Khi Đó... Tại Biệt Thự Họ Trần
Trong lúc Duy đang đốt tiền vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng ở những tụ điểm ăn chơi ồn ào bậc nhất Sài Gòn, thì cách đó không xa, bên trong khu đô thị Phú Mỹ Hưng sang trọng, căn biệt thự bề thế của gia đình họ Trần lại chìm trong một bầu không khí hoàn toàn khác biệt – nặng nề, u ám và ngày càng đặc quánh mùi chết chóc.
Tuần lễ đầu tiên sau khi Duy rời Cái Thia, cũng là lúc những dấu hiệu bất thường đầu tiên xuất hiện rõ rệt hơn tại nhà họ Trần. Không còn là những tiếng động lạ mơ hồ hay cảm giác lành lạnh thoáng qua nữa. Giờ đây, những luồng khí lạnh lẽo xuất hiện đột ngột giữa ban ngày, ngay cả trong những căn phòng đóng kín cửa. Đồ đạc thỉnh thoảng tự dịch chuyển một cách khó hiểu. Con chó PitBull vốn hung dữ của gia đình bỗng trở nên sợ sệt, cứ rúc vào một góc nhà mà rên ư ử, nhất quyết không dám bén mảng đến khu vực lầu hai. Gia đình ông Bảo bắt đầu cảm thấy bất an thực sự, họ mời một thầy cúng quen ở địa phương đến làm lễ. Ông thầy cúng lưỡng lự một hồi rồi cũng nhận lời, đến nhà bày biện đồ cúng, đốt nhang, đọc chú, dán vài lá bùa vàng lên các cửa phòng, nhưng ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ lo lắng không yên.
Tuần lễ thứ hai, khi Duy đang say sưa với rượu mạnh và những cô gái đẹp trong các phòng VIP karaoke, thì tại biệt thự họ Trần, nỗi sợ hãi bắt đầu thành hình. Ông thầy cúng quen đột nhiên biến mất không một lời từ biệt vào giữa đêm, bỏ lại cả bộ đồ nghề. Không ai liên lạc được với ông ta nữa. Những tiếng thì thầm không rõ nguồn gốc bắt đầu vang lên trong đêm, lúc thì như tiếng trẻ con khóc tỉ tê, lúc lại như tiếng phụ nữ thở dài ai oán. Rồi bi kịch đầu tiên xảy ra. Cậu con trai út của ông Bảo, một thanh niên khỏe mạnh, hoạt bát, được phát hiện đã chết trên giường vào buổi sáng, toàn thân cứng đờ, tím tái, mắt trợn trừng như nhìn thấy điều gì đó cực kỳ kinh khủng trước khi chết. Khám nghiệm tử thi không tìm ra nguyên nhân, kết luận là "đột tử do trụy tim không rõ nguyên nhân". Cả gia đình chìm trong tang thương và hoảng loạn.
Tuần lễ thứ ba, trong lúc Duy bắt đầu cảm thấy số tiền trong túi vơi đi và nghĩ đến việc tìm "mối" mới, thì nhà họ Trần lại tiếp tục hứng chịu tai ương. Họ cố gắng mời một vị thầy pháp có tiếng hơn từ tỉnh khác về. Vị thầy pháp này tỏ ra khá tự tin, lập đàn trừ tà, trấn yểm mấy ngày liền. Nhưng vào đêm cuối cùng làm lễ, khi ông ta đang ngồi định thần thì đột nhiên đèn đóm trong nhà phụt tắt hết, gió lạnh từ đâu thổi vào rít lên ghê rợn, đồ đạc trong phòng bay loạn xạ như có kẻ vô hình ném phá. Vị thầy pháp mặt cắt không còn giọt máu, lồm cồm bò dậy, miệng lẩm bẩm "Oán khí nặng quá...không phải ma quỷ thông thường... Ta xin chịu thua..." rồi vơ vội đồ nghề, nhất quyết rời đi ngay trong đêm dù gia đình cố giữ lại thế nào. Ông ta chỉ kịp cảnh báo gia đình nên tạm dọn đi nơi khác ở vì cảm nhận được một thế lực cực kỳ hung dữ và ác độc đang ngự trị trong căn nhà. Nỗi sợ hãi còn chưa nguôi thì vài ngày sau, bà cụ thân sinh ra ông Bảo, vốn sức khỏe còn khá tốt dù đã lớn tuổi, mấy hôm trước cứ than phiền đêm ngủ hay gặp ác mộng, thấy bóng người lảng vảng trong phòng. Rồi một buổi sáng, người giúp việc phát hiện bà cụ đã tắt thở trên giường, mắt cũng mở trừng trừng kinh hãi, nhưng trên người không có dấu vết gì lạ, bác sĩ gia đình cũng chỉ có thể nói là "tuổi già sức yếu" dù mới hôm trước bà còn khỏe mạnh. Cái chết thứ hai này càng làm gia đình thêm phần hoang mang, tan nát.
Tuần lễ thứ tư, khi Cường Mập gọi điện cho Duy, thì sự tuyệt vọng đã bao trùm hoàn toàn căn biệt thự họ Trần. Những người giúp việc còn lại cũng lần lượt xin nghỉ vì quá sợ hãi. Các thành viên còn lại trong gia đình sống trong thấp thỏm lo âu, đêm không dám ngủ, ngày không dám ra khỏi phòng. Cô con gái lớn của ông Bảo, người vốn mạnh mẽ nhất, cũng trở nên trầm cảm, hoảng loạn, luôn miệng nói rằng có ai đó đang theo dõi mình, đang thì thầm bên tai mình. Và rồi, thảm kịch cuối cùng, giọt nước tràn ly, đã xảy ra. Cô gái nhảy lầu tự tử từ ban công phòng ngủ, để lại dòng chữ viết bằng máu trên tường:
"Nó đến đòi nợ... Cứu con..."
Công an lại vào cuộc, nhưng cũng như những lần trước, mọi thứ đi vào bế tắc. Ông Bảo ngồi trong phòng khách rộng lớn mà lạnh lẽo, nhìn người vợ khóc ngất bên cạnh, trái tim ông như đã chết đi. Con trai út mất, mẹ già qua đời, giờ đến con gái lớn cũng không còn. Tất cả hy vọng dường như đã tắt. Chính lúc này, người trợ lý chạy vào báo tin về tay cò Cường Mập và "Thầy Duy". Đó như chiếc phao cứu sinh cuối cùng ném xuống cho một người sắp chết đuối.
"Mau! Gọi ngay cho hắn!" Ông Bảo gần như hét lên, giọng khản đặc vì đau thương và tuyệt vọng. "Mời bằng được vị thầy đó! Nói với họ, bao nhiêu tiền cũng được! Yêu cầu gì cũng đáp ứng! Chỉ cần... chỉ cần chấm dứt cơn ác mộng này! Cứu lấy những người còn lại!"
Trong khi Duy còn đang lâng lâng với men rượu và những dự tính về "kèo thơm" sắp tới, thì ở một góc khác của Sài Gòn, một gia đình danh giá đang đặt tất cả hy vọng mong manh còn sót lại của họ vào anh, vào một người mà họ chưa hề biết mặt, chỉ nghe qua lời giới thiệu của một tay cò mồi...
Ánh nắng gay gắt của buổi sáng Sài Gòn dường như bị bóp nghẹt lại khi chiếc xe taxi rẽ vào con đường rợp bóng cây, tĩnh lặng đến khác thường của khu đô thị Phú Mỹ Hưng. Duy dựa lưng vào ghế, khẽ day thái dương, xua đi dư vị rượu mạnh cùng trận ‘giao lưu’ với cô gái đêm qua. Gần một tháng ăn chơi xả láng đã đốt gần sạch số tiền kiếm được từ vụ Quỷ Sống ở Cái Thia.
Cuộc gọi của Cường Mập đến đúng lúc, mang theo một "kèo thơm" mới.
Một biệt thự triệu đô, ba cái chết bí ẩn liên tiếp trong thời gian ngắn, nhiều thầy pháp danh tiếng đến rồi lại lặng lẽ rút lui. Nghe qua đã thấy mùi tiền, nhưng cũng nồng nặc mùi nguy hiểm và sự phức tạp. Duy nhếch mép. Anh thích những thứ như vậy. Tiền bạc là một phần, nhưng cái cảm giác đối mặt với những vụ án "hóc búa", bóc tách từng lớp bí mật đen tối, chạm trán những thế lực hắc ám dị thường mà người thường không thể tưởng tượng nổi... nó mang lại một sự kích thích mà anh khó lòng cưỡng lại. 'Để xem lần này là thứ gì,' anh nghĩ, đôi mắt lóe lên tia hứng thú pha lẫn sự tính toán lạnh lùng, 'Thứ gì đủ sức làm các "đồng nghiệp" kia phải chạy mất dép?'
Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng sắt mỹ thuật cao lớn, hoa văn cầu kỳ, màu đen tuyền, uy nghiêm như cổng vào một lãnh địa riêng biệt. Phía sau cánh cổng, căn biệt thự màu trắng tân cổ điển hiện ra bề thế giữa một khuôn viên sân vườn rộng rãi. Nhưng vẻ hào nhoáng đó không che giấu được một bầu không khí trì trệ, u ám đến khó tả. Khác hẳn sự xanh tốt, tràn đầy sức sống của những căn biệt thự xung quanh, cây cối nơi đây lại như đang héo úa dần. Thảm cỏ có những mảng vàng khô héo như bị đốt cháy, những bụi hoa hồng chỉ còn trơ cành khẳng khiu, và mấy chậu cây cảnh hai bên cổng chính lá đã vàng vọt, rũ xuống. Sinh khí nơi này rõ ràng đang bị một thứ gì đó hút cạn một cách từ từ.
Duy bước xuống xe, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu. Dáng người gần ba mươi, cân đối, linh hoạt. Đôi mắt sắc bén của anh quét một lượt, không chỉ nhìn mà còn cảm nhận. 'Hướng nhà Đông Nam tạm ổn, nhưng lại bị tòa nhà cao tầng phía trước tạo thành "Áp đỉnh sát", lại thêm con đường cong như lưỡi hái chĩa vào cổng phụ... Ngoại thế đã tiềm ẩn hung hiểm.' Anh hít một hơi sâu, linh giác mở rộng tối đa. 'Âm khí cực nặng, như một cái ao tù đọng lâu năm, không lưu thông. Oán khí cũng rất đậm, nhưng lại không đồng nhất, phân tán nhiều nơi. Và còn có cả một luồng Tà khí rất lạ, vừa cổ xưa vừa mang tính cá nhân mạnh mẽ... Một mớ hỗn tạp còn hơn cả bãi tha ma ở Cái Thia. Vụ này không đơn giản.'
Anh bấm chuông. Tiếng chuông du dương vang lên lạc lõng trong sự tĩnh lặng ma quái. Một lúc sau, cánh cổng nặng nề ken két mở ra. Bà Lan, người quản gia, xuất hiện. Người phụ nữ trung niên mặc đồng phục màu xám tro trang nhã, tóc búi gọn. Gương mặt bà vốn phúc hậu nhưng giờ đây hằn sâu mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt đậm đặc, ánh nhìn khi đối diện Duy không chỉ có sự lo âu mà còn thấp thoáng nỗi sợ hãi tột độ và một sự bồn chồn được che giấu rất kỹ. Bà cúi đầu, giọng lí nhí: "Mời... mời thầy vào."
Bước qua ngưỡng cổng sắt lạnh lẽo, Duy như bước vào một thế giới khác. Hàn khí âm u đậm đặc ập vào người, mang theo mùi ẩm thấp của đất và một cảm giác trì trệ, nặng nề như không khí đặc quánh lại. Oán niệm sâu sắc lẩn khuất trong từng cơn gió nhẹ, trong tiếng lá khô xào xạc, trong cả sự im lặng đến rợn người. Cảm giác bị theo dõi trở nên áp bức, như có hàng trăm con mắt vô hình đang đổ dồn về phía anh từ mọi ô cửa sổ tối om, từ những bóng râm dưới tán cây héo úa. Thậm chí anh còn nghe thấy tiếng thì thầm rất khẽ, lướt qua như gió thoảng: "...lại... kẻ... nữa..."
'Ồ, còn biết "chào hỏi" nữa à?' Duy cười khẩy trong đầu, Kim Quang Chân Khí tự động vận chuyển nhẹ nhàng quanh thân, đẩy lùi cảm giác khó chịu. 'Xem ra con hàng ở đây cũng không phải dạng vừa gì.'
Bà Lan dẫn đường, bước chân vội vã, gần như chạy trên con đường lát đá, tránh không dám nhìn hai bên. Duy và Cường Mập đi theo sau. Cường Mập mặt đã hơi tái đi, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh nắm chặt tay lại. "Chỗ này... không khí ngột ngạt quá đại ca," gã thì thầm. Duy gật đầu nhẹ, ra hiệu Cường giữ im lặng và quan sát.
Họ tiến vào sảnh chính rồi đến phòng khách. Bên trong, sự xa hoa của nội thất nhập khẩu chỉ càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo, trống trải và tang thương. Ánh sáng từ đèn chùm pha lê rực rỡ dường như bị bóp méo, yếu ớt, không thể xua tan những vùng bóng tối sâu thẳm ở các góc phòng, dưới gầm bàn. Sự tĩnh lặng ở đây gần như tuyệt đối, nặng nề như chì.
Ông Trần Gia Bảo, chủ nhân cơ ngơi đồ sộ này đang ngồi trên sofa cùng bà Hương vợ ông, dáng vẻ suy sụp, đôi mắt đỏ ngầu, trũng sâu. Ông Bảo tiều tụy nhưng vẫn giữ được phong thái của người thành đạt. Bà Hương phu nhân, quý phái giàu có nhưng giờ đây gầy rộc, đôi mắt thì sưng húp, vô hồn. Thấy Duy bước vào ông Bảo liền đứng dậy chào.
Cử chỉ vẫn dứt khoát dù mệt mỏi. "Thầy Duy hả? Mời ngồi." Giọng ông khàn đặc. "Cậu Cường đây chắc cũng đã nói qua tình hình nhà tôi với thầy rồi phải không?"
Duy khẽ gật đầu, chọn ghế đối diện. "Chào ông bà Trần." Anh nói điềm tĩnh. "Cường có nói sơ qua rồi. Xin chia buồn cùng gia đình về những mất mát vừa qua."
Bà Hương lại nấc lên khe khẽ. Ông Bảo vỗ nhẹ vai vợ, rồi nhìn thẳng vào Duy, không còn vòng vo: "Thầy... thầy xem xét tình hình giúp chúng tôi. Gia đình tôi đang gặp đại hạn. Thầy thấy... căn nhà này thế nào? Có cách nào hóa giải không? Bất cứ yêu cầu gì, trong khả năng của tôi, tôi đều đáp ứng. Chỉ cần... chấm dứt được chuyện này."
Duy im lặng vài giây. "Ông bà Trần, xin hãy bình tĩnh. Chuyện này rất phức tạp. Trước mắt, tôi cần khảo sát toàn bộ căn nhà, cảm nhận khí tức, xem xét bố cục và tìm hiểu căn nguyên. Sau đó mới có thể đưa ra nhận định."
Ông Bảo gật đầu dứt khoát: "Được. Mời thầy cứ tự nhiên xem xét." Ông quay sang bà Lan. "Cô Lan, cô hãy dẫn thầy Duy đi xem xét tất cả mọi nơi trong nhà. Bất cứ điều gì thầy Duy yêu cầu hoặc cần biết, cô cố gắng hỗ trợ hết mức nha."
Rồi ông quay lại Duy, giọng có phần áy náy: "Thật sự xin lỗi thầy, tôi có một cuộc họp trực tuyến khẩn cấp không thể hủy được. Cô Lan đây sẽ thay mặt tôi hỗ trợ thầy. Khi nào thầy cần gặp trực tiếp tôi, xin cứ báo lại với cô Lan." Ông nhìn Duy đầy phó thác. "Mọi chuyện... trông cậy hết vào thầy."
"Ông cứ yên tâm xử lý công việc," Duy đáp.
Ông Bảo rời đi. Bà Hương cũng được dìu về phòng. Chỉ còn lại Duy, Cường Mập và bà quản gia Lan.
Cường Mập lúc này mới tiến lại gần Duy, vẻ mặt có chút tính toán nhưng cũng xen lẫn sự háo hức: "Đại ca, vụ này lớn đó. Em nghĩ em nên ở lại đây phụ đại ca một tay, vừa để tiện liên lạc với ông Bảo, vừa để... học hỏi thêm kinh nghiệm." Cậu ta cười hề hề.
"Đương nhiên, xong việc thì phần của em cũng phải 'tương xứng' với công sức bỏ ra nha đại ca!"
Duy liếc nhìn Cường, biết tỏng ý đồ của cậu ta. "Được thôi," anh nhún vai. "Ở lại thì lo mà làm việc cho tốt. Đừng có vướng tay vướng chân là được." Anh biết có Cường ở đây cũng tiện, nhất là khoản thông tin và mấy việc lặt vặt.
"Ok đại ca!" Cường Mập vui vẻ ra mặt.
"Dì Lan," Duy quay sang người quản gia, "Phiền dì dẫn tôi xem xét kỹ lại tầng trệt và sân vườn."
Trong lúc Duy đang đốt tiền vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng ở những tụ điểm ăn chơi ồn ào bậc nhất Sài Gòn, thì cách đó không xa, bên trong khu đô thị Phú Mỹ Hưng sang trọng, căn biệt thự bề thế của gia đình họ Trần lại chìm trong một bầu không khí hoàn toàn khác biệt – nặng nề, u ám và ngày càng đặc quánh mùi chết chóc.
Tuần lễ đầu tiên sau khi Duy rời Cái Thia, cũng là lúc những dấu hiệu bất thường đầu tiên xuất hiện rõ rệt hơn tại nhà họ Trần. Không còn là những tiếng động lạ mơ hồ hay cảm giác lành lạnh thoáng qua nữa. Giờ đây, những luồng khí lạnh lẽo xuất hiện đột ngột giữa ban ngày, ngay cả trong những căn phòng đóng kín cửa. Đồ đạc thỉnh thoảng tự dịch chuyển một cách khó hiểu. Con chó PitBull vốn hung dữ của gia đình bỗng trở nên sợ sệt, cứ rúc vào một góc nhà mà rên ư ử, nhất quyết không dám bén mảng đến khu vực lầu hai. Gia đình ông Bảo bắt đầu cảm thấy bất an thực sự, họ mời một thầy cúng quen ở địa phương đến làm lễ. Ông thầy cúng lưỡng lự một hồi rồi cũng nhận lời, đến nhà bày biện đồ cúng, đốt nhang, đọc chú, dán vài lá bùa vàng lên các cửa phòng, nhưng ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ lo lắng không yên.
Tuần lễ thứ hai, khi Duy đang say sưa với rượu mạnh và những cô gái đẹp trong các phòng VIP karaoke, thì tại biệt thự họ Trần, nỗi sợ hãi bắt đầu thành hình. Ông thầy cúng quen đột nhiên biến mất không một lời từ biệt vào giữa đêm, bỏ lại cả bộ đồ nghề. Không ai liên lạc được với ông ta nữa. Những tiếng thì thầm không rõ nguồn gốc bắt đầu vang lên trong đêm, lúc thì như tiếng trẻ con khóc tỉ tê, lúc lại như tiếng phụ nữ thở dài ai oán. Rồi bi kịch đầu tiên xảy ra. Cậu con trai út của ông Bảo, một thanh niên khỏe mạnh, hoạt bát, được phát hiện đã chết trên giường vào buổi sáng, toàn thân cứng đờ, tím tái, mắt trợn trừng như nhìn thấy điều gì đó cực kỳ kinh khủng trước khi chết. Khám nghiệm tử thi không tìm ra nguyên nhân, kết luận là "đột tử do trụy tim không rõ nguyên nhân". Cả gia đình chìm trong tang thương và hoảng loạn.
Tuần lễ thứ ba, trong lúc Duy bắt đầu cảm thấy số tiền trong túi vơi đi và nghĩ đến việc tìm "mối" mới, thì nhà họ Trần lại tiếp tục hứng chịu tai ương. Họ cố gắng mời một vị thầy pháp có tiếng hơn từ tỉnh khác về. Vị thầy pháp này tỏ ra khá tự tin, lập đàn trừ tà, trấn yểm mấy ngày liền. Nhưng vào đêm cuối cùng làm lễ, khi ông ta đang ngồi định thần thì đột nhiên đèn đóm trong nhà phụt tắt hết, gió lạnh từ đâu thổi vào rít lên ghê rợn, đồ đạc trong phòng bay loạn xạ như có kẻ vô hình ném phá. Vị thầy pháp mặt cắt không còn giọt máu, lồm cồm bò dậy, miệng lẩm bẩm "Oán khí nặng quá...không phải ma quỷ thông thường... Ta xin chịu thua..." rồi vơ vội đồ nghề, nhất quyết rời đi ngay trong đêm dù gia đình cố giữ lại thế nào. Ông ta chỉ kịp cảnh báo gia đình nên tạm dọn đi nơi khác ở vì cảm nhận được một thế lực cực kỳ hung dữ và ác độc đang ngự trị trong căn nhà. Nỗi sợ hãi còn chưa nguôi thì vài ngày sau, bà cụ thân sinh ra ông Bảo, vốn sức khỏe còn khá tốt dù đã lớn tuổi, mấy hôm trước cứ than phiền đêm ngủ hay gặp ác mộng, thấy bóng người lảng vảng trong phòng. Rồi một buổi sáng, người giúp việc phát hiện bà cụ đã tắt thở trên giường, mắt cũng mở trừng trừng kinh hãi, nhưng trên người không có dấu vết gì lạ, bác sĩ gia đình cũng chỉ có thể nói là "tuổi già sức yếu" dù mới hôm trước bà còn khỏe mạnh. Cái chết thứ hai này càng làm gia đình thêm phần hoang mang, tan nát.
Tuần lễ thứ tư, khi Cường Mập gọi điện cho Duy, thì sự tuyệt vọng đã bao trùm hoàn toàn căn biệt thự họ Trần. Những người giúp việc còn lại cũng lần lượt xin nghỉ vì quá sợ hãi. Các thành viên còn lại trong gia đình sống trong thấp thỏm lo âu, đêm không dám ngủ, ngày không dám ra khỏi phòng. Cô con gái lớn của ông Bảo, người vốn mạnh mẽ nhất, cũng trở nên trầm cảm, hoảng loạn, luôn miệng nói rằng có ai đó đang theo dõi mình, đang thì thầm bên tai mình. Và rồi, thảm kịch cuối cùng, giọt nước tràn ly, đã xảy ra. Cô gái nhảy lầu tự tử từ ban công phòng ngủ, để lại dòng chữ viết bằng máu trên tường:
"Nó đến đòi nợ... Cứu con..."
Công an lại vào cuộc, nhưng cũng như những lần trước, mọi thứ đi vào bế tắc. Ông Bảo ngồi trong phòng khách rộng lớn mà lạnh lẽo, nhìn người vợ khóc ngất bên cạnh, trái tim ông như đã chết đi. Con trai út mất, mẹ già qua đời, giờ đến con gái lớn cũng không còn. Tất cả hy vọng dường như đã tắt. Chính lúc này, người trợ lý chạy vào báo tin về tay cò Cường Mập và "Thầy Duy". Đó như chiếc phao cứu sinh cuối cùng ném xuống cho một người sắp chết đuối.
"Mau! Gọi ngay cho hắn!" Ông Bảo gần như hét lên, giọng khản đặc vì đau thương và tuyệt vọng. "Mời bằng được vị thầy đó! Nói với họ, bao nhiêu tiền cũng được! Yêu cầu gì cũng đáp ứng! Chỉ cần... chỉ cần chấm dứt cơn ác mộng này! Cứu lấy những người còn lại!"
Trong khi Duy còn đang lâng lâng với men rượu và những dự tính về "kèo thơm" sắp tới, thì ở một góc khác của Sài Gòn, một gia đình danh giá đang đặt tất cả hy vọng mong manh còn sót lại của họ vào anh, vào một người mà họ chưa hề biết mặt, chỉ nghe qua lời giới thiệu của một tay cò mồi...
Ánh nắng gay gắt của buổi sáng Sài Gòn dường như bị bóp nghẹt lại khi chiếc xe taxi rẽ vào con đường rợp bóng cây, tĩnh lặng đến khác thường của khu đô thị Phú Mỹ Hưng. Duy dựa lưng vào ghế, khẽ day thái dương, xua đi dư vị rượu mạnh cùng trận ‘giao lưu’ với cô gái đêm qua. Gần một tháng ăn chơi xả láng đã đốt gần sạch số tiền kiếm được từ vụ Quỷ Sống ở Cái Thia.
Cuộc gọi của Cường Mập đến đúng lúc, mang theo một "kèo thơm" mới.
Một biệt thự triệu đô, ba cái chết bí ẩn liên tiếp trong thời gian ngắn, nhiều thầy pháp danh tiếng đến rồi lại lặng lẽ rút lui. Nghe qua đã thấy mùi tiền, nhưng cũng nồng nặc mùi nguy hiểm và sự phức tạp. Duy nhếch mép. Anh thích những thứ như vậy. Tiền bạc là một phần, nhưng cái cảm giác đối mặt với những vụ án "hóc búa", bóc tách từng lớp bí mật đen tối, chạm trán những thế lực hắc ám dị thường mà người thường không thể tưởng tượng nổi... nó mang lại một sự kích thích mà anh khó lòng cưỡng lại. 'Để xem lần này là thứ gì,' anh nghĩ, đôi mắt lóe lên tia hứng thú pha lẫn sự tính toán lạnh lùng, 'Thứ gì đủ sức làm các "đồng nghiệp" kia phải chạy mất dép?'
Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng sắt mỹ thuật cao lớn, hoa văn cầu kỳ, màu đen tuyền, uy nghiêm như cổng vào một lãnh địa riêng biệt. Phía sau cánh cổng, căn biệt thự màu trắng tân cổ điển hiện ra bề thế giữa một khuôn viên sân vườn rộng rãi. Nhưng vẻ hào nhoáng đó không che giấu được một bầu không khí trì trệ, u ám đến khó tả. Khác hẳn sự xanh tốt, tràn đầy sức sống của những căn biệt thự xung quanh, cây cối nơi đây lại như đang héo úa dần. Thảm cỏ có những mảng vàng khô héo như bị đốt cháy, những bụi hoa hồng chỉ còn trơ cành khẳng khiu, và mấy chậu cây cảnh hai bên cổng chính lá đã vàng vọt, rũ xuống. Sinh khí nơi này rõ ràng đang bị một thứ gì đó hút cạn một cách từ từ.
Duy bước xuống xe, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu. Dáng người gần ba mươi, cân đối, linh hoạt. Đôi mắt sắc bén của anh quét một lượt, không chỉ nhìn mà còn cảm nhận. 'Hướng nhà Đông Nam tạm ổn, nhưng lại bị tòa nhà cao tầng phía trước tạo thành "Áp đỉnh sát", lại thêm con đường cong như lưỡi hái chĩa vào cổng phụ... Ngoại thế đã tiềm ẩn hung hiểm.' Anh hít một hơi sâu, linh giác mở rộng tối đa. 'Âm khí cực nặng, như một cái ao tù đọng lâu năm, không lưu thông. Oán khí cũng rất đậm, nhưng lại không đồng nhất, phân tán nhiều nơi. Và còn có cả một luồng Tà khí rất lạ, vừa cổ xưa vừa mang tính cá nhân mạnh mẽ... Một mớ hỗn tạp còn hơn cả bãi tha ma ở Cái Thia. Vụ này không đơn giản.'
Anh bấm chuông. Tiếng chuông du dương vang lên lạc lõng trong sự tĩnh lặng ma quái. Một lúc sau, cánh cổng nặng nề ken két mở ra. Bà Lan, người quản gia, xuất hiện. Người phụ nữ trung niên mặc đồng phục màu xám tro trang nhã, tóc búi gọn. Gương mặt bà vốn phúc hậu nhưng giờ đây hằn sâu mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt đậm đặc, ánh nhìn khi đối diện Duy không chỉ có sự lo âu mà còn thấp thoáng nỗi sợ hãi tột độ và một sự bồn chồn được che giấu rất kỹ. Bà cúi đầu, giọng lí nhí: "Mời... mời thầy vào."
Bước qua ngưỡng cổng sắt lạnh lẽo, Duy như bước vào một thế giới khác. Hàn khí âm u đậm đặc ập vào người, mang theo mùi ẩm thấp của đất và một cảm giác trì trệ, nặng nề như không khí đặc quánh lại. Oán niệm sâu sắc lẩn khuất trong từng cơn gió nhẹ, trong tiếng lá khô xào xạc, trong cả sự im lặng đến rợn người. Cảm giác bị theo dõi trở nên áp bức, như có hàng trăm con mắt vô hình đang đổ dồn về phía anh từ mọi ô cửa sổ tối om, từ những bóng râm dưới tán cây héo úa. Thậm chí anh còn nghe thấy tiếng thì thầm rất khẽ, lướt qua như gió thoảng: "...lại... kẻ... nữa..."
'Ồ, còn biết "chào hỏi" nữa à?' Duy cười khẩy trong đầu, Kim Quang Chân Khí tự động vận chuyển nhẹ nhàng quanh thân, đẩy lùi cảm giác khó chịu. 'Xem ra con hàng ở đây cũng không phải dạng vừa gì.'
Bà Lan dẫn đường, bước chân vội vã, gần như chạy trên con đường lát đá, tránh không dám nhìn hai bên. Duy và Cường Mập đi theo sau. Cường Mập mặt đã hơi tái đi, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh nắm chặt tay lại. "Chỗ này... không khí ngột ngạt quá đại ca," gã thì thầm. Duy gật đầu nhẹ, ra hiệu Cường giữ im lặng và quan sát.
Họ tiến vào sảnh chính rồi đến phòng khách. Bên trong, sự xa hoa của nội thất nhập khẩu chỉ càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo, trống trải và tang thương. Ánh sáng từ đèn chùm pha lê rực rỡ dường như bị bóp méo, yếu ớt, không thể xua tan những vùng bóng tối sâu thẳm ở các góc phòng, dưới gầm bàn. Sự tĩnh lặng ở đây gần như tuyệt đối, nặng nề như chì.
Ông Trần Gia Bảo, chủ nhân cơ ngơi đồ sộ này đang ngồi trên sofa cùng bà Hương vợ ông, dáng vẻ suy sụp, đôi mắt đỏ ngầu, trũng sâu. Ông Bảo tiều tụy nhưng vẫn giữ được phong thái của người thành đạt. Bà Hương phu nhân, quý phái giàu có nhưng giờ đây gầy rộc, đôi mắt thì sưng húp, vô hồn. Thấy Duy bước vào ông Bảo liền đứng dậy chào.
Cử chỉ vẫn dứt khoát dù mệt mỏi. "Thầy Duy hả? Mời ngồi." Giọng ông khàn đặc. "Cậu Cường đây chắc cũng đã nói qua tình hình nhà tôi với thầy rồi phải không?"
Duy khẽ gật đầu, chọn ghế đối diện. "Chào ông bà Trần." Anh nói điềm tĩnh. "Cường có nói sơ qua rồi. Xin chia buồn cùng gia đình về những mất mát vừa qua."
Bà Hương lại nấc lên khe khẽ. Ông Bảo vỗ nhẹ vai vợ, rồi nhìn thẳng vào Duy, không còn vòng vo: "Thầy... thầy xem xét tình hình giúp chúng tôi. Gia đình tôi đang gặp đại hạn. Thầy thấy... căn nhà này thế nào? Có cách nào hóa giải không? Bất cứ yêu cầu gì, trong khả năng của tôi, tôi đều đáp ứng. Chỉ cần... chấm dứt được chuyện này."
Duy im lặng vài giây. "Ông bà Trần, xin hãy bình tĩnh. Chuyện này rất phức tạp. Trước mắt, tôi cần khảo sát toàn bộ căn nhà, cảm nhận khí tức, xem xét bố cục và tìm hiểu căn nguyên. Sau đó mới có thể đưa ra nhận định."
Ông Bảo gật đầu dứt khoát: "Được. Mời thầy cứ tự nhiên xem xét." Ông quay sang bà Lan. "Cô Lan, cô hãy dẫn thầy Duy đi xem xét tất cả mọi nơi trong nhà. Bất cứ điều gì thầy Duy yêu cầu hoặc cần biết, cô cố gắng hỗ trợ hết mức nha."
Rồi ông quay lại Duy, giọng có phần áy náy: "Thật sự xin lỗi thầy, tôi có một cuộc họp trực tuyến khẩn cấp không thể hủy được. Cô Lan đây sẽ thay mặt tôi hỗ trợ thầy. Khi nào thầy cần gặp trực tiếp tôi, xin cứ báo lại với cô Lan." Ông nhìn Duy đầy phó thác. "Mọi chuyện... trông cậy hết vào thầy."
"Ông cứ yên tâm xử lý công việc," Duy đáp.
Ông Bảo rời đi. Bà Hương cũng được dìu về phòng. Chỉ còn lại Duy, Cường Mập và bà quản gia Lan.
Cường Mập lúc này mới tiến lại gần Duy, vẻ mặt có chút tính toán nhưng cũng xen lẫn sự háo hức: "Đại ca, vụ này lớn đó. Em nghĩ em nên ở lại đây phụ đại ca một tay, vừa để tiện liên lạc với ông Bảo, vừa để... học hỏi thêm kinh nghiệm." Cậu ta cười hề hề.
"Đương nhiên, xong việc thì phần của em cũng phải 'tương xứng' với công sức bỏ ra nha đại ca!"
Duy liếc nhìn Cường, biết tỏng ý đồ của cậu ta. "Được thôi," anh nhún vai. "Ở lại thì lo mà làm việc cho tốt. Đừng có vướng tay vướng chân là được." Anh biết có Cường ở đây cũng tiện, nhất là khoản thông tin và mấy việc lặt vặt.
"Ok đại ca!" Cường Mập vui vẻ ra mặt.
"Dì Lan," Duy quay sang người quản gia, "Phiền dì dẫn tôi xem xét kỹ lại tầng trệt và sân vườn."
Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!
Bình luận
Chưa có bình luận