Trong phòng ăn, anh cảm nhận luồng khí lạnh lẽo hơn. Anh hỏi bà Lan về vị trí ngồi thường ngày của các thành viên. Anh đặc biệt chú ý đến chiếc ghế cậu Hải hay ngồi, cảm nhận được chút năng lượng trì trệ còn vương lại. Khu bếp, ngoài việc thiết bị điện tử bất thường, Duy còn cảm nhận được một mùi tanh rất nhẹ, gần như mùi máu cũ, quanh khu vực bồn rửa. Anh hỏi bà Lan, bà ta nói không biết, có lẽ do người làm trước không dọn dẹp kỹ. Duy không nói gì, nhưng ghi nhớ điểm này.
Ra sân vườn phía sau, anh đến thẳng gốc cây đa cổ thụ. Anh đi vòng quanh, quan sát kỹ những vết xước lạ gần gốc. Chúng sâu và sắc, không giống vết cào của chó mèo. Anh ngồi xuống, dùng một con dao nhỏ cạy nhẹ lớp đất mặt ở một vết xước. Bên dưới lớp đất ẩm là một màu nâu đỏ sẫm bất thường, giống như màu máu đã khô lại từ rất lâu. Anh đưa tay lên định chạm vào thì một cơn gió lạnh buốt từ gốc cây thổi ra, kèm theo tiếng thì thầm giận dữ rõ ràng hơn: "...Trả giá...!!!"
"Chà!" Duy rụt tay lại, đứng dậy. Anh không dùng bùa Trấn Địa nữa mà lấy ra một lọ nước thánh nhỏ, nhỏ vài giọt lên vết đất đỏ. Nước thánh vừa chạm vào, chỗ đất đó xèo xèo bốc khói trắng mỏng như bị axit ăn mòn, mùi tanh càng rõ hơn. Bà Lan và Cường Mập đều kinh hãi lùi lại. 'Dưới gốc cây này chắc chắn có vấn đề cực lớn. Có thể là nơi thực hiện nghi lễ tà thuật, hoặc chôn giấu thứ gì đó kinh khủng.' Anh tạm thời không động đến nó nữa, nhưng biết đây là một điểm phải xử lý sau.
Sau khi đi hết tầng trệt và sân vườn, xác nhận Âm khí bao trùm, Oán khí và Tà khí tồn tại mạnh mẽ ở nhiều điểm, lại có dấu hiệu rõ ràng của tà thuật và sự chống đối chủ động, Duy nói: "Lên tầng hai."
Hành lang tầng hai lạnh lẽo như hầm băng. Cảm giác bị theo dõi giờ đây như hàng trăm con mắt đang dán chặt vào lưng. Duy dừng lại ở góc tường nhọn chĩa vào cửa phòng đối diện. Anh dùng ngón tay vẽ nhanh một Phá Sát Phù đơn giản vào không khí rồi đẩy nhẹ về phía góc tường. Phù ấn vừa chạm vào góc tường liền lóe lên rồi tắt ngấm, không có tác dụng. 'Sát khí quá mạnh, lại được tà khí bao bọc, phù chú thông thường vô hiệu.'
Bà Lan run run mở cửa phòng Hải. Luồng khí lạnh và Oán khí nồng đậm, cuồng loạn, pha lẫn Tà khí cổ xưa ập ra. "Nặng mùi quá đại ca!" Cường ho khan. Duy vận Kim Quang hộ thể bước vào. Oán khí này mạnh đến mức khiến anh cảm thấy khó chịu thực sự, nó không chỉ là căm hận mà còn là sự điên cuồng muốn hủy diệt. Anh tập trung vào khối điêu khắc kim loại đen bóng, trừu tượng ở góc phòng. Nó như một trái tim đen đang đập dữ dội. Mùi máu khô và thảo dược đen nồng nặc.
Anh tiến lại gần, cực kỳ thận trọng. Bề mặt kim loại đen bóng phản chiếu hình ảnh méo mó. Linh giác anh dò xét sâu vào bên trong. Lõi năng lượng ẩn mình bên trong dao động điên cuồng, tỏa ra thù hận và ác ý ngút trời. Anh dùng bùa thử tà khí cao cấp nhất. Lá bùa nổ tung thành bụi ngay khi đến gần bức tượng. Tiếng gào thét căm tức điên cuồng vang vọng trong tâm thức Duy, một luồng sát ý hữu hình như hàng ngàn mũi kim băng giá đâm thẳng vào não anh!
RẦM! Tấm gương lớn đối diện giường ngủ rung lên dữ dội rồi nứt toác thành hình mạng nhện! Chiếc đèn bàn lại nổ tung!
"Hừ!" Lần này Duy đã chuẩn bị. Anh kết ấn Bất Động Minh Vương, một lớp phòng hộ kiên cố hiện ra, chặn đứng luồng sát ý tinh thần. Anh không hề hấn gì nhưng cũng cảm thấy áp lực không nhỏ. 'Thứ này quá mạnh! Nó không muốn bị dò xét!' Anh quay lại hỏi bà Lan, giọng nghiêm nghị: "Dì Lan! Khối kim loại này từ đâu mà cậu Hải có được vậy?, dì có biết gì thông tin gì về nó không?"
Bà Lan mặt cắt không còn giọt máu sau những hiện tượng vừa rồi, lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi... tôi không biết... Cậu Hải không nói..."
Duy nhìn bà ta, sự nghi ngờ càng tăng lên.
'Không thể lấy thêm thông tin ở đây lúc này. Vật này quá nguy hiểm.' Duy quyết định. "Đi! Qua phòng bà cụ!" Anh cần đối chiếu và tìm thêm manh mối khác trước khi quay lại xử lý "trái tim đen" này.
Rời khỏi căn phòng nồng nặc Oán khí và Tà khí của Hải, Duy khẽ thở ra một hơi, cố gắng đẩy lui cảm giác khó chịu và áp lực tâm linh còn sót lại. Cái lõi năng lượng bên trong khối kim loại kia thực sự không tầm thường, nó phản ứng lại sự dò xét của anh một cách đầy thù địch và mạnh mẽ. Anh biết mình sẽ phải quay lại đó, nhưng chỉ sau khi có thêm thông tin và sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Ít nhất thì anh đã xác định được một "căn cứ địa" quan trọng của thế lực hắc ám này.
"Đi thôi," anh nói với Cường Mập và bà Lan đang đứng chờ với vẻ mặt còn chưa hết bàng hoàng sau vụ vỡ gương và nổ đèn. "Qua phòng bà cụ."
Bà Lan gật đầu, tiếp tục dẫn đường đến căn phòng tiếp theo trên hành lang tầng hai lạnh lẽo. Cảm giác bị theo dõi dường như càng lúc càng rõ hơn khi họ di chuyển, như thể "Nó" đang quan sát mọi hành động của họ từ trong bóng tối. Cường Mập đi sát sau lưng Duy, tay vẫn nắm chặt điện thoại, mắt liên tục đảo quanh. "Đại ca, em cảm giác như có ai đó đang đi theo mình vậy," cậu ta thì thầm.
"Anh biết," Duy đáp gọn, mắt vẫn không ngừng quét qua các góc khuất, các cánh cửa phòng đóng kín dọc hành lang. "Cứ đi sát vào."
Họ đến trước cửa phòng bà cụ. Bà Lan dùng chìa khóa mở cửa. Không khí bên trong căn phòng này khác hẳn phòng Hải. Nó vẫn lạnh lẽo, âm u, nhưng không có Oán khí cuồng loạn, thay vào đó là một sự tĩnh lặng ngột ngạt, một cảm giác bị rình rập, soi mói rất rõ ràng, và một nỗi buồn bã, sợ hãi mơ hồ phảng phất. Căn phòng bài trí kiểu cổ điển, đồ gỗ chạm khắc, có phần ấm cúng hơn, nhưng sự hiện diện của Âm khí nặng nề vẫn không thể che giấu.
Duy bước vào, linh giác nhanh chóng quét qua. Anh lại ghi nhận những điểm phong thủy không tốt: giường ngủ đầu đối diện cửa, cửa sổ lớn bị cây đa cổ thụ bên ngoài che khuất tạo thành "Âm Sát". Anh đặc biệt chú ý đến bức tranh thủy mặc phong cảnh núi non treo gần đầu giường, thứ mà bà Lan nói là do Linh mua tặng bà cách đây vài tháng.
Anh tiến lại gần bức tranh, dùng linh giác dò xét kỹ lưỡng. Bức tranh vẽ cảnh núi non yên bình, bút pháp khá tinh tế, màu sắc hài hòa. Không có bất kỳ dấu hiệu tà khí hay năng lượng xấu nào tỏa ra trực tiếp từ nó. 'Bản thân bức tranh thì bình thường,' Duy nghĩ. 'Nhưng vị trí treo thì lại rất tệ. Treo ở đây, nó vô tình hứng trọn luồng khí xấu từ cửa sổ và hành lang chiếu vào, lại đối diện giường ngủ, dễ khiến người nằm ngủ bất an, tinh thần suy nhược, tạo điều kiện cho ngoại tà xâm nhập.'
Anh quay sang kiểm tra tủ thờ nhỏ ở góc phòng. Tượng Phật Quan Âm bằng sứ trắng và lư hương đồng lạnh lẽo, không còn linh khí. Anh thử nhỏ một giọt nước thánh lên lư hương, chỉ nghe tiếng "xèo" nhỏ rồi im bặt, không có phản ứng gì đặc biệt ngoài việc chỗ đó sạch hơn một chút. 'Nơi này cũng bị Âm khí xâm chiếm nặng nề, sự bảo hộ tâm linh gần như vô hiệu.'
Ánh mắt Duy dừng lại ở kệ sách nhỏ đặt cạnh giường, ngay dưới bức tranh.
"Dì Lan, tôi xem cuốn sổ tay trong này được chứ?"
"Dạ... dạ thầy cứ xem."
Duy cẩn thận đeo một đôi găng tay mỏng màu trắng rồi mới mở ra cuốn sổ tay bọc vải gấm đã cũ. Anh lật giở nhẹ nhàng. Lật đến những trang cuối nét chữ bà cụ run rẩy, ghi lại nỗi sợ hãi về ác mộng, về việc cảm thấy có "ai đó" trong phòng. Anh chú ý hơn đến những vết gạch xóa rất mạnh tay, gần như muốn làm rách giấy, ở những đoạn bà nhắc đến Linh hoặc hai từ "sai lầm". Anh nheo mắt cố đọc những chữ mờ mờ bên dưới vết gạch. Có vẻ như bà cụ đã viết điều gì đó cụ thể hơn rồi lại hoảng sợ xóa đi.
Và góc trang cuối cùng bị xé mất. Vết xé khá gọn, không phải do vô tình làm rách. 'Ai đã xé? Bà cụ? Linh? Hay là...!’ Duy liếc nhanh về phía bà quản gia đang đứng gần cửa, bà ta lập tức nhìn đi chỗ khác.
"Dì Lan," Duy hỏi, giọng bình tĩnh nhưng đầy dò xét, tay vẫn cầm cuốn sổ. "Dì có nhớ lần cuối cùng dì thấy bà cụ viết vào cuốn sổ này là khi nào không? Hoặc có thấy ai khác ngoài cô Linh vào phòng này và xem cuốn sổ không?"
Bà Lan hơi giật mình, chắp hai tay lại tỏ vẻ suy nghĩ. "Dạ thưa thầy... bà cụ hay viết nhật ký vào buổi tối trước khi ngủ. Lần cuối tôi thấy... chắc cũng phải cách hơn một tuần trước khi bà mất. Còn người khác xem thì... tôi không rõ, tôi ít khi vào phòng bà nếu không được gọi hoặc đến giờ dọn dẹp cố định." Bà trả lời có vẻ thành thật, nhưng Duy vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh hỏi tiếp về những ngày cuối của bà cụ, về việc bà hay nhìn ra cửa sổ hoặc góc phòng. Bà Lan vẫn kể lại như trước, về việc bà cụ yếu đi, mệt mỏi, sợ sệt, chỉ tay ra cây đa lẩm bẩm "nó lại đến", hoặc nhìn chằm chằm vào góc phòng trống.
"Góc phòng trống đó có gì đặc biệt không?" Duy hỏi.
"Dạ không thầy, chỉ là góc tường trống thôi."
Duy nhìn về góc phòng đối diện tủ thờ. Đúng là không có gì cả, chỉ là một góc tường trống trơn, hơi tối. Nhưng khi anh tập trung linh giác vào đó, anh lại cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo và cảm giác bị theo dõi mạnh hơn hẳn những chỗ khác trong phòng, gần như tương đương với khu vực gần cửa sổ. 'Nó thường đứng ở đây quan sát bà cụ sao?'
Anh lại nhìn ra cửa sổ, nơi có cây đa cổ thụ. 'Cái cây đó, góc phòng này, và cuốn sổ bị xé... đều có liên quan.' Anh xâu chuỗi lại: Bà cụ bị tấn công tâm lý, rút sinh khí bởi một thực thể thường ẩn nấp hoặc di chuyển qua khung cửa sổ và góc phòng trống, cảm thấy bất an, và có liên quan đến cuốn sổ bị xé trang.
"Chúng ta qua phòng cô Linh," Duy nói, cất cuốn sổ vào một túi đựng bằng chứng nhỏ. "Tôi cần xem xét kỹ hơn những gì cô ấy để lại."
Họ di chuyển đến phòng cô Linh. Căn phòng sáng sủa nhưng tràn ngập không khí lạnh lẽo, thê lương và nỗi tuyệt vọng. Dòng chữ máu khô "NÓ ĐẾN ĐÒI NỢ... CỨU CON..." trên tường vẫn còn đó, như một lời nguyền rủa.
"Đại ca, em thấy lạnh gáy quá," Cường Mập khẽ rùng mình.
"Tập trung," Duy nhắc nhở, mắt anh quét nhanh căn phòng. Ngoài dòng chữ máu, anh chú ý đến sự ngăn nắp có phần hơi gượng ép, như thể có ai đó đã cố gắng dọn dẹp nhưng không thể xóa hết dấu vết của sự hoảng loạn cuối cùng.
Anh tiến lại gần bức tường có dòng chữ máu. Anh không chạm vào, chỉ dùng linh giác cảm nhận. Nỗi sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng, và cả một chút oán giận mơ hồ còn vương lại. 'Oán giận ai?' Anh lại gần bàn học, tìm thấy cuốn sổ tay nhỏ của Linh bị giấu dưới chồng sách. Anh cẩn thận lật mở. Nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy. Ngoài những dòng tâm sự sợ hãi, về ác mộng và cảm giác bị theo dõi, anh tìm thấy những trang ghi chú rời rạc về quá trình điều tra của cô:
"Sao Hải lại lạ thế từ dạo đó? Bức tượng?" "Bà nội nói mơ thấy... giống mình... Ai đang làm vậy?" "Nghe ba nói chuyện điện thoại... Công ty gỗ? Hoàng? Sao giọng ba lạ vậy?" "Tìm ra rồi! Hoàng Phát... Hoàng Văn Đức... Phá sản... Chết? Tại sao lại liên quan ba?" "Nợ cũ? Món nợ gì? Trả giá? Ai phải trả?" "NÓ biết hết rồi... Nó ở đây... Nó muốn cả nhà phải trả giá... Tại sao mọi người im lặng??? Sai lầm đó...?" "Bà ấy giấu mình chuyện gì. "Sợ quá... Không phải lỗi của tôi..."
Khi Duy đọc đến những dòng ghi về ông Hoàng và công ty gỗ, đột nhiên, không khí trong phòng lạnh đi đột ngột. Những trang giấy trong tay Duy giật mạnh như có ai muốn giành lấy! Tiếng cười khanh khách hí hí, the thé lại vang lên từ góc phòng tối, kèm theo tiếng thì thầm đầy ác ý: "Biết nhiều quá... không tốt đâu..."
Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!
Bình luận
Chưa có bình luận