về phía Duy. "Hỏa Xà Cuồng Vũ!"
Lá bùa nổ tung giữa không trung với tiếng "phựt", hóa thành một con rắn lửa khổng lồ, thân hình uốn lượn, vảy lửa lấp lánh, nó rít lên một tiếng ghê rợn rồi quật mạnh cái đuôi rực lửa về phía Duy. Nhiệt độ xung quanh tăng vọt.
"Muốn thiêu ông nội mày à? Còn non lắm!" Duy hét lên, không hề bối rối. Anh lập tức khụy gối, hạ thấp trọng tâm. Hai tay bắt ấn Thủy – các ngón tay đan vào nhau một cách phức tạp, mô phỏng hình dạng của dòng nước đang chảy, lòng bàn tay hướng lên. "Huyền Thiên Chân Vũ phù độ! Thủy Long Hiện!"
Từ dưới lòng đất ẩm ướt, một cột nước trong xanh không chỉ phun lên tạo mái vòm mà còn hóa thành hình một con rồng nước sống động, nó gầm lên một tiếng trầm đục rồi lao thẳng vào con Hỏa Xà. Lửa và nước va chạm dữ dội, tiếng "xèooooo" vang lên không ngớt, hơi nước bốc lên nghi ngút che khuất cả tầm nhìn. Rồng nước và rắn lửa quấn lấy nhau, giằng co quyết liệt giữa không trung.
Nhân lúc Duy đang tập trung điều khiển Thủy Long đối phó Hỏa Xà, Fei Xing lại lén lút tung ra một lá bùa khác màu xanh lục nhờn nhợt, tỏa ra mùi tử khí nồng nặc. Lão ném lá bùa vào trong màn hơi nước. "Thi Âm Phệ Hồn Chướng! Tán!"
Lá bùa tan ra, hóa thành một đám mây khí độc màu xanh đen cực kỳ đậm đặc, im hơi lặng tiếng len lỏi qua màn hơi nước, mang theo mùi xác chết nồng nặc và cả những tiếng rên rỉ ma quái có khả năng ăn mòn cả tinh thần lẫn thể xác.
Duy đang điều khiển Thủy Long bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực khó thở, chân khí trong người vận chuyển trở nên trì trệ. Là Thi Độc Âm Hồn! Thứ này còn độc hơn cả Thi Độc thông thường! Lão già gian xảo! Anh nhận ra mức độ nguy hiểm, không dám chậm trễ. Anh cắn mạnh vào đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên hai lòng bàn tay, rồi nhanh chóng bắt ấn Giải Độc phức tạp – hai tay đan chéo trước ngực, các ngón tay xoắn vào nhau theo một đồ hình tựa đóa sen đang nở."Dược Sư Phật tâm chú hộ thân! Vạn độc bất xâm! GIẢI!"
Một luồng ánh sáng màu xanh ngọc bích tinh khiết, mang theo sinh khí dồi dào, từ người Duy tỏa ra như một làn sóng. Ánh sáng này như có sự sống, chủ động cuốn lấy và trung hòa đám Thi Âm Chướng đang bao vây anh. Mùi hôi thối tan biến, tiếng rên rỉ tắt ngấm, cảm giác khó chịu cũng dịu đi. Duy thở ra một hơi dài, trán đã lấm tấm mồ hôi. Liên tục sử dụng pháp thuật cao cấp để chống đỡ khiến anh tiêu hao không nhỏ.
"Mày... Mày rốt cuộc là đạo sĩ của phái nào?" Fei Xing lắp bắp, lần này sự kinh ngạc đã hiện rõ trên mặt lão. Lão không thể tin một thằng nhãi trông non choẹt như vậy lại có thể liên tục hóa giải những đòn sát thủ của mình.
Duy nhếch mép cười, không thèm trả lời. Anh biết đã đến lúc phản công thực sự. Anh liếc nhìn chiếc lồng chim vẫn còn nằm lăn lóc trên mặt đất sau khi Fei Xing bị đánh bật ra lúc nãy. Thứ đó chắc chắn có vấn đề, có lẽ nó là nguồn cung cấp năng lượng hoặc dùng để điều khiển lũ quỷ này.
"Phải phá nó trước!" Nghĩ vậy, Duy không tấn công Fei Xing nữa mà bất ngờ chuyển hướng, thân hình lóe lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng về phía chiếc lồng chim. "Thần Tốc!"
Fei Xing giật mình, không ngờ Duy lại nhắm vào pháp bảo của mình. Lão vội vàng lùi lại, vung tay định thu hồi lồng chim.
Nhưng Duy đã nhanh hơn một bước. Anh hét lớn, hai tay kết ấn Ngũ Lôi càng thêm phức tạp - các ngón tay như muốn xoắn vào nhau, chỉ thẳng lên trời. Mây đen trên ngọn cây xoáy lại, không khí trở nên ngột ngạt, tiếng sấm rền vang vọng. "Thiên Lôi Dẫn! Phá!!!"
Một tia sét màu tím bạc, to bằng bắp tay, mang theo uy lực kinh hồn và tiếng nổ "ĐOÀNG" vang trời từ trên không trung giáng xuống như một mũi khoan thần thánh, không phải nhắm vào Fei Xing, mà nhắm thẳng vào chiếc lồng chim bằng kim loại đen đang nằm trên mặt đất!
"KHÔNG!!!" Fei Xing kinh hãi hét lên thất thanh, vẻ mặt hoảng loạn tột độ. Lão muốn lao đến cứu nhưng không kịp nữa rồi.
XOẸTTTTTTT!!!! KENGGGGG!!!!
Tia sét đánh trúng chiếc lồng chim, tạo ra một tiếng nổ chói tai và ánh sáng tím lóa mắt. Chiếc lồng kim loại bị đánh móp méo, nứt vỡ tan tành, những hoa văn kỳ dị trên đó mờ đi rồi biến mất, nhúm lông vũ đen bên trong bốc cháy thành tro bụi trong nháy mắt. Một tiếng rú thảm thiết vô hình như của vô số oan hồn vang lên từ chiếc lồng rồi tắt lịm.
Ngay khi chiếc lồng bị phá hủy, con Quỷ Sống đang lồm cồm bò dậy gần đó bỗng khựng lại như bị rút hết sức lực, cơ thể run lên bần bật, hắc khí trên người tan biến như tuyết gặp nắng, đôi mắt đỏ ngầu trở nên trống rỗng. Nó ngã vật xuống đất, co giật vài cái rồi nằm im bất động, lần này thì chết thật sự, chỉ còn là một cái xác thối đúng nghĩa.
"Phụt!" Fei Xing cũng phun ra một ngụm máu đen, lão loạng choạng lùi lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Pháp khí bản mệnh bị hủy, liên kết với Quỷ Sống bị cắt đứt khiến lão bị phản phệ nặng nề, nội tạng như vỡ ra.
"Giờ thì tới lượt mày hấp hối nè, thằng già!" Duy hét lên, không cho Fei Xing kịp hoàn hồn. Anh lao tới như một mũi tên, thân pháp nhanh nhẹn, hai tay nắm chặt thành quyền, Kim Quang Chân Khí màu vàng rực bao bọc lấy hai nắm đấm, tạo thành một đôi găng tay ánh sáng chói lòa. Anh tung ra một loạt cú đấm và đá liên hoàn cực nhanh, cực mạnh vào người Fei Xing đã mất đi khả năng phòng bị.
"Bốp! Bốp! Chát! Rầm! Rắc!" Tiếng va chạm xác thịt, tiếng xương gãy răng rắc vang lên liên hồi. Fei Xing hoàn toàn không có sức chống đỡ, bị đánh bay tới bay lui như một quả bóng rách giữa không trung, máu me phun tung tóe, lăn lộn trên mặt đất rồi nằm sõng soài, mắt trợn trắng, hơi thở gần như không còn.
Duy thở hổn hển, dừng tay lại, nhìn lão già nằm bất động dưới đất. Anh từ từ tiến lại gần, cẩn thận dò xét khí tức. Hừm, tà khí gần như tắt ngấm, hơi thở không còn... Chắc là chết thật rồi. Anh thầm nghĩ, có chút hả hê. Anh liếc nhìn cái xác Quỷ Sống cũng đã nằm im, rồi lại nhìn Fei Xing. Lão già này tu luyện tà thuật, lại còn biết luyện thi, chắc chắn giấu không ít đồ tốt trong người.
Nghĩ đến đây, lòng tham lại nổi lên, Duy không kìm được. Anh cúi người xuống bên cạnh Fei Xing, bắt đầu lục lọi cái túi vải đen sờn cũ đeo bên hông lão, mắt sáng lên tìm kiếm pháp bảo, bùa chú hay bất cứ thứ gì có giá trị. Anh lẩm bẩm: "Để xem lão già xấu xí này giấu cái gì đây... Bùa chú, pháp khí, hay là tiền vàng... Hàng tà đạo chắc cũng bán được khối tiền..."
Chính vào khoảnh khắc Duy đang hoàn toàn tập trung vào việc "thu hoạch chiến lợi phẩm", thò tay vào túi đồ của Fei Xing, thậm chí hơi quay lưng lại để tiện tay lục soát, thì đôi mắt đang trợn trắng của Fei Xing đột nhiên lóe lên một tia nhìn cực kỳ độc địa và tàn nhẫn. Lão già này chỉ giả chết! Lão dùng chút sức lực cuối cùng, run rẩy móc từ trong lớp áo trong rách nát ra năm lá bùa với năm màu sắc khác nhau: vàng đất, xanh lục, xanh lam, đỏ rực và đen tuyền. Đây chính là Ngũ Hành Đại Thần Phù, át chủ bài cuối cùng của lão!
Fei Xing cắn mạnh vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi đặc sệt lên năm lá bùa, miệng thì thào gần như không thành tiếng nhưng đầy oán độc: "Ngũ... Hành... Tề... Phát... Đồng Quy Vu Tận!!!"
Ngay lập tức, năm lá bùa thấm máu như được kích hoạt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ theo màu sắc tương ứng, rồi tự động bay vút lên không trung ngay phía trên người Fei Xing. Chúng xoay tròn cực nhanh, tạo thành hình một ngôi sao năm cánh huyền ảo, năm luồng năng lượng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ mạnh mẽ đến cực điểm hội tụ lại, phát ra tiếng rít ghê rợn như tiếng gào của ác thần.
“Ngũ Hành Đại Thần Phù!”
"!!! Nguy hiểm!!!"
Linh cảm báo động cực mạnh ngay sau lưng khiến Duy giật bắn mình quay ngoắt lại. Anh chỉ kịp nhìn thấy ngôi sao năm màu khổng lồ đang lao thẳng về phía mình với tốc độ kinh hoàng, mang theo một luồng uy áp hủy diệt khiến anh lạnh sống lưng. Đòn tấn công này rõ ràng là đòn đánh cuối cùng, ẩn chứa toàn bộ tinh hoa và oán niệm của Fei Xing! Không còn thời gian để né tránh!
"Mẹ kiếp! Bất Hoại Kim Cang Thân, Hộ!!!" Duy gầm lên, trong tích tắc hai tay bắt ấn Kim Cang Quyết trước ngực, toàn bộ Kim Quang Chân Khí còn lại trong cơ thể được vận chuyển đến cực hạn. Một lớp hào quang màu vàng kim dày đặc, vững chắc như kim loại thực thụ, hiện rõ những đường vân như mai rùa, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể anh, phát ra tiếng "ong ong" trầm đục.
ẦMMMMMMMMMMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!
Ngôi sao Ngũ Hành đâm sầm vào lớp Kim Cang Hộ Thể của Duy, tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa hơn tất cả những tiếng nổ trước đó cộng lại. Ánh sáng năm màu chói lòa bao trùm cả khu rừng, một cơn lốc năng lượng hỗn loạn chứa đựng sức mạnh của đất đá vỡ vụn tung tóe (Thổ), vô số mảnh gỗ nhọn như tên bắn ra (Mộc), sóng nước cuộn trào dữ dội (Thủy), lửa cháy điên cuồng thiêu đốt mọi thứ (Hỏa) và cả những luồng khí sắc bén như hàng ngàn lưỡi dao vô hình (Kim) bùng phát dữ dội tại điểm va chạm.
Lớp Kim Cang Hộ Thể của Duy rung chuyển dữ dội dưới sức công phá khủng khiếp, những vết nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện trên bề mặt ánh vàng rồi vỡ ra. Dù đã chặn được phần lớn uy lực hủy diệt, nhưng một phần chấn động và năng lượng ngũ hành hỗn loạn vẫn xuyên qua, đánh mạnh vào người Duy.
"Ực!" Duy cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, một luồng khí huyết nóng rực trào lên cổ họng không thể kìm được. Anh bị hất văng ngược ra sau như một con diều đứt dây, bay xa gần chục mét, đập mạnh vào mấy thân cây cổ thụ kêu "rầm rầm" trước khi rơi bịch xuống đất. Cây cối xung quanh vị trí vụ nổ đổ rạp trong bán kính mấy chục mét, mặt đất lõm xuống thành một cái hố sâu hoắm, khói bụi, hơi nước và mùi khét mù mịt.
Ngay trong lúc khói bụi còn chưa tan, khi Duy còn đang choáng váng vì cú va chạm, Fei Xing, kẻ vừa tung ra đòn tấn công cuối cùng, đã dùng chút sức lực tàn tạ còn lại, lẩm bẩm câu chú cuối cùng: "Huyết Độn..." Lão hóa thành một màn sương máu tanh tưởi rồi lập tức biến mất không còn dấu vết, lợi dụng sự hỗn loạn của vụ nổ để độn tẩu.
"Khụ... khụ... Con mẹ nó!" Duy chống tay ngồi dậy trên mặt đất, ho ra mấy ngụm máu tươi. Toàn thân anh đau nhức ê ẩm, xương cốt như muốn vỡ vụn, chân khí gần như cạn kiệt. Lớp đạo bào trên người rách bươm nhiều chỗ. Anh nhìn về phía hố sâu do vụ nổ tạo ra, nơi Fei Xìng vừa biến mất, nghiến răng ken két: "Má nó! Thằng già gian xảo! Dám giả chết đánh lén rồi dùng Huyết Độn chạy mất! Thù này ông mày nhớ kỹ!"
"Để xem mày múa may được bao lâu!" Fei Xing cười nham hiểm.
"Một lũ tép riu!" Duy hừ lạnh, nhưng cũng không dám coi thường. Anh biết phải tốc chiến tốc thắng. "Càn Khôn Vô Cực, Huyễn Ảnh Tá Pháp!"
Ngay lập tức, thân pháp Duy trở nên mờ ảo, khó nắm bắt. Anh lách người như một làn khói, tránh được cú vồ của con Quỷ Sống chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Gần như đồng thời, anh xoay người, tung một cú đá quét cực mạnh bằng gót chân vào thái dương con tiểu quỷ cánh dơi đang bay sà tới. Tay phải anh kết ấn Kim Quang – ngón cái và ngón giữa chạm nhau thành vòng tròn, ba ngón còn lại duỗi thẳng – lòng bàn tay phát ra một luồng sáng vàng rực như mặt trời nhỏ, đánh thẳng vào giữa ngực con quỷ đầu chó.
"Thái Thượng Lão Quân, Âm Dương Nghịch Chuyển ! Diệt!"
BÙM! Ánh sáng vàng kim nổ tung, xuyên thủng cơ thể con quỷ đầu chó, khiến nó hét lên một tiếng thảm thiết rồi tan thành tro bụi màu đen, phát ra mùi khét lẹt. Cú đá của Duy cũng khiến con quỷ cánh dơi lảo đảo văng ra xa.
Duy không ngừng di chuyển, thân hình như chiếc lá trong gió giữa vòng vây. Lúc anh cúi rạp người, tránh cú cào của con Quỷ Sống; lúc lại bật nhảy lên cao, đạp lên thân cây để né con quỷ thân rắn đang quấn tới; lúc thì xoay vòng tung ra những cú đá liên hoàn, đánh bật con quỷ gai nhọn. Mỗi cử động của anh đều nhanh nhẹn, chính xác, kết hợp giữa võ thuật cận chiến và việc liên tục chuyển đổi các ấn chú để gia trì sức mạnh hoặc phòng thủ.
Thấy đám tiểu quỷ bị Duy xử lý nhanh chóng, Fei Xing bắt đầu sốt ruột. Lão móc từ trong tay áo ra một lá bùa màu đỏ rực như máu, ném thẳng về phía Duy. "Hỏa Xà Cuồng Vũ!"
Lá bùa nổ tung giữa không trung với tiếng "phựt", hóa thành một con rắn lửa khổng lồ, thân hình uốn lượn, vảy lửa lấp lánh, nó rít lên một tiếng ghê rợn rồi quật mạnh cái đuôi rực lửa về phía Duy. Nhiệt độ xung quanh tăng vọt.
"Muốn thiêu ông nội mày à? Còn non lắm!" Duy hét lên, không hề bối rối. Anh lập tức khụy gối, hạ thấp trọng tâm. Hai tay bắt ấn Thủy – các ngón tay đan vào nhau một cách phức tạp, mô phỏng hình dạng của dòng nước đang chảy, lòng bàn tay hướng lên. "Huyền Thiên Chân Vũ phù độ! Thủy Long Hiện!"
Từ dưới lòng đất ẩm ướt, một cột nước trong xanh không chỉ phun lên tạo mái vòm mà còn hóa thành hình một con rồng nước sống động, nó gầm lên một tiếng trầm đục rồi lao thẳng vào con Hỏa Xà. Lửa và nước va chạm dữ dội, tiếng "xèooooo" vang lên không ngớt, hơi nước bốc lên nghi ngút che khuất cả tầm nhìn. Rồng nước và rắn lửa quấn lấy nhau, giằng co quyết liệt giữa không trung.
Nhân lúc Duy đang tập trung điều khiển Thủy Long đối phó Hỏa Xà, Fei Xing lại lén lút tung ra một lá bùa khác màu xanh lục nhờn nhợt, tỏa ra mùi tử khí nồng nặc. Lão ném lá bùa vào trong màn hơi nước. "Thi Âm Phệ Hồn Chướng! Tán!"
Lá bùa tan ra, hóa thành một đám mây khí độc màu xanh đen cực kỳ đậm đặc, im hơi lặng tiếng len lỏi qua màn hơi nước, mang theo mùi xác chết nồng nặc và cả những tiếng rên rỉ ma quái có khả năng ăn mòn cả tinh thần lẫn thể xác.
Duy đang điều khiển Thủy Long bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực khó thở, chân khí trong người vận chuyển trở nên trì trệ. Là Thi Độc Âm Hồn! Thứ này còn độc hơn cả Thi Độc thông thường! Lão già gian xảo! Anh nhận ra mức độ nguy hiểm, không dám chậm trễ. Anh cắn mạnh vào đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên hai lòng bàn tay, rồi nhanh chóng bắt ấn Giải Độc phức tạp – hai tay đan chéo trước ngực, các ngón tay xoắn vào nhau theo một đồ hình tựa đóa sen đang nở."Dược Sư Phật tâm chú hộ thân! Vạn độc bất xâm! GIẢI!"
Một luồng ánh sáng màu xanh ngọc bích tinh khiết, mang theo sinh khí dồi dào, từ người Duy tỏa ra như một làn sóng. Ánh sáng này như có sự sống, chủ động cuốn lấy và trung hòa đám Thi Âm Chướng đang bao vây anh. Mùi hôi thối tan biến, tiếng rên rỉ tắt ngấm, cảm giác khó chịu cũng dịu đi. Duy thở ra một hơi dài, trán đã lấm tấm mồ hôi. Liên tục sử dụng pháp thuật cao cấp để chống đỡ khiến anh tiêu hao không nhỏ.
"Mày... Mày rốt cuộc là đạo sĩ của phái nào?" Fei Xing lắp bắp, lần này sự kinh ngạc đã hiện rõ trên mặt lão. Lão không thể tin một thằng nhãi trông non choẹt như vậy lại có thể liên tục hóa giải những đòn sát thủ của mình.
Duy nhếch mép cười, không thèm trả lời. Anh biết đã đến lúc phản công thực sự. Anh liếc nhìn chiếc lồng chim vẫn còn nằm lăn lóc trên mặt đất sau khi Fei Xing bị đánh bật ra lúc nãy. Thứ đó chắc chắn có vấn đề, có lẽ nó là nguồn cung cấp năng lượng hoặc dùng để điều khiển lũ quỷ này.
"Phải phá nó trước!" Nghĩ vậy, Duy không tấn công Fei Xing nữa mà bất ngờ chuyển hướng, thân hình lóe lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng về phía chiếc lồng chim. "Thần Tốc!"
Fei Xing giật mình, không ngờ Duy lại nhắm vào pháp bảo của mình. Lão vội vàng lùi lại, vung tay định thu hồi lồng chim.
Nhưng Duy đã nhanh hơn một bước. Anh hét lớn, hai tay kết ấn Ngũ Lôi càng thêm phức tạp - các ngón tay như muốn xoắn vào nhau, chỉ thẳng lên trời. Mây đen trên ngọn cây xoáy lại, không khí trở nên ngột ngạt, tiếng sấm rền vang vọng. "Thiên Lôi Dẫn! Phá!!!"
Một tia sét màu tím bạc, to bằng bắp tay, mang theo uy lực kinh hồn và tiếng nổ "ĐOÀNG" vang trời từ trên không trung giáng xuống như một mũi khoan thần thánh, không phải nhắm vào Fei Xing, mà nhắm thẳng vào chiếc lồng chim bằng kim loại đen đang nằm trên mặt đất!
"KHÔNG!!!" Fei Xing kinh hãi hét lên thất thanh, vẻ mặt hoảng loạn tột độ. Lão muốn lao đến cứu nhưng không kịp nữa rồi.
XOẸTTTTTTT!!!! KENGGGGG!!!!
Tia sét đánh trúng chiếc lồng chim, tạo ra một tiếng nổ chói tai và ánh sáng tím lóa mắt. Chiếc lồng kim loại bị đánh móp méo, nứt vỡ tan tành, những hoa văn kỳ dị trên đó mờ đi rồi biến mất, nhúm lông vũ đen bên trong bốc cháy thành tro bụi trong nháy mắt. Một tiếng rú thảm thiết vô hình như của vô số oan hồn vang lên từ chiếc lồng rồi tắt lịm.
Ngay khi chiếc lồng bị phá hủy, con Quỷ Sống đang lồm cồm bò dậy gần đó bỗng khựng lại như bị rút hết sức lực, cơ thể run lên bần bật, hắc khí trên người tan biến như tuyết gặp nắng, đôi mắt đỏ ngầu trở nên trống rỗng. Nó ngã vật xuống đất, co giật vài cái rồi nằm im bất động, lần này thì chết thật sự, chỉ còn là một cái xác thối đúng nghĩa.
"Phụt!" Fei Xing cũng phun ra một ngụm máu đen, lão loạng choạng lùi lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Pháp khí bản mệnh bị hủy, liên kết với Quỷ Sống bị cắt đứt khiến lão bị phản phệ nặng nề, nội tạng như vỡ ra.
"Giờ thì tới lượt mày hấp hối nè, thằng già!" Duy hét lên, không cho Fei Xing kịp hoàn hồn. Anh lao tới như một mũi tên, thân pháp nhanh nhẹn, hai tay nắm chặt thành quyền, Kim Quang Chân Khí màu vàng rực bao bọc lấy hai nắm đấm, tạo thành một đôi găng tay ánh sáng chói lòa. Anh tung ra một loạt cú đấm và đá liên hoàn cực nhanh, cực mạnh vào người Fei Xing đã mất đi khả năng phòng bị.
"Bốp! Bốp! Chát! Rầm! Rắc!" Tiếng va chạm xác thịt, tiếng xương gãy răng rắc vang lên liên hồi. Fei Xing hoàn toàn không có sức chống đỡ, bị đánh bay tới bay lui như một quả bóng rách giữa không trung, máu me phun tung tóe, lăn lộn trên mặt đất rồi nằm sõng soài, mắt trợn trắng, hơi thở gần như không còn.
Duy thở hổn hển, dừng tay lại, nhìn lão già nằm bất động dưới đất. Anh từ từ tiến lại gần, cẩn thận dò xét khí tức. Hừm, tà khí gần như tắt ngấm, hơi thở không còn... Chắc là chết thật rồi. Anh thầm nghĩ, có chút hả hê. Anh liếc nhìn cái xác Quỷ Sống cũng đã nằm im, rồi lại nhìn Fei Xing. Lão già này tu luyện tà thuật, lại còn biết luyện thi, chắc chắn giấu không ít đồ tốt trong người.
Nghĩ đến đây, lòng tham lại nổi lên, Duy không kìm được. Anh cúi người xuống bên cạnh Fei Xing, bắt đầu lục lọi cái túi vải đen sờn cũ đeo bên hông lão, mắt sáng lên tìm kiếm pháp bảo, bùa chú hay bất cứ thứ gì có giá trị. Anh lẩm bẩm: "Để xem lão già xấu xí này giấu cái gì đây... Bùa chú, pháp khí, hay là tiền vàng... Hàng tà đạo chắc cũng bán được khối tiền..."
Chính vào khoảnh khắc Duy đang hoàn toàn tập trung vào việc "thu hoạch chiến lợi phẩm", thò tay vào túi đồ của Fei Xing, thậm chí hơi quay lưng lại để tiện tay lục soát, thì đôi mắt đang trợn trắng của Fei Xing đột nhiên lóe lên một tia nhìn cực kỳ độc địa và tàn nhẫn. Lão già này chỉ giả chết! Lão dùng chút sức lực cuối cùng, run rẩy móc từ trong lớp áo trong rách nát ra năm lá bùa với năm màu sắc khác nhau: vàng đất, xanh lục, xanh lam, đỏ rực và đen tuyền. Đây chính là Ngũ Hành Đại Thần Phù, át chủ bài cuối cùng của lão!
Fei Xing cắn mạnh vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi đặc sệt lên năm lá bùa, miệng thì thào gần như không thành tiếng nhưng đầy oán độc: "Ngũ... Hành... Tề... Phát... Đồng Quy Vu Tận!!!"
Ngay lập tức, năm lá bùa thấm máu như được kích hoạt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ theo màu sắc tương ứng, rồi tự động bay vút lên không trung ngay phía trên người Fei Xing. Chúng xoay tròn cực nhanh, tạo thành hình một ngôi sao năm cánh huyền ảo, năm luồng năng lượng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ mạnh mẽ đến cực điểm hội tụ lại, phát ra tiếng rít ghê rợn như tiếng gào của ác thần.
“Ngũ Hành Đại Thần Phù!”
"!!! Nguy hiểm!!!"
Linh cảm báo động cực mạnh ngay sau lưng khiến Duy giật bắn mình quay ngoắt lại. Anh chỉ kịp nhìn thấy ngôi sao năm màu khổng lồ đang lao thẳng về phía mình với tốc độ kinh hoàng, mang theo một luồng uy áp hủy diệt khiến anh lạnh sống lưng. Đòn tấn công này rõ ràng là đòn đánh cuối cùng, ẩn chứa toàn bộ tinh hoa và oán niệm của Fei Xing! Không còn thời gian để né tránh!
"Mẹ kiếp! Bất Hoại Kim Cang Thân, Hộ!!!" Duy gầm lên, trong tích tắc hai tay bắt ấn Kim Cang Quyết trước ngực, toàn bộ Kim Quang Chân Khí còn lại trong cơ thể được vận chuyển đến cực hạn. Một lớp hào quang màu vàng kim dày đặc, vững chắc như kim loại thực thụ, hiện rõ những đường vân như mai rùa, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể anh, phát ra tiếng "ong ong" trầm đục.
ẦMMMMMMMMMMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!
Ngôi sao Ngũ Hành đâm sầm vào lớp Kim Cang Hộ Thể của Duy, tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa hơn tất cả những tiếng nổ trước đó cộng lại. Ánh sáng năm màu chói lòa bao trùm cả khu rừng, một cơn lốc năng lượng hỗn loạn chứa đựng sức mạnh của đất đá vỡ vụn tung tóe (Thổ), vô số mảnh gỗ nhọn như tên bắn ra (Mộc), sóng nước cuộn trào dữ dội (Thủy), lửa cháy điên cuồng thiêu đốt mọi thứ (Hỏa) và cả những luồng khí sắc bén như hàng ngàn lưỡi dao vô hình (Kim) bùng phát dữ dội tại điểm va chạm.
Lớp Kim Cang Hộ Thể của Duy rung chuyển dữ dội dưới sức công phá khủng khiếp, những vết nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện trên bề mặt ánh vàng rồi vỡ ra. Dù đã chặn được phần lớn uy lực hủy diệt, nhưng một phần chấn động và năng lượng ngũ hành hỗn loạn vẫn xuyên qua, đánh mạnh vào người Duy.
"Ực!" Duy cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, một luồng khí huyết nóng rực trào lên cổ họng không thể kìm được. Anh bị hất văng ngược ra sau như một con diều đứt dây, bay xa gần chục mét, đập mạnh vào mấy thân cây cổ thụ kêu "rầm rầm" trước khi rơi bịch xuống đất. Cây cối xung quanh vị trí vụ nổ đổ rạp trong bán kính mấy chục mét, mặt đất lõm xuống thành một cái hố sâu hoắm, khói bụi, hơi nước và mùi khét mù mịt.
Ngay trong lúc khói bụi còn chưa tan, khi Duy còn đang choáng váng vì cú va chạm, Fei Xing, kẻ vừa tung ra đòn tấn công cuối cùng, đã dùng chút sức lực tàn tạ còn lại, lẩm bẩm câu chú cuối cùng: "Huyết Độn..." Lão hóa thành một màn sương máu tanh tưởi rồi lập tức biến mất không còn dấu vết, lợi dụng sự hỗn loạn của vụ nổ để độn tẩu.
"Khụ... khụ... Con mẹ nó!" Duy chống tay ngồi dậy trên mặt đất, ho ra mấy ngụm máu tươi. Toàn thân anh đau nhức ê ẩm, xương cốt như muốn vỡ vụn, chân khí gần như cạn kiệt. Lớp đạo bào trên người rách bươm nhiều chỗ. Anh nhìn về phía hố sâu do vụ nổ tạo ra, nơi Fei Xìng vừa biến mất, nghiến răng ken két: "Má nó! Thằng già gian xảo! Dám giả chết đánh lén rồi dùng Huyết Độn chạy mất! Thù này ông mày nhớ kỹ!"
Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!
Bình luận
Chưa có bình luận