Chương 40: Chuẩn Bị Kế Hoạch


 

 

Bình minh chưa kịp ló dạng hoàn toàn khi tiếng động từ phía đền thờ phát ra. Ngọc Trân vẫn còn cảm giác choáng váng từ giấc mơ kỳ lạ. Nhưng có điều gì đó khác biệt. Cô cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ chảy trong huyết mạch, như thể một phần cơ thể đã thức tỉnh sau giấc ngủ dài.


“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay.” Đạt thì thầm, cảnh giác lắng nghe những tiếng động trên cầu thang.


Ngọc Trân đứng dậy, đưa tay về phía lối vào. Một điều kỳ diệu xảy ra, từ đầu ngón tay cô, những tia sáng trắng bạc phát ra, nhanh chóng đan xen vào nhau, tạo thành một vòng tròn ánh sáng chắn ngang lối vào.


“Trân...?” Gia Bách kinh ngạc thốt lên.


“Tôi không biết làm thế nào.” Ngọc Trân thì thầm, nhìn đôi tay mình với vẻ ngỡ ngàng. “Nó chỉ... xảy ra thôi.”


“Đó là sức mạnh Âm Nữ truyền cho cô.” Trần Minh nói, ánh mắt đầy kinh ngạc. “Cô đang thức tỉnh với vai trò mới.”


Tiếng bước chân từ cầu thang ngày càng gần. Ngọc Trân tập trung, tạo thêm một vòng bảo vệ nữa, lớn hơn, bao quanh cả nhóm.


“Điều này sẽ ngăn họ phát hiện chúng ta.” Cô giải thích, mồ hôi lấm tấm trên trán vì nỗ lực duy trì năng lượng. “Nhưng tôi không biết mình có thể giữ được bao lâu.”


“Có lối thoát khác không?” Gia Bách hỏi Trần Minh.


“Có một đường hầm phía sau bức tượng lớn.” Trần Minh đáp, chỉ về phía pho tượng đá của vị pháp sư đứng đầu Thất Tinh Tướng Quân. “Theo bản đồ, nó dẫn đến bờ sông.”


Họ nhanh chóng di chuyển đến pho tượng, cố gắng không gây ra tiếng động. Trần Minh khéo léo đẩy một phần chân đế, và một khoảng trống nhỏ hiện ra, vừa đủ cho một người chui qua.


“Nhanh lên.” Anh thúc giục.


Đạt chui vào trước, theo sau là Trần Minh. Khi đến lượt Ngọc Trân, cô khựng lại, quay sang Gia Bách.


“Chúng ta cần nói chuyện.” Cô nói, giọng đầy lo lắng. “Về những gì Âm Nữ đã tiết lộ.”


“Không phải bây giờ.” Gia Bách nhẹ nhàng đáp, ý thức rõ về mối nguy hiểm đang đến gần. “Chúng ta sẽ có thời gian sau khi thoát khỏi đây.”


Ngọc Trân miễn cưỡng gật đầu, chui vào đường hầm. Gia Bách là người cuối cùng, kéo chân đế tượng đá đóng lại sau lưng. Vừa kịp lúc đó, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong căn phòng chính của đền thờ.


Đường hầm tối om và ẩm ướt, dường như không được sử dụng trong hàng trăm năm. Ngọc Trân tạo ra một quả cầu ánh sáng nhỏ từ lòng bàn tay, đủ để soi sáng con đường phía trước. Họ di chuyển trong im lặng, cho đến khi tiếng bước chân phía sau không còn nghe thấy nữa.


“Chúng ta tạm thời an toàn rồi.” Đạt nói, lắng nghe với giác quan nhạy bén của mình.


Họ dừng lại trong một khoảng rộng hơn của đường hầm. Ngọc Trân ngồi xuống, tựa lưng vào vách đá. Duy trì phép thuật bảo vệ đã khiến cô tiêu hao không ít năng lượng.


“Tôi sợ.” Cô thừa nhận, nhìn thẳng vào mắt Gia Bách. “Nếu những gì Âm Nữ nói là thật, tôi sẽ phải trở thành người kế vị, một người gác cổng mới.”


“Và điều đó đồng nghĩa với việc gì?” Gia Bách hỏi, mặc dù trong thâm tâm, anh đã đoán được câu trả lời.


“Tôi sẽ phải từ bỏ cuộc sống hiện tại.” Ngọc Trân đáp, giọng nhỏ dần. “Giống như Âm Nữ, tôi sẽ phải canh giữ phong ấn, có thể là hàng trăm năm. Và Ngọc Mai... en ấy cũng có vai trò trong tất cả chuyện này.”


Gia Bách ngồi xuống bên cạnh cô, lấy từ ba lô ra cuốn “Thiên Địa Phong Ấn Kinh”.


“Có lẽ không nhất thiết phải như vậy.” Anh nói, mở cuốn sách ra. “Trong sách có nhiều cách thức phong ấn khác nhau. Phải có cách nào đó không cần hy sinh cả cuộc đời của cô.”


Gia Bách nghiên cứu những trang sách cổ, cố gắng tìm ra phương án khác. Trần Minh tiến đến bên cạnh, cũng góp sức nghiên cứu.


“Đặc biệt chương này.” Trần Minh chỉ vào một trang có hình vẽ về Bát Phương Phong Ấn. “Nó mô tả về khả năng sử dụng sức mạnh của tám điểm năng lượng để duy trì phong ấn mà không cần một người gác cổng cố định.”


Ngọc Trân nhìn về phía hai người đàn ông đang chăm chú nghiên cứu, cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng cô vẫn không thể xua đi nỗi lo về em gái.


“Chúng ta phải tìm Ngọc Mai trước.” Cô nói. 


Đạt vẫn đang canh chừng ở lối vào đường hầm, bất ngờ quay lại và nói: “Anh vừa nhận được tin từ Đại úy Hưng, đồng nghiệp của anh tại Sở Cảnh sát. Có hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở nhiều nơi trong thành phố.”


“Hiện tượng gì?” Gia Bách thắc mắc.


“Những bóng đen xuất hiện rồi biến mất tại nhiều địa điểm khác nhau trên khắp Sài Gòn.” Đạt đáp, vẻ mặt nghiêm trọng. “Đại úy Hưng cho rằng đó là người, nhưng các nhân chứng mô tả chúng không giống người thường, cao lớn hơn, di chuyển nhanh hơn.”


“Phong ấn đang suy yếu.” Trần Minh thốt lên. “Những sinh vật từ phía bên kia đang bắt đầu lọt qua.”


Gia Bách suy nghĩ trong giây lát, rồi đưa ra quyết định: “Chúng ta cần chia thành hai nhóm. Tôi và Ngọc Trân sẽ đến Đền Bát Giác tìm Ngọc Mai và Hoài An. Đạt và Trần Minh, hai người hãy điều tra những điểm năng lượng bị xáo trộn này.”


“Nhưng…” Đạt tỏ vẻ lo lắng. “Chia tách lực lượng có thể khiến chúng ta dễ bị tổn thương hơn.”


“Thời gian không còn nhiều.” Gia Bách đáp, chỉ vào cuốn sách. “Theo Thiên Địa Phong Ấn Kinh, việc củng cố các điểm năng lượng của Bát Phương Phong Ấn là chìa khóa để ngăn chặn phong ấn sụp đổ hoàn toàn. Chúng ta cần làm cả hai việc cùng lúc.”


Ngọc Trân gật đầu đồng ý.

Trần Minh lấy từ túi ra một mảnh giấy, nhanh chóng phác họa một bản đồ đơn giản: “Đền Bát Giác nằm ở khu vực này.”


Anh ta chỉ vào một điểm gần cảng: “Nó bị che giấu bởi một kho hàng cũ. Đây là cách để tìm lối vào bí mật.”


Gia Bách cầm lấy bản đồ, cẩn thận gấp lại và cất vào túi: “Các điểm năng lượng khác thì sao?”


“Theo bản đồ ba chiều, có tám điểm tạo thành Bát Phương Phong Ấn.” Trần Minh giải thích. “Chúng nằm rải rác quanh Sài Gòn, mỗi điểm tương ứng với một phương hướng của bát quái. Những điểm có hiện tượng kỳ lạ xuất hiện rất có thể là những nơi phong ấn đang bị suy yếu.”


Đạt gật đầu: “Anh sẽ liên hệ với Đại úy Hưng để có thêm thông tin về những địa điểm đó.”


Ngọc Trân đứng dậy, cảm thấy sức lực dần trở lại. Ấn ký trên gáy cô tỏa ra ánh sáng nhẹ, như thể đang phản ứng với quyết định của họ.


“Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu sau khi hoàn thành nhiệm vụ?” Cô hỏi.


“Linh Tuyền Tự.” Gia Bách đáp dứt khoát. “Theo lời Âm Nữ, đó là nơi nghi lễ kế vị sẽ diễn ra, và cũng là nơi phong ấn được tạo ra lần đầu tiên. Dù chuyện gì xảy ra, chúng ta đều cần đến đó.”


Trước khi chia tay, cả bốn người họ đứng thành vòng tròn, đặt tay lên vai nhau, một nghi thức im lặng thể hiện sự đoàn kết và quyết tâm. Ánh sáng từ quả cầu năng lượng của Ngọc Trân chiếu lên những khuôn mặt nghiêm nghị, sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước.


“Hãy cẩn thận.” Đạt nói. “Ngũ Quỷ vẫn đang săn lùng chúng ta.”


“Và đừng tin tưởng bất kỳ ai.” Trần Minh bổ sung. “Vô Diện có nhiều tay sai hơn chúng ta tưởng.”


Gia Bách gật đầu, rồi quay sang Ngọc Trân: “Cô sẵn sàng chưa?”


Ngọc Trân hít một hơi sâu, đôi mắt ánh lên quyết tâm mới. Cô tạo ra một vòng ánh sáng bảo vệ quanh mình và Gia Bách: “Tôi sẵn sàng.”


Họ tiếp tục di chuyển trong đường hầm hướng về phía ánh sáng mờ nhạt ở phía xa, nơi đường hầm kết thúc và đưa họ trở lại thế giới bên ngoài. Mỗi người đều mang trong mình một nhiệm vụ quan trọng, với ý thức rõ ràng rằng số phận này không chỉ của họ, mà có thể là cả thế giới đang phụ thuộc vào kết quả của những hành động sắp tới.


Khi bước ra khỏi đường hầm, Gia Bách nhìn lên bầu trời Sài Gòn. Mặt trời đã lên cao, nhưng có một điều kỳ lạ, ánh nắng dường như yếu ớt hơn bình thường, như thể đang bị một màn sương mỏng che phủ. 


“Số phận không phải điều được viết sẵn, mà là con đường ta tự chọn khi đối mặt với nghịch cảnh.” Gia Bách động viên bản thân.


*****

Hết.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout