Chương 28: Linh Tuyền Tự





Ngôi đền cổ hiện ra trước mắt họ như một bóng ma từ quá khứ xa xăm. Nằm ẩn mình giữa rừng cây rậm rạp ở vùng ngoại ô Cần Giờ, Linh Tuyền Tự tỏa ra vẻ uy nghiêm cổ kính xen lẫn điều gì đó u ám, đáng sợ. Những bức tường đá phủ rêu xanh, mái ngói âm dương cong vút, và cổng tam quan cũ kỹ với những họa tiết chạm khắc tinh xảo nhưng đã mờ nhạt theo thời gian.


Gia Bách và Ngọc Trân đứng ẩn mình sau những tán cây, quan sát. 


Không có dấu hiệu của Liên.


Gia Bách thì thầm: “Kỳ lạ, không có người canh gác, không có dấu hiệu của Ngũ Quỷ."


"Nhưng cũng không có dấu hiệu của Liên. Cô ấy đã đi trinh sát gần một giờ rồi." Ngọc Trân lo lắng. 


Gia Bách cau mày, ấn ký trên cánh tay anh bắt đầu nhói lên: "Có cái gì đó không đúng. Tôi cảm nhận được năng lượng âm mạnh mẽ từ ngôi đền."


Họ chờ thêm mười phút nữa, nhưng vẫn không thấy Liên quay lại. Cuối cùng, Gia Bách quyết định.


"Chúng ta phải vào trong. Liên có thể đang gặp nguy hiểm, và nếu đây thực sự là điểm hiến tế tiếp theo, chúng ta cần tìm hiểu xem Vô Diện đang chuẩn bị gì."


Ngọc Trân gật đầu, theo sát Gia Bách khi anh nhẹ nhàng di chuyển qua những bụi cây, tiến về phía cổng đền. Lối vào vắng tanh, chỉ có tiếng gió thổi qua những ngọn cây và tiếng chuông nhỏ treo trên mái đền kêu leng keng.


Họ lẻn qua cổng tam quan, bước vào sân đền rộng lớn được lát đá. Và ngay lập tức, họ hiểu tại sao nơi này được chọn làm điểm hiến tế.


Trên nền đá sân đền, một vòng tròn hiến tế khổng lồ đã được vẽ bằng một chất như máu khô, với những ký tự cổ xưa chạy dọc theo đường viền. Chín ngọn nến đen được đặt tại chín điểm trên vòng tròn, mặc dù chưa được thắp sáng. Ở trung tâm vòng tròn, một bệ đá tròn nhỏ, rõ ràng được dùng để đặt vật hiến tế.


"Họ đã chuẩn bị cho nghi lễ." Ngọc Trân thì thầm, cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng.


"Nhưng chưa hoàn thành. Nến chưa được thắp, và... Đêm Vô Nguyệt chưa đến. Chúng ta vẫn còn thời gian." Gia Bách nhận xét. 


Họ cẩn thận bước vòng quanh vòng tròn hiến tế, hướng về phía chính điện của ngôi đền. Bỗng nhiên, những bụi cây phía sau họ rung động, và cả hai giật mình quay lại, sẵn sàng chiến đấu.


Liên bước ra từ sau bụi cây, vẻ mặt căng thẳng nhưng không có dấu hiệu bị thương.


"Tạ ơn trời. Chúng tôi lo lắng cho cô." Ngọc Trân thở phào.


"Xin lỗi vì đã khiến hai người chờ. Tôi đã kiểm tra toàn bộ khu vực. Không có dấu hiệu của Ngũ Quỷ hay người của Vô Diện, nhưng..." Liên nói nhanh. 


Cô ngừng lại, nhìn về phía vòng tròn hiến tế: "Rõ ràng họ đã ở đây và chuẩn bị cho nghi lễ."


"Cô có tìm thấy gì khác không?" Gia Bách hỏi.


"Những cây cối ở đây..." Liên lắc đầu, vẻ khó hiểu. "Chúng sợ hãi, nhưng không phải vì Ngũ Quỷ. Có thứ gì đó khác, sâu bên dưới ngôi đền này. Thứ gì đó đầy sự oán hận."


Gia Bách nhìn về phía chính điện: "Chúng ta cần vào trong, tìm hiểu thêm."


"Tôi sẽ ở lại đây, sử dụng cây cối để canh gác." Liên đề nghị. "Nếu có ai đến gần, chúng sẽ báo cho tôi biết trước."


Ngọc Trân gật đầu và cùng Gia Bách tiến về phía chính điện.


Không gian bên trong ngôi đền tối và lạnh lẽo. Hương trầm cũ còn vương vất, và những bức tượng cổ nhìn họ bằng ánh mắt trống rỗng. Trên bàn thờ chính, tượng Phật được đặt trang trọng, nhưng có điều gì đó không đúng.


"Tượng này mới. Không phải tượng gỗ cổ như những ngôi đền truyền thống." Gia Bách nhận xét khi lại gần.


Anh cẩn thận kiểm tra xung quanh bàn thờ, và nhận ra một điều là nền đá dưới bàn thờ có những vết xước, như thể bàn thờ đã từng được di chuyển.


"Giúp tôi một tay." Anh nói với Ngọc Trân.


Cả hai cùng đẩy bàn thờ, và quả nhiên, nó di chuyển dễ dàng hơn mức bình thường. Khi bàn thờ được đẩy sang một bên, họ phát hiện một cửa hầm bí mật, một ô vuông trên nền đá với một chiếc vòng kim loại để kéo lên.


"Một hầm bí mật? Dưới đó là gì?" Ngọc Trân thì thầm. 


Gia Bách kéo cửa hầm lên, để lộ một cầu thang tối om dẫn xuống lòng đất. Mùi ẩm mốc và không khí lạnh lẽo tỏa lên từ dưới hầm.


Anh nói: "Lối vào mê cung? Tôi đã đọc về những ngôi đền cổ như thế này. Nhiều ngôi đền được xây dựng trên những hệ thống hang động hoặc mê cung nhân tạo từ thời cổ đại."


"Chúng ta có nên xuống không?" Ngọc Trân do dự.


Gia Bách kiên quyết: "Nếu đây là điểm hiến tế, có thể đây cũng là nơi Vô Diện giữ những người bị bắt cóc, những người mang dòng máu Cửu Âm. Phải xuống."


Anh quay lại gọi Liên, thông báo cho cô về phát hiện này.


"Hai người xuống đi." Liên nói. "Tôi sẽ ở trên này canh gác. Nếu có nguy hiểm, tôi sẽ báo động qua thực vật, những dây leo dưới đó sẽ rung động khi tôi truyền tín hiệu."


Gia Bách gật đầu, và quay lại với Ngọc Trân: "Sẵn sàng chưa?"


Cô gái hít một hơi sâu, rồi gật đầu: "Sẵn sàng."


Họ bắt đầu đi xuống cầu thang đá. Gia Bách lấy từ túi ra một tờ bùa vàng, thì thầm câu chú, và tờ bùa bốc sáng một ánh sáng vàng nhạt, đủ để soi đường trong bóng tối.


Cầu thang dẫn họ xuống sâu khoảng hai mươi mét, rồi mở ra một hành lang rộng với nhiều lối rẽ. Những bức tường đá được chạm khắc những biểu tượng và hình ảnh kỳ lạ, có vẻ là những câu chuyện nào đó từ thời xa xưa.


"Đây là mê cung. Chúng ta nên đánh dấu lối đi để không bị lạc." Gia Bách nói nhỏ.


Anh lấy ra một viên phấn, đánh dấu lên tường khi họ tiến sâu vào mê cung. Không gian ngày càng trở nên chật hẹp và ẩm ướt hơn. Tiếng nước nhỏ giọt vang lên trong bóng tối, và đôi khi, họ nghe thấy những tiếng động lạ như tiếng thì thầm từ xa.


Sau khoảng mười phút di chuyển qua những hành lang quanh co, họ đến một không gian rộng lớn hơn. Nơi đây có vẻ như là một phòng giam. Dọc theo tường là những song sắt rỉ sét, tạo thành những ô nhỏ. Và trong những ô đó, là những bóng người.


"Có người ở đây!" Ngọc Trân kinh ngạc.


Gia Bách giơ cao tờ bùa, để ánh sáng chiếu rõ hơn. Trong những ô giam, họ nhìn thấy khoảng năm, sáu người đang ngồi hoặc nằm, vẻ mệt mỏi và suy yếu. Hầu hết là phụ nữ, nhưng cũng có một vài nam giới.


"Ai đó!" Một giọng yếu ớt vang lên. "Làm ơn giúp chúng tôi!"


Gia Bách và Ngọc Trân vội vàng tiến lại gần một trong những ô giam. Bên trong, một người đàn ông trẻ tuổi, gầy gò với khuôn mặt hốc hác đang cố gắng đứng dậy.


"Trần Minh?" Gia Bách nhận ra người đó.


Người con trai đó gật đầu, ánh mắt mở to đầy ngạc nhiên: "Làm sao anh biết tên tôi?"


"Chúng tôi đang tìm kiếm anh." Ngọc Trân nói. "Anh đã mất tích hơn vài tháng rồi."


Trần Minh bám vào song sắt, vẻ mặt hốc hác nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra tỉnh táo: "Họ đã bắt tôi khi tôi tìm ra sự thật về nghi lễ Cửu Âm. Tôi đã phát hiện ra những tài liệu cổ trong thư viện trường đại học, về một nghi lễ hiến tế để triệu hồi Cửu Diện Quỷ Vương."


"Chúng tôi biết về nghi lễ đó." Gia Bách nói, quan sát xung quanh để tìm cách mở khóa. "Vô Diện đang chuẩn bị hoàn thành nó vào Đêm Vô Nguyệt."


"Đêm Vô Nguyệt?" Trần Minh sững sờ. "Vậy là... tôi đã bị giam ở đây nhiều tháng rồi?"


"Làm sao để mở khóa những ô giam này?" Ngọc Trân hỏi, nhìn chiếc khóa cổ lớn trên cửa giam.


"Chìa khóa được đặt trong phòng của kẻ cai ngục." Trần Minh chỉ về phía một cánh cửa ở cuối phòng giam. "Nhưng cẩn thận, hắn thường xuyên quay lại kiểm tra."


Gia Bách nhìn về phía cánh cửa đó, rồi quay lại Trần Minh: "Vô Diện muốn gì ở những người này? Tại sao lại bắt và giam giữ họ?"


"Tất cả chúng tôi đều mang dòng máu Cửu Âm." Trần Minh đáp, giọng yếu ớt. "Họ đã lấy máu của chúng tôi nhiều lần để chuẩn bị cho nghi lễ. Nhưng để hoàn thành nghi lễ, Vô Diện cần hiến tế hoàn toàn, lấy đi sinh mạng của những người mang dòng máu này."


"Còn những người kia? Họ là ai?" Ngọc Trân nhìn về phía những tù nhân khác. 


"Những người như tôi, những người đã phát hiện ra sự thật về Vô Diện hoặc nghi lễ. Họ sẽ là những nhân chứng đầu tiên của thời đại mới sau khi Cửu Diện Quỷ Vương được triệu hồi, đó là điều Vô Diện nói khi hắn xuống đây."


Gia Bách cau mày, suy nghĩ nhanh: "Chúng tôi sẽ giúp các cậu thoát ra, nhưng trước tiên cần tìm hiểu thêm về nơi này. Đây có phải thật sự là điểm hiến tế tiếp theo không?"


Trần Minh gật đầu: "Đây là nơi nạn nhân thứ tám sẽ bị hiến tế. Theo như tôi nghe được từ những người canh gác, Vô Diện đã lựa chọn một người phụ nữ tên Hoài An, cô ấy cũng ở đây, trong ô giam cuối cùng."


Ngọc Trân nhìn về phía ô giam được nhắc đến, nhưng từ vị trí của họ, không thể nhìn rõ bên trong.


"Chúng tôi sẽ giải cứu tất cả mọi người." Cô hứa.


Đúng lúc đó, một tiếng động vang lên từ phía cầu thang, tiếng chân người đang tiến về phía họ. Gia Bách vội kéo Ngọc Trân núp vào một góc tối.


Nhưng không phải kẻ thù đang đến. Liên lao vào phòng giam, hơi thở gấp gáp và vẻ mặt hoảng hốt.


"Ngũ Quỷ! Chúng đã tìm thấy chúng ta!" Cô thốt lên, giọng đầy kinh hoàng.


*****

Hết.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout