Thị nữ trẻ ôm đứa bé trai, nước mắt dàn dụa, vừa chạy vừa cầu khấn thần linh phù hộ cho mình đưa được nó đến Nguyên Thiên Điện. Mặc dù trời tối, nhưng đây là con đường cô thường xuyên qua lại cùng Cảm Linh Mai, nên trong cơn hoảng loạn, cô vẫn có thể tìm được đường chính xác.
Khi cô đến nơi, Nguyên Thiên Điện đã rất đông người, đang chuẩn bị nghi thức Xướng Tên Linh Hồn cho công chúa.
Tại trung tâm điện thờ là bàn tế đá đen, phía trước là một khối đá không có hình thù cụ thể tượng trưng cho Thần Cổ. Bên dưới là những vòng khắc trên nền đá, dùng để cộng hưởng với dao động của linh hồn cổ bên trong tượng đá. Đứa trẻ sẽ được đặt vào chiếc nôi gỗ bách được truyền từ thời khai quốc, treo phía trên là chuỗi chuông lễ, khi tên linh hồn được xướng đúng, chuông sẽ tự ngân vang, các vòng đá dưới chân cũng sẽ sáng lên, chính là dấu hiệu Thần Cổ đã ghi nhận linh hồn của đứa trẻ.
Lính gác thấy một thị nữ ăn mặc bẩn thỉu, người lấm lem máu, đang ôm một đứa trẻ sơ sinh trong vạt váy thì ngăn lại.
“Tôi… tôi là thị nữ của Cảm Linh Mai, trên đường đến làm lễ… bà ấy bị tai nạn xe ngựa, không qua khỏi. Đây là đứa bé vừa được cứu ra từ bụng bà, là linh hồn chưa kịp xướng tên. Xin anh hãy cho tôi vào…” Thị nữ vội lên tiếng cầu xin, giọng nghẹn ngào. Bàn tay siết chặt lấy đứa bé đang run rẩy trong lòng.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô chạm phải khối tượng đá chính giữa điện thờ, xung quanh là ánh sáng vàng dịu tỏa ra từ những ngọn nến. Đó chỉ là một bức tượng đá bình thường, màu xám, bên trên khắc chú ngữ cổ khó hiểu.
Lính gác nghe vậy liền chạy vào thông báo cho Thủ Tế Tịnh Yên đang chuẩn bị nghi thức trước khối tượng đá.
Tịnh Yên là một phụ nữ đã luống tuổi, mặc trang phục của Thủ Tế, tay cầm gậy dẫn linh. Bà lập tức cùng Giám Sứ Ly Thu đi nhanh ra cửa.
Khi đón đứa trẻ từ tay thị nữ, Tịnh Yên đột nhiên cảm nhận được dao động bất thường từ linh hồn nó.
“Đứa trẻ này…”
Bình thường, sau khi nghi lễ Xướng Tên Linh Hồn hoàn thành, Cảm Linh và Thủ Tế mới có thể cảm nhận được dao động từ linh hồn đứa trẻ. Cho nên một đứa trẻ chưa trải qua nghi thức đã có dao động linh hồn là chuyện chưa từng xảy ra, Tịnh Yên vô cùng bối rối.
Giám Sứ Ly Thu đứng bên cạnh lên tiếng:
“Không sao đâu, hiện tại chưa thấy Thủ Ấn Giả thông báo xuống, có lẽ nó không có gì bất thường.”
Còn một khoảng thời gian nữa công chúa mới từ hoàng thành tới Thiên Nguyên Điện, sau khi bàn bạc, Tịnh Yên và các Cảm Linh khác quyết định làm lễ Xướng Tên Linh Hồn cho đứa con của Cảm Linh Mai trước.
Thủ Tế Tịnh Yên đặt đứa trẻ bọc trong vạt váy lên trên bàn tế trước khối tượng đá. Đứa trẻ chỉ hơi ngọ nguậy, mở to mắt nhìn về phía tượng đá.
Thủ Tế cùng các Cảm Linh đứng thành hình vòng cung xung quanh bàn tế, thì thầm những câu cổ ngữ rườm rà phức tạp, dùng nó để đánh thức dao động linh hồn đang ngủ yên.
Sau khi kết thúc niệm cổ ngữ, Thủ Tế Tịnh Yên dùng đầu gậy dẫn linh điểm lên trán đứa trẻ. Thông thường, nghi lễ kết thúc, khối tượng đá sẽ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng, coi như là xác minh đứa trẻ đó đã có dao động linh hồn.
Nhưng lúc này, đầu gậy dẫn linh vừa chạm vào chán đứa trẻ, dòng chú ngữ cổ giữa tượng đá lóe lên ánh sáng trắng chói mắt. Sau đó một luồng ánh sáng từ đó bay ra, chui tọt vào bụng đứa trẻ.
Thủ Tế và các Cảm Linh có mặt đều sửng sốt, không hiểu đây là hiện tượng gì.
Tất cả xảy ra cực kỳ nhanh, chỉ như một cái chớp mắt, khối tượng đá lại trở về bình thường. Những người xung quanh đều nghi ngờ có phải mình đã gặp ảo giác rồi không.
Khi mọi người còn chưa kịp định thần, lính gác đã chạy vào thông báo công chúa được đưa đến, phải lập tức thi hành nghi lễ.
Thủ Tế Tịnh Yên nhanh chóng quấn đứa trẻ lại, trao trả nó cho thị nữ của Cảm Linh Mai, rồi chuẩn bị cho nghi lễ thứ hai.
Công chúa được cung nữ bế vào, cả đền thờ đều xôn xao, không ai còn để ý đến đứa trẻ được thị nữ đưa đi kia nữa.
…
“Con lại lén trốn vào thư viện của Hội Đồng Thủ Thần hả? Thủ Tế Tịnh Yên vừa gọi cha ra hỏi đấy. Bà ấy bảo có mấy quyển về lễ tế linh hồn bị mất. Con lấy phải không?” Thủ Tế Tĩnh Trì vừa về đến nhà đã quát ầm lên, hỏi tội con trai.
Tĩnh Nguyên đang ở trên tầng hai, vừa nghe thấy tiếng cha liền ba chân bốn cẳng trèo cửa sổ, bám tường nhảy xuống chạy mất dạng.
Lúc Tĩnh Trì lên tầng hai tìm con trai, thì thấy cậu đã chạy ra xa tít trên ngọn đồi cỏ sau nhà.
Tĩnh Trì hừ một tiếng, biết ngay con trai lại lén lấy sách ở thư viện mang về nghiên cứu rồi. Một đứa con trai bảy tuổi, không đi bắn bi bắt chim, dựng nhà trên cây, lại suốt ngày chỉ ru rú đọc mấy quyển sách cổ về nghi lễ và linh hồn, thật sự không hiểu nổi.
Sau khi đọc hết sách lưu trữ trong nhà, cậu còn lén lấy chìa khóa thư viện trung tâm Hội Đồng Thủ Thần của cha, nửa đêm chui vào trộm sách.
Tuy đã bị bắt mấy lần, nhưng dường như Tĩnh Nguyên ăn no là quên đòn, thỉnh thoảng lại tái phạm.
Đúng vậy, Tĩnh Nguyên chính là tên của đứa con trai trong bụng Cảm Linh Mai ngày đấy, bây giờ đã lên bảy.
Sau khi được mẹ truyền lại năng lực cảm linh trước khi mất, ngay khi bắt đầu có nhận thức, cậu đã nhìn thấy dao động linh hồn của mọi người.
Ban đầu Tĩnh Nguyên cảm thấy vô cùng thú vị, nghĩ rằng đây là một năng lực trời ban, cậu là người được chọn, là vị anh hùng của nhân loại giống như trong các câu chuyện mà thị nữ thường kể cho cậu nghe trước khi đi ngủ.
Nhưng sau đó Tĩnh Nguyên phát hiện ra, hóa ra năng lực này chỉ giúp cậu nhìn thấy dao động linh hồn của người khác, ngoài ra không có tác dụng gì.
Tĩnh Nguyên có đi hỏi cha mình, Thủ Tế Tĩnh Trì rất ngạc nhiên khi biết chuyện. Bởi vì năng lực cảm linh chỉ có ở phụ nữ, mà người phụ nữ nào có năng lực này sẽ được phong làm Cảm Linh.
Tĩnh Nguyên còn quá nhỏ, lại là trường hợp đặc biệt, cho nên Thủ Tế Tĩnh Trì không định nói cho cậu biết năng lực cảm linh còn có tác dụng ổn định dao động linh hồn, nhưng cần phải tổ chức nghi lễ thì mới có thể phát huy được tác dụng đó.
Ông định đợi con trai lớn lên, nếu muốn kế thừa chức vị Cảm Linh của mẹ, ông sẽ cân nhắc rồi đệ trình lên Hội Đồng Thủ Thần xin ý kiến.
…
Bình luận
Chưa có bình luận