Chương 21


 

 

"Nhưng mà Cường" anh nói, giọng nghiêm túc hơn, "Anh nghĩ kỹ rồi. Vụ này dưới đó địa hình sông nước phức tạp, lại xa xôi, hẻo lánh, liên lạc chắc chắn khó khăn. Anh cần em đi cùng một chuyến để lo hậu cần, làm việc trực tiếp với mấy gia đình giàu có kia nếu họ xuống đó, với lại hỗ trợ anh vụ thông tin, ghi chép, thiết bị tại chỗ luôn." Anh nhìn thẳng vào Cường. "Đi được không?"

Cường Mập hơi sững lại trước lời đề nghị bất ngờ này. Đi cùng xuống tận hiện trường ma quái ở Vĩnh Long? Cậu ta nhớ lại cảm giác lạnh gáy ở biệt thự họ Trần mà rùng mình. Nhưng rồi, nghĩ đến khoản thù lao "khủng khiếp" mà các gia đình kia treo thưởng, nghĩ đến % hoa hồng chắc chắn sẽ cao hơn nếu tham gia trực tiếp, nghĩ đến cơ hội ghi điểm và học hỏi từ "đại ca"... Ánh mắt cậu ta lại sáng lên vẻ tính toán.

"Đi... đi chứ đại ca!" Cường cười hề hề, cố giấu đi chút lo lắng. "Có em đi theo lo hậu cần, đại ca cứ yên tâm mà làm việc! Nhưng mà..." cậu ta lại giở bài cũ, xoa tay, "...đại ca biết đó, đi làm xa, rủi ro tiềm ẩn, lại thêm phần hỗ trợ trực tiếp này... chi phí nó cũng phải khác à nha..."

Duy bật cười khẩy. "Biết ngay mà! Thôi được rồi! Vụ này tính riêng, thêm hẳn 10% chi phí 'hỗ trợ tại chộ' cho chú mày! Nhưng phải làm việc cho ngon lành đó!"

"Ngon lành! Ok luôn đại ca!" Cường Mập sướng rơn, gật đầu lia lịa. "Đại ca yên tâm! Em sẽ là trợ thủ đắc lực nhất cái đất Nam Kỳ này!"

"Bớt nổ đi mày," Duy lắc đầu. "Thu dọn đồ đạc đi. Ăn nhanh rồi mình xuất phát."

Cả hai nhanh chóng chuẩn bị. Duy sắp xếp lại pháp khí, bùa chú vào chiếc túi vải đen quen thuộc. Cường Mập thì kiểm tra lại các thiết bị công nghệ của mình, không quên nhét thêm vài thứ lặt vặt mà cậu ta cho là cần thiết.

Chiếc xe lăn bánh trên đường lộ lớn rồi rẽ vào cao tốc. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ dần thay đổi. Cái không khí náo nhiệt, khói bụi của đô thị lùi xa, nhường chỗ cho sự yên bình, xanh mát của những cánh đồng lúa và vườn cây ăn trái miền Tây. Nhưng Duy không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp. Anh dựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ, một tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở, tay kia lật giở lại tập hồ sơ Cường đã chuẩn bị trên máy tính bảng, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết về năm học sinh mất tích, về khu nhà vườn, về cái miếu cổ và những hiện tượng kỳ lạ.

Cường Mập tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Duy ngồi bên cạnh. "Đại ca thấy sao? Vụ này có manh mối nào rõ ràng hơn không?"

Duy lắc đầu, nhả khói thuốc. "Thông tin còn quá ít và mơ hồ. Chỉ có mấy lời đồn của dân địa phương và mấy cái dấu vết lạ. Nhưng," anh nheo mắt, "cái kiểu mất tích hàng loạt không dấu vết này, cộng với tiếng hát ru mê hoặc và địa điểm gần miếu hoang... rất có thể là một loại yêu ma hệ Thủy hoặc Mị Linh nào đó có khả năng tạo ảo giác hoặc khống chế tâm trí. Mà loại này, nếu đúng là hàng U Ngục trốn ra thì cực kỳ khó đối phó."

"Vậy mình tới đó làm gì trước đại ca?" Cường hỏi, giọng có chút lo lắng.

"Tới nơi, kiểm tra khu nhà vườn trước xem có sót lại dấu vết gì của đám nhỏ hoặc của ‘'thứ đó’ không. Rồi phải tìm cách kiểm tra cái miếu cổ đó," Duy đáp. "Nhưng phải hết sức cẩn thận. Loại yêu ma dùng ảo giác, mê hoặc là nguy hiểm nhất, nó có thể tấn công vào tâm trí lúc mình không ngờ tới." Anh liếc nhìn Cường. "Chú mày đến nơi liệu mà giữ cái đầu cho tỉnh táo, đừng có thấy gái đẹp hay nghe tiếng ru mê hoặc là tươm tướp chạy theo đó."

"Em biết rồi đại ca!" Cường cười hề hề. "Em chỉ mê tiền thôi!"

Cuộc trò chuyện thỉnh thoảng lại diễn ra, chủ yếu xoay quanh việc phân tích các khả năng, các loại yêu ma có thể liên quan, và cả những tin tức về tình hình hỗn loạn trong giới tâm linh sau vụ U Ngục bị phá mà Cường hóng hớt được. Duy chủ yếu lắng nghe, thỉnh thoảng mới đưa ra nhận định hoặc yêu cầu Cường kiểm tra thêm thông tin nào đó.

Khi chiếc xe rẽ vào những con đường nhỏ hơn của tỉnh Vĩnh Long, mặt trời cũng bắt đầu ngả về phía Tây. Ánh nắng không còn gay gắt mà chuyển sang màu vàng cam ấm áp, nhưng lại càng làm cho khung cảnh sông nước, vườn tược thêm phần tĩnh lặng và có chút gì đó đượm buồn, hoang vắng.

Họ đến bến đò nhỏ ven sông Cổ Chiên khi trời đã về chiều. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời và mặt sông mênh mông. Không khí mát mẻ hơn nhưng cũng tĩnh lặng hơn. Sau một hồi thương lượng với giá cao gấp nhiều lần bình thường, Duy và Cường cũng thuê được một chiếc xuồng máy nhỏ của một người đàn ông trung niên có vẻ mặt khắc khổ, đồng ý chở họ vào khu vực Cù lao Mây gần miếu cổ.

Chiếc xuồng nổ máy phành phạch, rẽ sóng trên dòng sông lấp loáng ánh hoàng hôn rồi len lỏi vào một con rạch nhỏ hơn, nước màu xanh đục. Hai bên bờ, những vườn cây ăn trái um tùm, rậm rạp đổ bóng xuống mặt nước, tạo thành những đường hầm xanh tối. Không khí càng lúc càng trở nên ẩm thấp, tĩnh lặng và âm u khi ánh sáng mặt trời tắt dần. Tiếng côn trùng bắt đầu kêu rỉ rả, xen lẫn tiếng chim kêu ma quái đâu đó xa xa.

"Sắp tới rồi đó hai cậu," người lái ghe nói vọng ra, giọng đầy vẻ dè dặt. "Qua khúc quanh kia là thấy bến vô nhà vườn. Trời tối rồi, hai cậu vào đó nhớ cẩn thận. Cái miếu cổ trong kia thiêng lắm, lại dữ nữa..." Ông ta không dám nói nhiều, chỉ tập trung lái xuồng thật nhanh.

Khi chiếc xuồng cập vào bến gỗ nhỏ ọp ẹp nằm khuất sau bụi dừa nước, trời đã nhá nhem tối. Chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt cuối cùng của ngày hắt lên từ phía Tây. Người lái xuồng vội vã nhận tiền rồi rời đi ngay lập tức, để lại Duy và Cường Mập trên bến gỗ ọp ẹp giữa khung cảnh hoang vắng, âm u.

Trước mặt họ là lối mòn đất ẩm ướt dẫn vào khu vườn cây rậm rạp, tối om. Xa hơn chút là bóng dáng lờ mờ của ngôi nhà vườn kiểu cũ ẩn hiện sau những tán lá. Không khí tĩnh lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng côn trùng kêu dai dẳng và tiếng nước vỗ nhẹ vào bờ. Luồng năng lượng mê hoặc kỳ lạ mà Duy cảm nhận được lúc trước giờ đây dường như càng rõ rệt hơn trong bóng tối đang dần buông.

"Tới nơi rồi," Duy nói khẽ, giọng trầm xuống. Anh rút trong túi ra lá Trấn Tâm Phù, đưa cho Cường. "Bỏ cái này vô túi áo đi. Nó giúp đề phòng ảo giác."

"Dạ đại ca." Cường Mập vội vàng làm theo. Cậu ta bật chiếc đèn pin loại tốt mang theo, ánh sáng trắng mạnh mẽ quét một vòng xung quanh.

"Đừng bật đèn vội," Duy cản lại. "Dùng mắt và cảm nhận trước đã." Anh hít một hơi sâu, vận Kim Quang Chân Khí vào hai mắt, tầm nhìn trong bóng tối của anh lập tức trở nên rõ ràng hơn nhiều. Anh bước xuống mép bờ rạch, nơi có nền đất bùn ẩm.

Dưới ánh sáng tự nhiên yếu ớt còn sót lại và khả năng nhìn trong bóng tối của mình, anh tìm thấy chúng – những dấu chân lạ có màng mờ giữa các ngón chân. Chúng lún sâu, đi từ dưới rạch lên, hướng về nhà vườn, rồi lại có những dấu khác đi từ nhà vườn ra, dẫn vào con đường mòn khác khuất sâu trong vườn cây – hướng thẳng về phía cái miếu cổ. Anh cúi xuống xem xét kỹ hơn, vẫn còn cảm nhận được chút yêu khí âm hàn và dư âm sợ hãi tột độ từ những dấu chân này. Anh cũng nhặt được thêm vài sợi lông đen, cứng và tanh vướng trên đám cỏ gần đó.

"Đúng là nó rồi," Duy nói chắc chắn. "Manh mối đều chỉ về phía cái miếu. Nhưng..." Anh nhìn về phía ngôi nhà vườn đang im lìm trong bóng tối. "Kiểm tra nhanh trong nhà trước. Xem có gì sót lại không."

Duy nói, rồi dẫn đầu thận trọng tiến theo lối mòn ẩm ướt về phía ngôi nhà vườn kiểu cũ đang im lìm trong bóng tối nhá nhem. Cường Mập theo sát sau lưng, tay cầm đèn pin nhưng theo lời Duy vẫn chưa bật sáng, cố gắng căng mắt nhìn vào màn đêm đang dần đặc quánh lại.

Ngôi nhà hiện ra gần hơn, tường gạch cũ kỹ, mái ngói âm dương phủ một lớp rêu mờ. Cánh cửa gỗ phía trước hé mở, có lẽ do người lái xuồng nói công an hoặc người nhà đã vào khám xét trước đó và không khóa lại cẩn thận, hoặc... có kẻ khác đã vào trước. Duy ra hiệu cho Cường dừng lại, anh nín thở lắng nghe. Ngoài tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng gió khẽ xào xạc qua vườn cây ăn trái um tùm, không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Anh dùng linh giác quét qua khu vực cửa ra vào. Vẫn là luồng năng lượng mê hoặc kỳ lạ phảng phất, trộn lẫn với dư âm sợ hãi, nhưng không có dấu hiệu của một thực thể mạnh mẽ đang ẩn nấp ngay gần đó. Có vẻ an toàn để vào trong.

'Cẩn thận vẫn hơn,' Duy nghĩ thầm. Anh ra hiệu cho Cường, rồi chính mình là người đầu tiên bước qua ngưỡng cửa gỗ đã mục, lách người vào bên trong căn nhà tối om. Cường Mập theo ngay sau.

Ngay khoảnh khắc cả hai vừa đặt chân hoàn toàn vào bên trong nhà, một luồng năng lượng cực kỳ tinh vi và gần như vô hình khẽ dao động dưới nền gạch cũ kỹ nơi ngưỡng cửa. Nó không phải Âm khí, cũng không phải Tà khí, mà giống như một cơ cấu năng lượng được sắp đặt sẵn, được kích hoạt bởi chính bước chân của họ. Nhưng cả Duy, dù linh giác rất nhạy bén, cũng chỉ cảm thấy không gian thoáng rung động nhẹ một cách bất thường rồi trở lại bình thường ngay lập tức, nên tạm thời không để ý thêm.

Bên trong nhà, mùi ẩm mốc xộc lên mũi. Cường Mập lúc này mới bật đèn pin, ánh sáng trắng mạnh mẽ quét một vòng. Gian nhà chính khá rộng nhưng trống trải, đồ đạc không nhiều. "Trông nhà như thể bị bỏ hoang lâu lắm rồi đại ca," Cường Mập thì thầm, lia đèn pin vào các góc. "Không có dấu hiệu bất thường hay vật lộn gì hết."

Duy không nói gì, anh chậm rãi đi một vòng, mắt quan sát kỹ lưỡng, linh giác căng ra cảm nhận. Không khí lạnh lẽo, tĩnh lặng đến rợn người hơn một chút so với bên ngoài?. 'Lạ thật... Sao vào trong nhà cảm giác lại mơ hồ hơn?' Anh khẽ nhíu mày. Anh thử dùng la kinh, kim la bàn vẫn quay khá ổn định.

Họ đi vào khu bếp nhỏ phía sau vẫn là dấu hiệu bị bỏ hoang lâu năm, bụi bặm vẫn bám dày trên kệ bếp, Duy cũng kiểm tra cửa sau thông ra vườn, vẫn khóa trái từ bên trong.

"Không có dấu hiệu đột nhập từ phía sau," Duy nói. Anh bắt đầu cảm thấy "sai sai". Mọi thứ có vẻ quá... bình thường so với một nơi vừa liên quan tới vụ mất tích năm người và bị đồn ma ám dữ dội. Cái cảm giác "bình thường" một cách bất thường này khiến anh khó chịu hơn cả việc đối mặt trực diện với ma quỷ. 'Nó giống như... một sân khấu được dựng sẵn quá hoàn hảo.'

Anh quay lại gian nhà chính, nhìn Cường Mập vẫn đang dùng đèn pin soi mói các góc. "Cường, em có thấy gì lạ không?"

"Dạ không đại ca, ngoài việc đồ đạc dính bụi bặm và không khí hơi lạnh thì... em không thấy gì đặc biệt." Cường đáp.

‘Cường cũng không thấy gì lạ?' Duy càng thêm nghi ngờ. Linh giác của anh có thể bị đánh lừa, nhưng trực giác của một người đã đối mặt với đủ loại cạm bẫy tâm linh mách bảo anh rằng có điều không ổn. Anh quyết định thử.

Anh dừng lại giữa nhà, hai tay lặng lẽ kết ấn Minh Tâm Kiến Tính – một pháp ấn đơn giản nhưng hiệu quả để làm tâm trí sáng suốt, nhìn thấu bản chất hoặc phá giải những mê hoặc cơ bản. Anh nhắm mắt lại, tập trung chân khí vào ấn quyết.

Một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ từ ấn quyết tỏa ra, chỉ mình Duy cảm nhận được. Ngay lập tức, khung cảnh căn nhà trong tâm thức như đang gợn sóng mạnh! Cái cảm giác "bình thường" giả tạo biến mất, thay vào đó là một không gian méo mó, xám xịt hơn, và luồng năng lượng mê hoặc kia hiện ra rõ ràng như một lớp sương mờ đang bao phủ lấy mọi thứ, bóp méo cảm nhận của họ. Anh còn cảm nhận được một luồng khí tức của người lạ đang ẩn nấp rất gần!

"Mẹ nó! Dính ảo trận rồi!" Duy mở bừng mắt, quát lớn. "Cường! Coi chừng!"

Anh lập tức xác định được các điểm nút năng lượng của ảo trận được bố trí rất tinh vi ở các góc nhà và ngay ngưỡng cửa - những đường khắc vẽ mà lúc vào anh không để ý vì bị lớp ảo giác che mắt. 'Là Lỗ Ban thuật! Kẻ nào?'

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout