Tiếng bước chân vội vã vang vọng trong những con hẻm tối tăm của Sài Gòn. Gia Bách, Ngọc Trân, Đạt và Trần Minh không dám dừng lại, không dám nhìn lại phía sau. Họ biết rằng Ngũ Quỷ sẽ bám theo, và cảm giác bị săn đuổi như một bầy mồi đang thúc giục họ chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
“Rẽ trái, ngay bây giờ!” Đạt đột ngột hét lên, mắt anh ánh lên một tia sáng xanh nhạt kỳ lạ.
Không ai đặt câu hỏi. Cả nhóm lập tức rẽ vào một con hẻm nhỏ đến mức hai người không thể đi ngang nhau. Vừa khi họ khuất khỏi tầm nhìn, một cơn lốc lửa cuộn xoáy lướt qua vị trí họ đứng chỉ vài giây trước đó, thiêu rụi một bảng hiệu gỗ và để lại vệt cháy đen trên tường gạch.
“Làm sao anh biết?” Ngọc Trân thở hổn hển, hỏi Đạt.
“Anh không biết.” Đạt đáp, vẫn dẫn đầu nhóm. “Anh chỉ... nhìn thấy nó trước khi nó xảy ra. Như một mảnh ký ức từ tương lai.”
Gia Bách ném cho Đạt một cái nhìn ngạc nhiên. Khả năng cảm nhận nguy hiểm của Đạt dường như đã phát triển lên một tầm cao mới. Anh không chỉ cảm nhận được mối nguy, mà còn nhìn thấy nó trước khi nó diễn ra.
Con hẻm dẫn họ vào một mê cung của khu phố Sài Gòn. Những ngôi nhà san sát bên nhau, tạo thành một mạng lưới phức tạp của các lối đi nhỏ, cầu thang sắt và ban công cũ kỹ. Cấu trúc dày đặc này có thể là lợi thế của họ, hoặc là bẫy chết người nếu họ bị dồn vào ngõ cụt.
“Họ đã chia ra để vây bắt chúng ta.” Đạt nói, giọng trầm xuống. “Thanh Linh đang tiến đến từ phía đông, Xích Vũ từ phía nam. Bạch Ngọc và Hoàng Thổ cũng đang di chuyển để khép kín vòng vây.”
Trần Minh mỉm cười lần đầu tiên kể từ khi họ gặp anh ta: “Để tôi.”
Anh ta dừng lại ở một giao lộ nhỏ của hai con hẻm, nhắm mắt lại và dang hai tay ra. Từ bàn tay anh ta, những làn khói mỏng manh phát ra, uốn lượn, nhanh chóng tạo thành bốn bản sao giống hệt họ. Những ảo ảnh này trông rất thật, đến nỗi Gia Bách cũng phải ngạc nhiên.
“Tôi từng nghiên cứu về các loại ảo thuật cổ đại.” Trần Minh giải thích. “Chưa bao giờ nghĩ chúng sẽ hữu ích trong tình huống như thế này.”
Bốn bản sao phóng đi theo bốn hướng khác nhau, trong khi nhóm của họ tiếp tục di chuyển về hướng tây.
“Chúng sẽ không lừa được Ngũ Quỷ lâu đâu.” Gia Bách nói. “Nhưng sẽ làm chậm họ lại.”
Họ chạy qua một dãy nhà tồi tàn, nơi ánh sáng từ những bóng đèn đường yếu ớt hầu như không xuyên qua được những tán cây già cỗi. Bỗng nhiên, Ngọc Trân dừng lại đột ngột, tay ôm lấy gáy nơi ấn ký đang nóng rực lên.
“Trân, có chuyện gì vậy?” Gia Bách lo lắng hỏi.
Ngọc Trân đứng bất động, mắt cô dần mở to trong ngạc nhiên. Trong mắt cô, thế giới đang dần thay đổi. Những dòng năng lượng mà trước đây cô không thể nhìn thấy giờ đây hiện ra rõ ràng. Những luồng ánh sáng đỏ và xanh đan xen, chảy dọc theo các vách tường, mặt đường, thân cây, thậm chí xuyên qua cơ thể của những người đồng hành.
“Tôi nhìn thấy nó.” Cô thì thầm. “Dòng chảy âm dương... chúng ở khắp mọi nơi.”
“Đó là khả năng của Âm Nữ.” Trần Minh nói, nhìn cô với vẻ kinh ngạc. “Chỉ những người thuộc dòng dõi của họ mới có thể nhìn thấy mạch năng lượng âm dương của thế giới.”
Ngọc Trân hướng mắt về phía sau: “Họ đang đến gần. Tôi có thể nhìn thấy năng lượng của họ, rất mạnh, rất... biến dạng.”
Gia Bách cảm thấy cây Nguyệt Ảnh rung lên trên cổ tay anh. Anh nhìn xuống, thấy những mầm cây nhỏ đang nhú ra như thể đang cố gắng mách bảo anh điều gì.
“Tôi có một ý tưởng.” Anh nói, lấy từ túi ra một hạt giống, thứ mà Liên đã trao cho anh trước khi hy sinh. “Nhưng tôi cần thời gian.”
“Bao nhiêu thời gian?” Đạt hỏi, ánh mắt không ngừng quét dọc con hẻm.
“Ba mươi giây. Có lẽ.” Gia Bách đáp.
“Quá lâu.” Đạt lắc đầu. “Nhưng chúng ta sẽ cố gắng.”
Trần Minh gật đầu, tiếp tục tạo ra thêm những ảo ảnh, lần này là hình dáng của những người đi đường ngẫu nhiên, cố tình tạo ra một đám đông hỗn loạn. Đạt đứng canh phía sau, sẵn sàng cảnh báo nếu phát hiện nguy hiểm.
Gia Bách ngồi xuống, đặt hạt giống vào lòng bàn tay, nhắm mắt lại và bắt đầu niệm chú. Đầu tiên là những lời chú cổ xưa mà anh học được từ Trường Sinh qua giấc mơ, sau đó là những câu thần chú mà chính anh cảm nhận được từ cây Nguyệt Ảnh.
“Mộc diệp sinh hoa, hoa khai kết quả. Ám ảnh trường sinh, thọ dữ thiên tề.”
Hạt giống trong tay anh bắt đầu rung lên, phát ra ánh sáng xanh nhạt. Những tia sáng nhỏ xíu lan tỏa từ đó, chạm vào mặt đất và bắt đầu một quá trình kỳ diệu. Những mầm non nhanh chóng đâm ra từ nền xi măng cứng rắn, phát triển với tốc độ phi thường.
“Họ đến rồi!” Đạt đột ngột hét lên.
Phía cuối con hẻm, bóng dáng của Xích Vũ và Thanh Linh xuất hiện, di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc về phía họ. Phía sau, tiếng bước chân nặng nề của Hoàng Thổ cũng đang tiến đến gần.
“Chạy!” Ngọc Trân hét lên.
Gia Bách đứng dậy, ném hạt giống đã được kích hoạt xuống giữa con hẻm và thúc giục cả nhóm chạy tiếp. Ngay khi họ quay lưng, từ viên hạt bùng nổ một mạng lưới thực vật dày đặc. Những dây leo, bụi gai, và thân cây mọc lên nhanh chóng, uốn lượn, đan xen vào nhau tạo thành một bức tường khổng lồ, chắn ngang con hẻm.
Tiếng gầm của Xích Vũ vang lên phía sau bức tường thực vật, tiếp theo là âm thanh của lửa đang thiêu đốt cây cối. Nhưng đây không phải là thực vật thông thường. Mỗi khi một phần bị đốt cháy, nó lại mọc ra nhanh gấp đôi, nhân lên không ngừng.
“Điều đó sẽ không giữ chân họ quá lâu.” Gia Bách nói, cảm thấy hơi choáng váng sau khi sử dụng phép thuật mạnh mẽ. “Chúng ta cần tìm một nơi ẩn náu.”
“Tôi biết một chỗ.” Trần Minh đột ngột lên tiếng. “Nhưng có hơi xa.”
“Nơi nào?” Đạt hỏi, giọng vẫn cảnh giác.
“Một đền thờ cổ dưới lòng đất, nằm bên dưới một ngôi chùa đã bỏ hoang ở quận 5. Tôi tìm thấy nó trong quá trình nghiên cứu về các nghi lễ. Rất ít người biết về sự tồn tại của nó.”
Gia Bách và Ngọc Trân trao đổi ánh mắt, cân nhắc lựa chọn này. Họ không có nhiều phương án khác.
“Dẫn đường đi!” Gia Bách ra quyết định.
Họ tiếp tục di chuyển qua mê cung hẻm nhỏ, lúc này với Trần Minh dẫn đầu. Anh chàng nghiên cứu sinh có vẻ thuộc làu mọi ngóc ngách của khu vực này.
“Tại sao anh biết rõ những con hẻm này đến vậy?” Ngọc Trân hỏi giữa những hơi thở hổn hển.
“Phần lớn nghiên cứu của tôi là tìm kiếm các di tích tâm linh ẩn giấu trong lòng thành phố.” Trần Minh đáp, không quay đầu lại. “Và Sài Gòn, đặc biệt là những khu vực cũ, chứa đựng nhiều bí mật hơn mọi người tưởng.”
Họ chạy qua một chuỗi những con hẻm ngày càng chật hẹp, tối tăm. Đạt liên tục kiểm tra phía sau, cảnh giác với mọi dấu hiệu của kẻ địch. Thỉnh thoảng, anh lại đột ngột chỉ đạo cả nhóm rẽ ngang hoặc dừng lại, để tránh những điểm phục kích tiềm tàng mà chỉ có anh nhìn thấy.
Sau gần nửa giờ di chuyển liên tục, họ đến trước một ngôi chùa nhỏ nằm khuất sau những bức tường rêu phong. Cổng chùa đã đóng kín từ lâu, với những tấm biển "Đang tu sửa" đã bạc màu theo thời gian.
Trần Minh dẫn họ vòng qua phía sau, đến một lối vào nhỏ bị che khuất bởi những bụi cây rậm rạp. Anh ta đẩy đám cây sang một bên, lộ ra một cửa sổ gỗ nhỏ sát mặt đất.
“Qua đây.” Anh ta nói, nhẹ nhàng mở cửa sổ.
Từng người một, họ chui qua ô cửa hẹp, bước vào một không gian tối tăm, mùi hương trầm cũ kỹ vẫn còn vương vất. Trần Minh nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại và thắp lên một ngọn nến mà anh ta lấy từ trong túi ra.
“Theo tôi.” Anh ta thì thầm.
Họ đi qua một hành lang ngắn, dẫn đến một căn phòng nhỏ với bàn thờ Phật đã bỏ hoang. Trần Minh tiến đến bức tượng Phật đá trong góc phòng, quỳ xuống và đặt tay lên một viên gạch đặc biệt trên sàn.
Anh ta giải thích: “Có vẻ như nó từng là một đền thờ bí mật của một giáo phái thờ cúng âm dương từ thời Hùng Vương, sau được cải tạo thành một ngôi chùa.”
Anh ta ấn mạnh vào viên gạch, và một tiếng “cạch” nhỏ vang lên. Một phần sàn nhà từ từ trượt sang bên, để lộ một cầu thang đá dẫn xuống bóng tối.
“Xuống đây, chúng ta sẽ an toàn.” Trần Minh nói.
Đạt nhìn xuống cầu thang tối om, vẻ không mấy tin tưởng: “Làm sao chúng ta biết đây không phải là một cái bẫy?”
“Nếu tôi muốn phản bội các anh.” Trần Minh đáp, giọng trầm tĩnh. “Tôi đã làm từ lâu rồi.”
Gia Bách gật đầu, bước xuống trước tiên: “Tôi tin!”
Cả nhóm lần lượt đi xuống những bậc thang đá cũ kỹ, mỗi bước đi đều vang lên tiếng vọng trầm đục trong không gian kín. Cuối cầu thang là một căn phòng rộng lớn bất ngờ, với những cột đá chạm khắc hoa văn cổ xưa phức tạp. Giữa phòng là một bàn đá tròn, xung quanh là những biểu tượng kỳ lạ khắc trên nền đá.
Trần Minh thắp sáng những ngọn đèn dầu được đặt trong các hốc tường, dần dần làm hiện ra toàn bộ không gian. Đó là một đền thờ cổ với những bức bích họa mô tả các nghi lễ âm dương, các vị thần và đặc biệt là một biểu tượng lớn trên trần, hình tám cánh hoa sen xoay tròn.
“Nơi này... giống một bản thiết kế của Bát Phương Phong Ấn.” Gia Bách lẩm bẩm, ngước nhìn biểu tượng trên trần.
“Đúng vậy.” Trần Minh gật đầu. “Tôi nghĩ đây là nơi Bát Phương Phong Ấn được tạo ra lần đầu tiên, hàng nghìn năm trước.”
Ngọc Trân nhìn xung quanh, ấn ký trên gáy cô phát sáng nhẹ trong bóng tối: “Tôi cảm nhận được... năng lượng ở đây rất cân bằng. Âm và dương hòa quyện vào nhau.”
“Đó là lý do tại sao nơi này an toàn.” Trần Minh giải thích. “Ngũ Quỷ và Vô Diện sẽ khó phát hiện chúng ta khi chúng ta ở đây. Năng lượng cân bằng che giấu dao động của chúng ta.”
Gia Bách tiến đến bàn đá tròn giữa phòng, nhận ra nó được khắc thành hình bát quái, tám hướng với các biểu tượng âm dương.
“Đây có thể là manh mối quan trọng để giải mã Bát Phương Phong Ấn.”
Đạt vẫn đứng gần cầu thang, cảnh giác: “Chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây, nhưng không nên quá lâu. Chúng sẽ tìm ra chúng ta sớm thôi.”
Ngọc Trân gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi những biểu tượng kỳ lạ trên tường. Cô đang trải nghiệm cảm giác kỳ lạ, như thể nơi này đang thì thầm với cô, như thể những bức tường đang cố gắng kể cho cô nghe một câu chuyện đã bị lãng quên từ lâu.
“Chúng ta cần nghiên cứu nơi này trước khi rời đi.” Cô nói, tiến đến gần một bức phù điêu khắc hình một người phụ nữ với đôi mắt tương tự như Âm Nữ. “Tôi nghĩ... đây có thể là chìa khóa để hiểu sức mạnh mà Âm Nữ đã truyền cho tôi.”
Gia Bách nhìn Ngọc Trân, rồi nhìn xung quanh đền thờ. Anh có cảm giác kỳ lạ rằng họ không tình cờ đến đây. Như thể ngay từ đầu, họ đã được dẫn dắt đến nơi này bởi ai đó.
*****
Hết.
Bình luận
Ká
Ê cuốn qaa, ra tiếp đi add oii😭😭