Chuỗi án mạng xảy ra tại ba quận quanh trung tâm thành phố, đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ. Nạn nhân của cả bốn vụ đều có chung một đặc điểm: đôi mắt của họ đều đã bị lấy đi. Người dân lo sợ, giờ đây không mấy ai dám ra đường vào ban đêm. Những khu vui chơi, công viên, quán xá mở cửa vào buổi tối cũng dần trở nên vắng vẻ. Các đơn vị cấp tỉnh và thành phố đang đau đầu tìm hướng giải quyết.
Sau cuộc họp, nhận thấy chuyên án 528 có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, dựa trên báo cáo của Trưởng phòng Cảnh sát Hình sự thành phố - Thượng tá Nguyễn Việt Hoàng, cùng các bên liên quan, lãnh đạo các cấp quyết định kéo dài vô thời hạn công tác điều tra. Tổ chuyên án vẫn tiếp tục được giao cho ông Trương Nhâm Đình xử lý.
Tại phòng họp của cục Công an Thành phố H.
Nhâm Đình lên tiếng: "Các đồng chí ở đây đối với tôi mà nói, quả thực đều là những người có năng lực. Nhưng cần phải biết, hung thủ của những vụ án này sẵn đã có khả năng phản trinh sát rất tốt, không hề để lại bất kỳ manh mối nào có giá trị cả. Ngoài ra, hắn còn nắm rõ những nơi không có camera quan sát và lợi dụng được những khu vực góc chết của camera mà hành động. Chúng ta đã tiêu tốn không ít thời gian và nhân lực trong suốt một năm qua mà vẫn chưa đạt được tiến triển đáng kể. Vì vậy từ giờ, tôi muốn tổ chuyên án tập trung điều tra vào vụ án thứ tư. Ba vụ cũ tạm thời gác lại, nhưng vẫn cần có sự so sánh đối chiếu khi cần thiết. Mọi người đã rõ ý tôi chưa?"
Cả phòng đồng loạt gật đầu. Ông Đình nhìn về phía Hà My, lần này giọng nhẹ nhàng hơn: "Và thêm một điều nữa. Đồng chí lính mới này, các cô cậu không cần bận tâm. Con bé rất xông xáo, tư duy sắc bén, tuy còn trẻ nhưng khả năng lập luận chẳng thua kém gì các cô cậu ở đây. Hy vọng mọi người hãy thực sự xem con bé là một người đồng nghiệp của mình."
Đôi mắt My long lanh cảm động, cô nở một nụ cười hân hoan.
Dũng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Yên tâm chứ thầy! Có em ấy trong tổ, em mới có thêm động lực để làm việc, chứ mỗi ngày đối mặt với bà chằn thì… thần kinh thép cũng phải trầy xước…"
Còn chưa nói xong, một luồng sát khí quét ngang bàn họp. Dũng khựng lại, thấy Cao Vân đang khoanh tay gườm gườm nhìn mình, cứ như đã sẵn sàng tiễn anh đi công tác dài hạn. Anh vội nuốt nước bọt nói: "À ý em là… chị Vân rất nghiêm túc, kỷ luật, một tấm gương sáng cho tập thể!"
Cô nàng ngoài công việc ít khi cười nói, nhưng chẳng hiểu sao lại thường xuyên là mục tiêu trêu chọc của Dũng.
Vạn Thanh nín thinh, anh chỉ lắng nghe mà không xen ngang, cho đến khi cuộc họp chính thức bắt đầu.
.
Vụ đầu tiên xảy ra vào tháng 5 năm 2014. Nạn nhân là một nữ bác sĩ tâm lý đã về hưu của bệnh viện thành phố. Bà bị sát hại trước cổng của một xưởng may gần khu dân cư Tân Phước, khi đang trên đường về nhà sau buổi tiệc. Theo phân tích điều tra, vào khoảng 11 giờ đêm nạn nhân đã gọi xe về, nhưng sau khi trả tiền cho người tài xế và mở cổng thì bà nhận ra mình đã đặt sai địa chỉ nhà. Bà cảm thấy đoạn đường cũng không còn xa lắm nên quyết định đi bộ về và bị hung thủ sát hại.
Vụ thứ hai xảy ra vào cuối năm 2014. Nạn nhân là một giám đốc của công ty bảo trì và lắp đặt thang máy Hoàng Phát. Ông bị sát hại vào lúc 11 giờ đêm tại ngã rẽ của tuyến đường Mai Hắc Đế. Trong vụ án này, chiếc Audi Q7 của nạn nhân vẫn còn đỗ ngay tại khúc rẽ, khi nhân viên của một nhà xe gần đó phát hiện ra thi thể. Nạn nhân đã xuống xe để đi tiểu ở một góc bên đường, nối với con hẻm tối, và bị hung thủ ra tay ngay sau đó.
Vụ thứ ba xảy ra vào tháng 4 vừa qua. Nạn nhân là một nam sinh viên năm nhất, thi thể của cậu được phát hiện trên ghế đá trong một sân bóng rổ phía đối diện cổng trường THCS Trường Chinh. Theo thông tin thu thập từ hai người bạn của cậu, cậu đã chơi bóng cùng họ vào khoảng 10 giờ tối. Sau khi nhóm bạn ra về lúc 0 giờ sáng thì chỉ còn nạn nhân ở lại để tập luyện một mình chuẩn bị cho trận đấu hôm sau. Vào thời điểm xảy ra án mạng, bảo vệ trực cổng chính của trường Trường Chinh không phát hiện điều bất thường. Sân bóng ngoài khuôn viên trường, cách một khoảng nhất định, lại không có hệ thống chiếu sáng đầy đủ vào ban đêm. Nạn nhân bị sát hại vào khoảng 1 giờ sáng trong khu vực khuất tầm nhìn.
Phòng họp bắt đầu với sự nghiêm túc vốn có. Cao Vân khẽ đưa mắt nhìn mấy gã đồng nghiệp chung quanh, mặt ông nào ông nấy đều hiện lên vẻ đăm đăm nhăn nhó, cô khẽ lên tiếng trước: "Hiện chưa rõ vì sao một giáo viên tiểu học như cô ta lại ra công viên vào giờ muộn như vậy."
"Lần này dây dù dùng để siết cổ đã bị tiêu hủy. Có lý do để hắn làm vậy." Trần Trung Dũng vừa nói vừa giở một túi đựng vật chứng, anh đặt tấm ảnh chụp hiện trường ra giữa bàn: "Tôi đã kiểm tra kỹ phần đất quanh băng ghế. Ở đó có hai dấu giày in hằn lún sâu, đúng với cỡ giày của nạn nhân. Chứng tỏ lúc giằng co cô ấy đứng trụ tại chỗ ghế đá, dồn lực chống trả."
Anh chạm vào mép đế giày phóng to trên ảnh: "Phần đất bám dưới lòng giày chính là đất mịn xám pha sỏi ở quanh băng ghế. Nhưng từ mép giày lên cổ giày thì hoàn toàn sạch, không có bùn lá mục của bụi cây. Nghĩa là sau khi bị siết cổ, nạn nhân không còn bước thêm bước nào."
Nói đoạn, Dũng tiếp tục lật sang bức ảnh thứ hai, vệt kéo dài ngoằn ngoèo trên cỏ: "Dấu cỏ quệt này dài hơn ba mét, hướng thẳng vào bụi rậm. Không thấy thêm dấu chân nào trùng với cỡ giày nạn nhân bên cạnh. Rõ ràng xác được kéo lê. Hung thủ lôi đi bằng lực hai tay, một tay nắm vai, tay kia lôi chân, vết trượt ở gót cho thấy vậy."
"Nói tóm lại: Giằng co, siết cổ ngay tại ghế đá. Hung thủ tháo dây mang đi. Thi thể bị kéo vào bụi, nạn nhân khi ấy đã bất động. Hung thủ ngày càng bài bản, xóa sạch dấu vết, và lần này thì… hừm, lạnh lùng hơn hẳn."
Vạn Thanh nghe xong liền nói: "Tên này kéo xác vào bụi cây cuối tường rào chứ không hề có ý giấu kỹ. Vẫn là kiểu thách thức đó!" Đoạn anh quay sang Hà My, hỏi: "Đồng chí My đây thấy thế nào?"
Hà My gật đầu trình bày: "Vâng, điểm chung giữa các nạn nhân không hề rõ ràng. Họ khác nhau về nghề nghiệp, địa vị và không có mối liên hệ nào với nhau. Có thể suy đoán hung thủ chọn mục tiêu một cách ngẫu nhiên, không có sự sắp đặt trước. Thời gian xảy ra các án mạng cũng không tuân theo quy luật cụ thể, nhưng đều ở những nơi vắng vẻ, không có camera quan sát, giúp hung thủ dễ dàng thực hiện hành vi giết người. Cả ba quận nêu trên đều liền kề nhau, nên có khả năng hung thủ sống gần khu vực này."
Cô nói xong thì nhìn sang Dũng, bẽn lẽn hỏi nhỏ: "Em... có nói sai gì không ạ?"
Dũng cười cười, chìa ra ngón tay cái: "Cô lính mới này coi bộ được đấy!"
"Cái tên khỉ gió, thấy gái đẹp là tâng bốc chẳng tiếc lời." Thanh khoanh tay tự nhủ. Đúng là Hà My có sự nhanh nhạy, biết cách nắm bắt thông tin và tổng hợp khá tốt, nhưng ở cô vẫn có gì đó khiến anh cảm thấy chưa hài lòng. Cô nàng lính mới này rất xông xáo, lại cũng có phần tự tin thái quá. Song những phân tích của cô chỉ dừng ở bề nổi, chứ chưa thực sự đào sâu để tìm ra điểm bất thường. Hay nói đúng hơn, trẻ con cũng có thể suy đoán được những điều trên.
Ông Đình nói: "Manh mối duy nhất mà chúng ta có thể dựa vào là từ vụ án thứ nhất. Theo trích xuất từ camera tại xưởng may và trên con đường nạn nhân trở về khu dân cư, chúng ta đã thấy được vóc dáng đại khái của hung thủ khi hắn xuất hiện và khi rời đi. Hắn ta sử dụng một chiếc xe điện VinFast, đội nón và đeo khẩu trang kín mít. Sau khi gây án, hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ rồi bỏ lại chiếc xe. Có thể hắn đã lẻn qua những tuyến đường không có camera trước khi sử dụng phương tiện di chuyển chính của mình. Và tất nhiên, manh mối thu được từ chiếc xe điện cũng như xung quanh khu vực hắn bỏ lại xe… đều không có kết quả."
"Có thể vì đây là lần đầu ra tay nên hung thủ chưa chuẩn bị kỹ càng phải không?" My băn khoăn hỏi.
Cao Vân gật đầu giải thích: "Có thể, tuy thế ta cũng không thu thập được manh mối gì đáng kể về nghi phạm, vì góc quay camera không tốt, chất lượng hình ảnh cũng khá kém. Hắn ta lại ăn bận kín mít, rất khó để phân tích chính xác."
Ông Đình đóng tập hồ sơ lại, kết luận: "Nói tóm lại, đến thời điểm hiện tại, mọi nhận định vẫn mang tính phỏng đoán. Hung thủ có thể là một người đàn ông vóc dáng hơi gầy, độ tuổi ước tính từ 30 đến 40. Hoặc cũng có thể là một người phụ nữ, nhưng khả năng này không cao. Những suy đoán này dựa trên các đặc điểm hành vi được ghi nhận qua camera. Các số liệu về chiều cao và cân nặng đã được phân tích và tổng hợp trong báo cáo. Mọi người có thể tham khảo thêm."
Vừa dứt câu, ông đứng dậy nói lớn: "Thanh, cậu và tôi sẽ đi tìm hiểu tại sao nạn nhân lại xuất hiện ở công viên trong khoảng từ 0 giờ đến 0 giờ 30 phút sáng. Đây là đầu mối quan trọng. Dũng, tạm thời cậu ở lại kiểm tra và sắp xếp toàn bộ hồ sơ trong phòng vật chứng. Đừng để sót bất kỳ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất. Cô lính mới sẽ hỗ trợ cậu xử lý giấy tờ. Vân, em hãy chỉ đạo các đồng chí trong phòng ban, kiểm tra toàn bộ camera quanh khu vực chỉ định. Đặc biệt là những người đã đi ngang qua con đường Đặng Văn Ngữ và siêu thị điện máy phía đối diện công viên, vào khung giờ xảy ra án mạng. Sau khi tổng hợp kết quả, lập tức báo cáo lại cho tôi. Đã rõ chưa?"
Cả phòng đồng thanh hô lớn: "Rõ!"
Tiếng đáp vang dội, nhưng nét mặt của hầu hết mọi người đều hiện lên sự ủ dột nặng nề. Ngoại trừ Hà My trông đầy vẻ phấn khởi, những người còn lại trong tổ chuyên án đều ngờ ngợ nhận ra, chuỗi công việc kế tiếp của họ có thể sẽ lại đi vào ngõ cụt, như ba lần trước đó.
Bình luận
Chưa có bình luận