Chiếc lồng (POV: Quỳnh Hoa)



Hôm nay, anh Long Diệu - một thành viên trong Đoàn trường đã đến gặp tôi và mời tôi gia nhập vào Đoàn trường. Mặc dù tôi đã từ chối, nhưng sâu trong thâm tâm, vẫn có phần nào vương vấn với lời đề nghị ấy.

Bỗng một giọng nói chầm chậm vang lên bên tai, không ngừng thủ thỉ.

“Tham gia đi, có gì mà sợ chứ? Nó cũng có ảnh hưởng gì đến mục tiêu của mày đặt ra đâu?”

Tôi biết, việc gia nhập vào Đoàn trường có thể giúp tôi có những mối quan hệ mới. Ngoài ra, tôi cũng chẳng thiệt gì khi vào đó. Mặc dù nó không phải là biến số khiến tôi phải dè chừng, nhưng không thể phủ nhận rằng nó chính là rủi ro tiềm ẩn.

Có nhiều cách để đạt được học bổng, trong đó có việc tích cực tham gia các hoạt động ngoại khóa. Tuy nhiên, tôi cũng không dám chắc rằng tôi sẽ có thể hoàn thành được mục tiêu đó.

Ngược lại, tôi chắc chắn học bổng sẽ nằm trong tay tôi nếu tôi chọn cách đâm đầu vào học tập.

Và tôi cũng không phải là người quá thích sự thay đổi.

Khi làm gì cũng phải nên toan trước tính sau. Có thể với nhiều người, việc lên kế hoạch cho tương lai nghe có vẻ rất viển vông, vì nó mang quá nhiều rủi ro. Tuy vậy, đối với tôi mà nói thì việc đó sẽ giúp tôi hình dung được những khả năng có thể xảy ra, và từ đó xây dựng được những kế hoạch có tính khả thi cao.

Tôi không cần sự “đúng tuyệt đối”, tôi chỉ cần khoảng “có thể xảy ra”.

Dòng chữ trên trang sách nhòe đi, lúc này tôi chẳng đọc được gì trên đó cả. Có lẽ, một phần nào đó trong tôi muốn vượt khỏi ranh giới của “vùng an toàn”.

Muốn thành công thì phải mạo hiểm, tôi biết điều đó. Nhưng người ta lại không nói rằng, phải mạo hiểm như thế nào mới dẫn đến được thành công. Mạo hiểm đến mức đánh mất chính mình hay là cho tới khi chẳng có gì trong tay thì mới nhận ra?

Tôi không biết, và tôi cũng chẳng muốn thử, vì nó quá rủi ro.

Ngẩng đầu lên nhìn tán lá xanh đang xào xạt qua lại trước làn gió khẽ, tôi thầm nghĩ liệu thế giới này có khác biệt nếu tôi chịu nhìn nhận nó bằng con mắt khác.

Bỗng nhiên, từ bên phải tôi vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Muốn tham gia thì tham gia đi, tính ra đâu phải ai cũng được mời vào đó đâu.” Thiện vừa chép bài vừa nói.

Tôi quay sang nhìn cậu ta. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn LED cũ chiếu xuống, dịu dàng bao phủ lấy hình bóng mảnh khảnh của cậu nam sinh, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mái tóc mềm mượt.

“Cậu nói gì vậy?” Tôi chầm chậm cất lời.

“Tôi nói cậu muốn tham gia gần chết mà còn ngại với chả ngùng. Thích thì nhích đi.”

“Mình bận lắm, tham gia gì chứ?”

“Muốn thì sẽ tìm cách.”

Tôi sững sờ trước câu nói của Tuấn Thiện. Ý cậu ta nói rằng tôi đang biện hộ cho lý do của mình sao?

“Nè, tôi hỏi cậu câu này được không?” Thiện lúng túng nói.

“Cậu cứ hỏi đi.”

“Cậu có bao giờ... muốn làm điều gì đó thật nổi loạn, hoàn toàn khác biệt với những gì người ta thường làm không?”

Câu nói ấy như một quả bom nổ chậm, đầu óc tôi dần trở nên mơ hồ. Nổi loạn? Ý cậu ta là sao? 

Tuấn Thiện nhướng mày, nói tiếp.

“Nhìn biết là không rồi. Cậu tính cả đời đều sống chui nhủi trong chính chiếc lồng tưởng tượng của mình sao?”

Tuy cậu ta vẫn là Tuấn Thiện của mọi hôm, nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại thấy cậu ta như một người khác. Nụ cười trên gương mặt điển trai đó, trông buồn đến lạ. Tôi như nhìn thấy vẻ sụp đổ trong đôi mắt ấy. Nó giống như màn đêm mù mịt ngay giữa rừng sâu, khiến tôi không thể tìm được lối thoát.

Tôi không ngờ người bạn trông có vẻ vô tư này, lại có một mặt như thế.

“Giữa một con chim ngày ngày được chủ thủ thỉ vài câu chuyện hay, nhưng chỉ sống trong chiếc lồng chật hẹp, và một con chim tự do bay trên bầu trời, mặc dù biết sẽ gặp nhiều rủi ro, nhưng nó được là chính mình. Theo cậu, cậu sẽ chọn con chim nào?” Thiện hỏi.

Trong nháy mắt, tôi như biến thành chú chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng gỗ lộng lẫy. Hàng ngày, tôi luôn được nghe giọng nói êm ả, dịu dàng của Tuấn Thiện. Cậu ta tỉ tê bên tai tôi, kể cho tôi những câu chuyện thú vị về thế giới ngoài kia. Lòng hiếu kỳ trong tôi lớn dần lên. Tôi khao khát thoát khỏi chiếc lồng ấy, muốn dùng chính đôi mắt này để ngắm nhìn thế giới.

Sự tò mò như một chiếc gọng sắt đang âm thầm bóp nghẹt trái tim tôi, khiến tôi không thể thở nổi. Cơn đau quặn thắt, chậm rãi lấn át tất cả, làm cơ thể tôi bỗng trở nên rệu rã.

Tôi nhiều lần phải tự hỏi rằng: “Liệu bên ngoài có như lời cậu ta kể?”

“Thật ra, đời người như đời chim vậy. Đến một lúc nào đó, ta sẽ không thể cất cánh bay lên cao được. Vậy sao cậu không dành khoảng thời gian còn bay được kia để đi ngắm nhìn thế giới?”

Trong mắt Thiện, tôi có thể thấy được cả một vùng trời tự do. Những chú chim bồ câu tung sải cánh bay xuyên qua áng mây xanh dịu.

Cậu ta dường như đã nhận ra vẻ mờ mịt trong mắt tôi. Thiện cười rộ lên, rồi nói tiếp.

“Nói vậy thì cao sang quá, tôi chỉ muốn khuyên cậu là đừng do dự gì cả. Đời người chỉ có một, do đó, khám phá gì được thì cứ tha hồ khám phá. Vài lỗi sai cũng có khiến cậu phải chết đâu, phải không?”

“Sai cũng được sao?” Tôi buộc miệng hỏi.

“Sai trong mức cho phép là được...”

Tôi im lặng nhìn lấy cậu ta thật lâu.

Được phép sai sao? Thật kì lạ, tôi không ngờ có người bảo tôi được sai đấy.

Đó giờ tôi luôn nhủ rằng, sai là thứ không bao giờ được xuất hiện trong cuộc sống này.

Tôi bật cười khanh khách. Không phải là tôi đang chê cười Tuấn Thiện đâu, mà là tôi đang chê bai trước lối suy nghĩ nông cạn của mình.

Trong tôi mơ hồ bừng lên thứ ánh sáng lạ, nó khác hẳn với nắng ấm dịu dàng của mùa thu bên ngoài cửa sổ kia. Ánh sáng ấy êm ái như dòng suối ấm, khiến trái tim tôi dần chìm đắm trong sự đê mê.

Có lẽ sống mãi trong “chiếc lồng” không phải là cách hay nhỉ?

Chẳng hiểu vì sao, Thiện đột nhiên quay mặt sang hướng khác. Vớ đại vài quyển sách trên bàn, Thiện vội vàng đứng dậy.

“Thôi, tôi đi xuống phòng máy trước nha. Cậu... đọc sách tiếp đi...” Nói xong, cậu ta chạy đi mất.

“Này, sao cậu lấy tập Hóa của mình luôn vậy?” Tôi hoang mang nói.

Buổi học chậm rãi trôi qua. Như thường lệ, tôi ngồi trên chiếc xe buýt quen thuộc. Thế nhưng hôm nay, tôi chẳng có hứng đọc sách nữa. Những dòng chữ chi chít mà tôi từng say mê, giờ bỗng trở nên ngột ngạt, khó chịu.

Tôi muốn có cuộc phiêu lưu của riêng mình, không cần phải dựa vào trí tưởng tượng ít ỏi thông qua thế giới văn chương.

Nhìn cảnh vật dần trôi tụt về sau, trong lòng tôi thanh thản đến lạ. Dòng người chầm chậm đi qua, tiếng bàn luận rôm rả bên tai cũng không làm tôi bận tâm đến. Tôi cứ thế chìm sâu vào thế giới mộng tưởng về tương lai phía trước. Những người bạn mới bên Đoàn sẽ như thế nào? Liệu họ có thân thiện?

Chắc là có, tôi tin vậy.

Khung cảnh trong tầm mắt tôi bất chợt bừng sáng lên, mọi dải màu đều trở nên rực rỡ, như thể tất cả cùng sống dậy trong một khoảnh khắc. Vẫn là bầu trời trong veo ấy, nhưng sao hôm nay lại lạ quá?

Nó lấp lánh những ánh mây mờ ảo khiến tôi không thể nào rời mắt. Tia hi vọng mong manh khẽ len lỏi vào trái tim, thắp lên ngọn lửa ấm áp, cháy sáng từng ngóc ngách trong cơ thể tôi.

Nhưng nó không kéo dài được lâu. Cho đến khi tôi bước vào nhà, mọi vọng tưởng trong tôi đều tiêu tan theo cơn mưa rào ngoài hiên.

Người mẹ tần tảo, khắc khổ của tôi đang run rẩy từng cơn, ngồi co ro trong góc phòng, lặng lẽ rơi lệ.

Trong nháy mắt, tôi chợt hiểu ra gì đó.

Ông ấy, lại đến.

Ngực tôi thắt lại, ngọn lửa tức giận vốn đã lâu không bùng lên, giờ lại dâng trào, hừng hực cháy.

Con thú hoang trong tôi, đang gào thét vô vọng.

“Mẹ...” Tôi run rẩy ôm lấy bà.

“Con về rồi hả? Vào ăn cơm đi, mẹ nấu rồi đó.” Bà vội vàng gạt đi giọt nước mắt, gượng cười nhìn tôi.

Bà cười xấu quá, giống như đang mếu vậy, khiến tôi càng trở nên đau lòng hơn.

Tôi thật muốn khóc, nhưng không thể.

Tôi cố kiềm lại giọt nước mắt đang chuẩn bị chực trào trong khóe mi. Thật khó chịu làm sao...

Đôi mắt bỗng ngứa ngáy, tôi thật muốn dụi nó.

Nhưng tôi không thể, vì làm thế, tôi sẽ khóc mất.

Tôi không muốn cho mẹ thấy sự yếu đuối này. Không muốn!

Vì tôi chính là chỗ dựa duy nhất của bà cơ mà?

Tôi phải mạnh mẽ!

Tôi lẳng lặng đi vào gian bếp nhỏ, múc từng muỗng cơm vào tô. Tiếng nức nhỏ khẽ vang trong cổ họng. Ngồi xuống cạnh mẹ, tôi chậm rãi nhai từng hạt cơm. Tôi vốn rất thích cơm mẹ nấu, nhưng sao hôm nay, nó lại mặn quá?

Tôi ráng nuốt vào. Dù cho nó khó ăn cỡ nào, tôi phải ăn hết.

Vì tôi không muốn làm mẹ buồn đâu...

Nỗi sầu trong đôi mắt bà, tôi có thể dễ dàng nhận thấy được. Tuy vậy, bà vì không muốn tôi phải lo lắng nên đã cố giấu nhẹm đi cảm xúc tiêu cực ấy.

Tôi cũng như thế, nên đã vờ lơ đi nó.

Ngước nhìn sang khung cửa sổ nhỏ, vài chú chim sẻ ríu rít tiếng ca trên mái tôn bên phòng đối diện, tôi bỗng nhớ lại câu nói hồi sáng của Tuấn Thiện.

Tự do bay cao? Được làm chính mình?

Trong một thoáng, tôi như nhận ra một điều.

Không phải sau cùng, chim cũng sẽ ngã xuống đất sao?

Bay cao làm gì, trong khi đã biết trước kết cục là sẽ rớt xuống?

Tôi không hiểu, thật sự không hiểu.

Hạt cơm ứa nghẹn ngay cổ họng, dù tôi có ho cỡ nào, nó vẫn cố chấp không chịu di chuyển. Từng giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống gò má, tôi cố gắng nhét ngược chúng vào trong.

Nhưng càng làm, tôi lại càng khóc lớn hơn.

Có lẽ mẹ đã thấy tôi khóc, bà hoang mang ôm lấy bờ vai đang run rẩy của tôi.

“Thôi không khóc nè...”

Tôi cắn chặt môi, mùi tanh của máu từ từ tràn ngập trong khoang miệng. Ôm lấy bà, tôi rúc người vào lồng ngực ấm áp kia.

Thôi, tôi không muốn thay đổi nữa. Tôi không được phép sai đâu. Vì tôi phải thành công, phải giúp mẹ ra khỏi cảnh túng quẫn.

Sai số? Tôi không cho phép nó xuất hiện trong đời này.

Cuộc phiêu lưu? Tôi có thể tưởng tượng nó thông qua sách vở.

Mấy suy nghĩ viển vông đó, nó vốn dĩ không nên xuất hiện trong đầu.

Nhìn những chú chim đang dần bay đi nơi khác, để lại một mái tôn đã xuống cấp từ lâu, tôi dường như đã nhận ra hiện thực tàn khốc ngay trước mắt.

Tôi, không thể làm điều đó.





0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout