Mật án 0: Không có án?




Màn đêm buông xuống.

Tĩnh lặng; mà cũng chẳng tĩnh lặng quái gì cả, tiếng động sột soạt khắp nơi.

Bóng tối ngập tràn. Đường phía trước không rõ; đối với tầm nhìn người thường là vậy.

Hạt giống này, lá cây kia, nằm dưới đất. Gốc rễ đâm chồi, thân gỗ vươn lên, tán lá rậm rạp. Cây ra hoa. Quả rớt xuống đất, một vòng tuần hoàn, đáng lẽ là thế… Từ phía bên kia xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ đưa ra, hái nó đi và nhét vội vào miệng.

“Mẹ nó. Đắng như cuộc đời!”

Bàn tay còn lại mở lối bị che lấp, quả mọng tròn tiếp sức, vững bước tiến về phía trước.

Bãi cỏ thưa thớt, đã bớt dần đi mấy nhánh lá cây đang “nhờ ơn nhờ phước” của cái cơn gió chết tiệt để “phe phẩy” rồi làm hạn chế tầm mắt của hắn.

Chỉ còn lại “rừng kim loại”.

Dần hiện ra trên khoảng trống vắng lặng của cỏ cây là những tòa kiến trúc đồ sộ thẳng tắp phía xa, ánh sáng bình minh phản chiếu lại như muốn thiêu rụi mắt hắn.

Thì sao?

Thì hắn cũng không quan tâm lắm, có phải việc của hắn quái đâu cơ chứ.

Rừng kim loại này được tạo nên kiên cố gấp hàng vạn lần so với một lô một lốc khúc cây ở cánh rừng phía sau. Nhưng khi nhìn vào bên trong thì chẳng có cái quái gì. Hàng vạn cây cổ thụ đã mục ruỗng, đến thân cũng dần bốc lên một cỗ mùi thối rữa. “Gốc rễ” đã từng là nơi cung cấp dưỡng chất, làm cho nó phát triển đang dần trở thành một tế bào ung thư.

Còn mẹ thiên nhiên đối với hắn là kẻ thù không đội trời chung, đưa ra hàng vạn thử thách khốc liệt liên quan đến sự tồn tại, in hằn lên tấm thân là các vết cắt sâu hoắm như một lời đe dọa, cảnh tỉnh. Nhưng trong thâm tâm, hắn không dám phủ nhận phần công lao trao tặng là sản vật đầy ắp; giúp bản thân hắn sống sót dù chỉ là thêm nửa giờ đầy ngắn ngủi. Nay đã có “ánh sáng” nhúng tay mà ép hắn đi về phía trước.

Phía sau là màn đêm mờ ảo không đường đi, phía trước là ánh sáng mù lòa.

Đường nào hắn chọn cũng vậy thôi.

Đám đông xếp thẳng hàng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, xoá đi cái tâm trí đang đắm chìm trong hai lối không đường thoát. Họ nối đuôi theo sau, mặt cúi gằm, có những kẻ thì nghiến răng phát ra ken két.

Nhưng…

Những cái còng hình trụ nặng trịch va vào lớp đá trên đất như đánh trận, một hồi leng keng kéo dài ngân vang, như tiếng chuông thúc ép đám đông phải nối đuôi thẳng hàng theo sau nếu không muốn bị ăn đòn và bị kéo lê dưới đất. Lúc đó thì mới biết thế nào đau.

Mấy kẻ này — tất nhiên là trừ cái gã “người rừng phiên bản xịn” dẫn đầu — từng bước nặng nề tiến tới, theo sự chỉ đạo của hai cái bóng đen đang dùng đèn điện phát ra ánh sáng. Một là con người, một là máy móc; áp giải những tên chống lại luật của Hội Đồng Tối Cao.

Chỉ sống trong rừng cũng là một loại tội.

Tất cả những kẻ bị cho là “phạm tội” phải được đưa ra ánh sáng của công lý và pháp luật. Không có lựa chọn thứ hai. Không cần lý do nào khác để biện minh. Là tội phạm.

“Ây, mấy cái đứa đằng sau chậm chạp quá. Đừng bắt một mình ta đây phải dồn sức kéo mấy người.” Hắn đi đầu, lê lết khó chịu, miệng âm thầm nói ra lời khó nghe.

“Kẻ đầu đàn” lại chẳng thể ngờ được tới lời của mấy tên phía sau, đang bàn luận về hắn bằng những tiếng nhỏ lí nhí, mà tôn thờ như Đức Mẹ trên thành phố.

“Không hổ là lão đại huyền thoại, với bề dày thành tích bất bại”.

Từ khi luật cấm đặt chân vào rừng để bảo tồn thiên nhiên được thiết lập ra mười mấy năm trước, "lão tổ’ không rõ nhân dạng này đến nay mới bị bắt. Mấy tên họ nhà “lâm” làm nghề “tặc”, đều chung một ý như sau.

“Vừa chuyên nghiệp, lại vừa mạnh khoẻ. Ngồi xe chuyên chở tù nhân phải hỏi cho ra lẽ. Biết đâu lại có cơ trốn thoát?”

“Kiểu gì thằng này cũng có tay trong ở sở cảnh sát hoặc Hội Đồng Tối Cao...”

“Ờ mà thằng này ở đâu ra thế tụi mày?”

“Hả, nó không ở đội mày à?”

“Không.”

“Không phải bên đội tao nhé?”

“Thế thằng của mẹ này…?”

“Mấy người ngừng bàn tán, đừng bắt lão đây phải dùng biện pháp mạnh!” Người cảnh sát với trang phục rằn ri đen và xanh lá từ đầu tới chân quát tháo, tay lăm lăm cái roi điện hòng đe dọa, miệng thì tiếp tục lầm bầm. “Mấy tên phá hoại môi trường vô lại.”

“Ha ha ha! Ây, rất hài hước…” Tiếng cười giòn tan của kẻ nấp sau màu tóc nâu bạc che phủ kín mắt cho hay.

“Còn kẻ quái dị là cậu, nếu khai thật thì đâu có phải chịu biện pháp mạnh như này?”

Ông ta đáp lại sự táo tợn, hỗn hào bằng một câu tâm lý bài bản, giọng vẫn bình tĩnh; cư xử “thánh thiện” nhanh dần đều kiểu tôn giáo giả tạo của “Đức Mẹ Sol'aria”.

“Thế nào? Cậu sẽ nói ra sự thật, để cái còng kia được nhẹ đi… dù chỉ đôi chút cũng đáng lắm chứ?”

‘Con mẹ Sol'aria chứ, cái lão già tưởng lừa thằng nào chứ thằng người rừng này không có dễ!’ Hắn nghĩ.

Thằng cảnh sát chỉ huy luống tuổi đang cầu xin hắn hành hạ bằng thông điệp “áp bức người dân lương thiện”, vậy là ánh mắt của dã thú đỏ choét như máu lườm lại để phản đối.

“Thằng này không tự ra. Liệu có bắt được ta?”

“Ngươi định… làm gì?” Lão già này chân rụt lại phía sau, tay chạm vào tai, miệng lẩm bẩm từ ngữ không thành tiếng.

Thằng già có lẽ không sợ vì có sự trợ giúp đắc lực của công nghệ và hàng chục con ruồi đen bay bay phát ra ánh sáng chiếu thẳng vào mặt hắn. Hơn một chục năm ở đây đã quên đi khá nhiều, nhưng vẫn còn đủ một số cảm xúc; cảm xúc chuyển hoá sự khó chịu thành bản tính dã thú. Chân lấy đà mà định xông vào băm vằm tất cả — giống như quan hệ của động vật ăn thịt với động vật ăn cỏ.

“Đứng yên đó! Cử động là tao bắn!”

Đội hành pháp sẽ bắn? Hay là sẽ gô luôn cái cổ của tên người rừng hâm dở này và khoá trái cùng với chân tay hắn cho đủ bộ đây? 

Hắn đang thử tưởng tượng; một bức hoạ về tình cảnh mà tay, rồi chân, cuối cùng là cổ chụm lại thành một vật hình tròn; cứ thế bị lão già cảnh sát dùng chân đá đi như trái bóng hoặc kéo lê xềnh xệch trên con đường mấp mô như cái giẻ chùi chân. Cũng khá là thú vị. Giống như bài luyện tập phép thuật trong rừng hằng ngày.

Lũ tù nhân còn lại thì than vãn.

“Thưa Đức Mẹ Sol'aria, xin hãy rủ lòng từ bi, dẫn đường cho con…” 

“Này… thằng kia mới là đứa phá đám… đừng… đừng liên quan đến tao!”

“Hội Đồng Tối Cao… xin hãy tha cho tôi, đừng chĩa về phía này… tội nào tôi cũng cam chịu… ngoại trừ bị bắn ra!”

Nhiều luồng sợ hãi phát ra thành lời kèm với hành động trốn chạy. Đám đông bỏ mặc đau đớn từ các mảnh đá sắc nhọn cứa cho đứt bàn chân hoặc cắm sâu hoắm vào da thịt; lúc này thì mấy vết thương đó chỉ tính là nhỏ.

Nhưng di chuyển chưa được bao lâu thì ngã dập mặt xuống đất. Thưởng thức loại mỹ thực hỗn hợp của đất, sỏi, cỏ và lá cây đắng chát mà hắn từng thưởng thức qua không biết bao nhiêu lần

Gã người rừng vẫn đứng yên như đá trước sức nặng của đám người đam mê kéo co này mà không có vấn đề.

'Huyết Thuật quả là có ích.’

Hầu hết đã quên là giữa đoạn nối cùm chân luôn tồn tại một đoạn xích dài chưa tới một mét. Lũ tội phạm vẫn nằm sấp, không quên nhổm dậy, đợi chờ nhất cử nhất động. 

Còn tâm điểm của vụ lùm xùm nghĩ gì?

Hắn đơn giản chỉ cần phá vỡ tình huống căng thẳng do chính mình tạo ra. Suy nghĩ nhiều đâu có ích lợi gì ở trong rừng, nó chỉ khiến bản thân bị thương một cách ngu ngốc hoặc trở thành phân bón cho cây phát triển mà thôi.

Hoặc đơn giản hơn là hắn sẽ sử dụng phép thuật mà bản thân đã dày công nghiên cứu trong rừng: cho cảm nhận bằng cơ thể thay vì dọa nạt.

Mà không. Hắn nên bỏ quách suy nghĩ này sang một bên. Hắn còn gia đình, còn người thương đợi ở mái nhà…

Không nên kéo người nhà vào mớ phiền phức do hắn gây ra.

“Xem tay và chân có cái gì này?” Hắn dang rộng tay chân trên người, chẳng khác nào một cái bia tập ngắm chỉ trực chờ cho ai đó nã kẹo đồng.

Robot không bị thằng trộm này làm lung lay tâm trí.

Còn người cảnh sát già cũng chẳng khác gì đống sắt biết đi. Đi đến miền đất khó hiểu. Nơi mà càng có nếp nhăn thì lại càng cảm thấy não bị xoắn lại. Đến nỗi mà vị cảnh sát được tôn trọng như ông đây cũng phải thốt lên đầy ngao ngán.

“Thằng này… điên… không phải dạng vừa.” 

Viên cảnh sát cao quý ngời ngời, vậy mà bị thằng người rừng nhìn đểu, lắc đầu không đồng ý với cách hành xử, tiếp tục dùng lời sắc nhọn tấn công. Chẳng lẽ lại không sợ bị ăn “kẹo dẻo laser” hay sao, hàng ngàn độ chuẩn bị xuyên qua thân thể mà vẫn cợt nhả.

“Vậy đây là cách hành xử của hội đồng hương gì gì đó…”

“Là Hội Đồng Tối Cao. Đừng có xuyên tạc!”

'Thằng này… bộ nó không biết sợ à?’

Đôi mày của vị cảnh sát bắt đầu chùng xuống, gân xanh nổi lên. 

Đây nào có khác gì đang báng bổ ông ta vô văn hóa — bằng cái văn hóa “người rừng” của thằng vô học này?

‘Bình tĩnh. Bình tĩnh lại nào Takeo.' Hơi thở của ông trút bỏ sự tức giận, quay trở lại bình tâm như nhà hành pháp đáng kính.

“... À, rồi. Hội Đồng ‘hương’ Tối Cao… ”

Tay thằng này đã cao quá đầu, khẽ lắc lắc cái vòng hợp kim như để trêu ngươi ông. Hầu hết chi tiết nhận dạng bị che phủ bởi mái tóc dài tới lưng luộm thuộm, theo sau là tông giọng bình thường trước tình cảnh bất thường.

“...xã hội hiện đại hoá ra cũng chỉ vậy, không thích lời người khác thì dùng sức mạnh trấn áp. Mấy người còn ‘rừng’ hơn cả tôi đấy. Đúng không… Takeo?”

Người cảnh sát già dặn cả về tuổi tác và kinh nghiệm chinh chiến cũng phải chào thua, không nói lại được. Bản thân Takeo cũng rất muốn cho thằng này biết lễ độ.

Mà không, như vậy cũng đâu có ổn vì ông đang liếc qua tập hồ sơ trên hệ thống gắn vào mắt của Better-Mind.

Báo cáo đã gửi: “số lượng những kẻ làm trái luật đủ mười hai”. Chỉ cần sai đi một ly thì công sức bấy lâu để lên chức cũng đi một dặm. Với cái tuổi gần sáu chục thì đây đâu khác nào là về nghỉ hưu với đồng lương thực ít ỏi? Thuốc dinh dưỡng với vị dở tệ hay là thực phẩm thật một trăm phần trăm? Quyết định nằm trong một ngón trỏ.

…Và ngón trỏ đã quyết định là thả ra.

Ông Takeo thở dài, quay về hướng ngược lại với bước đi chậm rãi để chuẩn bị.

“Ây, thế mà không dám làm gì? Chán ngắt!”

“Đoán lại xem nào!”

Takeo quay ngoắt, với lực xoay của cánh tay và lực đẩy mà đâm đầu cây roi điện thẳng vào bụng của kẻ dám kháng lệnh quan chức của Hội Đồng Tối Cao. Cây gậy kích hoạt luồng điện thế ở mức cực đại, như lan truyền thêm dòng sấm chớp thịnh nộ vào khắp thân thể của thằng tù nhân bố láo.

‘Không có bố con thằng người rừng nào ngăn cản nổi ta và mỹ vị đang đợi chờ.’

Takeo xả đi hết thù hằn trong thâm tâm và hành động, bắt đầu chuyển sang giai đoạn suy tính cho trọn vẹn sự thoải mái của bản thân một con người cao quý như ông — sắp rồi, thăng chức sắp tới rồi.

‘Một giây, hai giây, ba giây…’

Ông ta mặt lạnh kèm theo một sự khinh bỉ; dẫm đôi ủng da mới toanh mà chính ông đã vắt từng cái khó khăn trong ngành ra để trả; vậy mà chỉ để đạp lên tấm thân “động vật” trong khu rừng bẩn thỉu này. 

Con thú bị cùm nằm rung bần bật, vẫy vùng trong tuyệt vọng.

'Phải rồi, đến đất tao cũng không tha.’

Một mùi bốc lên của lớp da cháy khét đang dần thay thế không khí.

Takeo lặng im, để ý màn hình hiển thị trên đồng tử; đếm từng giây, từng phút để cho tên này vừa đủ cảm nhận cái chết vừa cố giữ sao cho gã này không chết hoàn toàn. 

Tất cả vì thăng chức.

Công việc của người cảnh sát đối với ông thật là khó.

Takeo rút cây gậy sau đúng nhịp đếm thứ năm, con người máy ném một cái lưới vào cơ thể đang bốc khói.

“Lũ các người đi nhanh, lấy đó mà làm gương.” Một mặt thì đồng ý, một đoạn đường đi tiếp tục thì lại chửi thầm.

‘Lúc thằng đó không cử động thì mới ném lưới, mẹ Sol'aria! Sao đi với con này cảm giác cứ bị ngu dần qua năm tháng…’

Hai ngón tay ông áp nhẹ vào thái dương rồi ra lệnh: “Toàn đội nghe rõ điều lệnh của ‘sói đêm’ 7-5, tập hợp và dẫn tù nhân về điểm rút, trừ kẻ đang bị người máy bắt giữ.”

“Đã nghe rõ chỉ thị!” Số hiệu 473 có vẻ đã được đào tạo bài bản.

“Nhìn cái gì? Đi tiếp lên xe đi.”

Ông quay qua giục đám tù nhân trộm cắp, để cho người máy cầm một đống cả lưới và người trên nền đất. Tháo rời phần xích nối của hắn ra riêng rồi vác lên vai.

Đám kia đứa thì vẫn đứng, đứa thì ngồi dưới đất bây giờ mới hoàn hồn; có những thằng bắt đầu để ý tới vết thương trước đó, ngồi thụp xuống và đang đòi quyền than vãn. 

'Hơ, xin lỗi chứ đã vào rừng thì làm gì còn sổ của công dân gương mẫu như ông cố nội của chúng bay – Takeo ta đây.’

“A, mẹ nó… Sol, sao bà lại đưa ra thử thách đau đớn thế này.”

“Đau chết mất. Ai da! A, a, a…”

“Cảnh sát, mau gọi đội cứu thương, không thì nhiễm trùng đôi chân tôi mất!”

“Tôi… không đi nổi.”

Ngay phía sau ông, hương liệu đặc trưng của chất vải tổng hợp mới làm ra gần đây đang len lỏi trong không trung, dần át đi cái mùi khét lẹt lúc trước. Tiếng chân dồn dập như một đáp án cho câu trả lời chính xác, không ai khác là đội phản ứng nhanh. Họ lướt qua ông, đi về phía sau giống như chỉ thị quân cảnh.

Mười một của nợ đã nằm trên xe chuyên chở. Còn thằng này ông sẽ đem về thẩm vấn riêng.

“Cuối cùng cũng có hỗ trợ để gánh bớt đống rắc rối của nợ.”

Takeo thở dài, như trút bỏ được gánh nặng trên vai.

Mấy đứa từng nhận hắn là “lão đại” đã vào xe, còn phải qua vòng thẩm vấn của ông cố nội Takeo đây.

“Nào, giờ thì dắt tên kia qua thẩm vấn riêng,” Ông ta liếc về phía con người máy và tiếp tục. “DR6, đi.”

“Rõ.”

Giọng nói được lập trình sẵn tuân lệnh, ít ra đây cũng là thứ tối thiểu nó làm được.

Bước về phía cánh đồng vàng, ông sẽ tiện thể hỏi han tình hình doanh trại ở đây để chuẩn bị rút quân.

“Công việc bảo trì ở đây thế nào rồi?” Takeo khi đi qua một nhân viên vũ trang có cấp dưới mà hỏi.

“Dạ, thưa đội trưởng, hàng rào thép gai an toàn. Không có vấn đề.”

“Tốt, cứ tiếp tục công việc được giao.”

Nhóm hai người, một máy tiếp tục đi vào trong, Takeo dừng lại trước trạm kiểm soát, đánh mắt qua màn hình hiển thị bên ngoài.

“Đã xác nhận thân phận Taguchi Takeo, xin mời thiếu tá kiêm đội trưởng chiến dịch vào trong.” Một giọng nói y hệt con người máy lúc trước phát ra, cánh cổng dần rộng mở.

Khu trại của quân đội giờ chỉ còn vài người ở lại do hầu hết đã tập trung đưa những kẻ phạm luật vào thành phố. Tuy số lượng trấn thủ ít nhưng khuôn mặt lão ông này vẫn rất tự tin vào công tác phòng ngừa ở đây, đặc biệt là mấy ụ súng tự động khổng lồ nằm bốn phía xung quanh trại.

“Này cậu,” Takeo quay qua người thanh niên chạy việc. “mấy thiết bị phòng ngự vẫn hoạt động tốt chứ?”

“Dạ, báo cáo chỉ huy, lều trại quân đội đang chuẩn bị thu dọn, các tháp phòng thủ vẫn hiệu quả. Không có lỗi.”

“Tốt.” Ông ta gật đầu, nói nhỏ thêm. “Một tương lai sáng lạn đang đợi chờ, đừng làm Hội Đồng thất vọng.”

“A… dạ… cảm ơn chỉ huy!”

Cái thằng nhóc này, vẫn chứng nào tật nấy. Gia cảnh thằng này vì ông thương tình nên đặc biệt đối xử với nó khá tốt.

“Này, số hiệu 115, ăng-ten kỹ thuật có hoạt động tốt không?” Takeo nhìn về hướng của nhân viên bảo trì hệ thống.

“Vẫn ổn, chúng tôi sẽ sắp xếp để tiện việc dọn dẹp, trở về căn cứ.”

Ông nghe xong, gật đầu hài lòng, bước tiếp vào trong một căn phòng lập phương để tra khảo tạm thời.

“Để tên này xuống ghế bên trong đó,” Takeo chưa ngồi xuống một trong hai cái ghế, độc ở giữa chỉ có một chiếc bàn trong căn phòng nhỏ. “xong rồi đứng cạnh đây canh chừng và đợi lệnh.”

“Rõ.”

“À quên, nhớ bật thiết bị nam châm từ, ghim tay hắn xuống bàn.” 

“Rõ.”

Lão suýt chút nữa quên đi việc quan trọng do tâm trạng đang cực kỳ thoải mái. Thăng chức cảnh sát tổng cục trong thành phố Hy Vọng, ông cuối cùng cũng đạt được.

Tiếp theo, ông đi chuẩn bị nước nóng cho vào cốc – tất nhiên là không phải cho kẻ tù tội này.

Những lá trà hiếm hoi, đem ra để thưởng thức lúc này quả là hợp lý.

Tuy nhiên chưa kịp hành động thì một giọng nói quen thuộc bất ngờ của kẻ mà ai cũng biết là ai vang lên.

“Thôi không cần. Tôi cũng chán chẳng buồn giả vờ nữa.” Giọng của tên người rừng từ phía sau ông Takeo phát ra.

“Ồ, đã tỉnh rồi à?” Bị bất ngờ trước sự việc, nhưng không vì thế mà ông nhảy dựng lên, thay vào đó là loạt câu hỏi được hình thành. “Vậy thì đỡ tốn nước cho Hội Đồng quá rồi còn gì?”

“Tôi biết là ông không chuẩn bị cho tôi. Ây, cái vết thương này ông đâm cũng đau đấy.”

“Chỉ là cũng thôi à?” Takeo thấy kẻ này vẫn tỉnh bơ thì cũng mặc kệ luôn mà đổi hẳn sang câu hỏi khác. “Sẵn sàng nói thật chưa?”

Vừa mới bị ép nhận “lộc lá đau đớn” đã muốn hỏi chuyện. Cảnh sát chục năm qua đây sao? Hắn buồn thì kẻ khác chỉ có vui lên thôi. Họ đã là quan hệ giống như của hai kẻ săn mồi trong một vùng trời thì nên phân biệt rõ địa bàn, địch thủ - đồng minh.

“Ây, nước à? Thành phố có vấn đề gì sao?” Một câu trả lời bâng quơ, như giả vờ quan tâm tới xã hội của kẻ rừng rú một thân một mình.

“Bây giờ thế này. Cậu và tôi lần lượt hỏi ba câu liên quan tới thân thế, xã hội, không gì khác, thấy sao?” Tay lão chạm ghế, kéo ra rồi ngồi, mắt đối mắt.

“Ây, nghe cũng hay đấy. Tôi chơi, hê!” Gã này đáp lại, vẫn cái nụ cười không mảy may thay đổi so với trước và tiếp tục. “mà vấn đề về nước là sao?”

“Nước à, nói sao nhỉ, rất khan hiếm trong thời đại bây giờ, đất chật người đông, cậu không biết à?”

“Không… tôi đã nói là hàng chục năm qua chỉ ở trong rừng… à… sinh tồn.”

“Cậu đang nói dối?” Lão già “ta ta” cái gì đó không hiểu sao đã nhận ra những cử chỉ nhỏ nhất qua kinh nghiệm và gõ xuống bàn nhẹ nhàng ba tiếng. “Như vậy thì khó cho tôi và cả bản thân cậu nữa đấy.”

“A, ha ha. Đây cũng tính là một câu hỏi nhé.” Hắn cười thành tiếng, chỉ vào thẳng mặt lão. “Tôi vừa rồi không hề nói dối.”

“Được cứ theo ý cậu đi.” Ông ta không hề giận, chìa tay ra phía sau, con người máy thì đưa cho tập tài liệu.

“Những thông tin cá nhân tôi đã thu thập đủ, đều có ở đây. Tôi giờ có mất một lượt cũng đâu có vấn đề và cũng đã được tiếp thu ý kiến nhắc nhở. Cảm ơn, tiếp tục câu hỏi của cậu đi.”

Rồi trong lúc chờ đối đáp, Takeo lướt qua hồ sơ về kẻ này, mà chưa qua tới chục giây thì cái miệng hắn lại tiếp.

“Vậy thức ăn thì sao. Vẫn chưa thoát khỏi vấn đề dùng thuốc dinh dưỡng thay cho thực phẩm?”

“Chính xác, có vẻ cậu vẫn chưa quên quá khứ hoàn toàn. Lượt tôi.” Lão nhìn hồ sơ, đưa ra vấn đề.

“Vanadi Falco, mười mấy năm trước đã mất tích khi đi làm. Có cái gì kỳ lạ đã xảy ra trong giai đoạn này?” 

“Thực ra thì tôi vào luyện tập thôi.” 

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt dò xét của ông, như để thách thức cả người và cả bộ máy phía sau. Một câu ngắn pha với chút thực tế, hắn biết sẽ không thể phát hiện ra bất cứ cái gì.

Takeo thực chất đang vừa nói vừa chỉ đạo qua hệ thống thông tin ở mắt, Robot phía sau sẽ dò xét bằng dữ liệu để chắc chắn tên này không dối trá. Mà kết quả của câu vừa rồi lại đưa ra ý kiến khác với nhận định của bản thân ông.

“Câu trả lời không rõ ràng” hiện trước mắt của Takeo.

“Phép thuật… cậu có biết dùng không?” Giọng lão dõng dạc, đi tới câu hỏi này và mong chờ thằng này mắc lỗi.

“Có chứ, biết mạnh là đằng khác!” Rất tự tin và rõ ràng. Một lần nữa, đánh bật lại mọi toan tính và kế hoạch ép cung của lão già

Hắn chẳng quan tâm, nhìn lão già này xem, tưởng câu hỏi không ai dám nói mà phải ngại? Chết và sợ đâu có nghĩa lý với cái thân thể này, so với hai loại phép thuật nó ban tặng thì so sao nổi.

“Được câu hỏi cuối…”

“Nhanh lên! Hơn một phút trôi qua rồi!” Lão già thúc giục.

“...người mẹ nuôi ở cô nhi viện “Emma's Hope, giờ vẫn ổn chứ?” Hắn ngửa mặt lên, để lộ ra một bên mắt nâu, môi thì thể hiện nụ cười, nhưng là cười ngược.

“Vẫn ổn, sống tốt.”

Mắt lão đột nhiên mở to, giống như nghĩ ra trò nào đó hay ho để đàn áp người dân “lương thiện”.

“À đúng rồi, tôi có yêu cầu như này…”

Âm thanh nổ vang lên, có vẻ như lão đã chậm tay hơn so với “chúng”.

“Nói! Mày gọi hội đến cứu à? Có phải là lũ ‘Mảnh Ghép’ hay không?”

Lão nắm lấy cổ của tên đầu tóc rối bù này và chĩa cây roi điện dí lên mặt Falco.

“Nếu dùng phép là lần này tao sẽ cho mày ngừng thở!”

Hắn không ngừng thở, mặc dù cũng muốn lắm nhưng phép thuật học bao lâu cũng nên dùng cho đỡ uổng phí thành quả. Hắn bình tĩnh kèm liều lĩnh đáp trả lại sự táo tợn hỗn hào bằng một câu tâm lý bài bản.

“Hội nào? Tôi ở trong rừng mười năm, đến thiết bị gắn ở mắt còn chưa có, người quen thì chỉ có trại trẻ…”

Dòng thông báo hiện lên trước mắt ông Takeo: “95% là sự thật.”

“Vậy thì… ngoài kia là sao?” Takeo lập tức hỏi lại, lo lắng hiện rõ trên mặt.

Tiếng người bên ngoài gào thét hỗn loạn, tiếng nổ ầm ầm vang lên đến trong phòng cách âm còn nghe thấy rõ.

“Ây, câu này tôi chiếu cố không tính phí nhé?” Falco nhìn biểu cảm của lão, không giấu giếm mà nói. 

“Là quỷ, số lượng khá là đông… tầm trăm con?”

“Cái gì?”

“93% chính…”

“Câm mồm và cút ra ngoài kia cứu giúp nhanh! Khốn nạn.”

Ông bộc phát sự nóng nảy vào người máy. Không thể tin nổi. Nếu là người thì đã chạy ra không ngần ngại để hỗ trợ. “Vậy mà mày vẫn còn đợi lệnh? Đợi đến khi chết sạch rồi hốt xác chúng tao à?”

Người máy đó lập tức ra ngoài, còn sự nghi ngờ của lão vẫn hiện hữu đối với kẻ trần chuồng độc một cái khố. Chưa kể đến, chức vị của ông phụ thuộc vào tên này còn sống.

“Tất nhiên ở đây sẽ an toàn… chắc vậy… không, phải tin tưởng.”

“Mayday, mayday. Chúng tôi đang cần cứu viện từ Hội Đồng Tối Cao, địch số lượng lớn tấn công!” Takeo theo chỉ thị mà thực hiện.

“Lũ con hoang lùn và đỏ một mẩu này, cần chuyên gia xử lý, có phải không, thiếu tá cảnh sát?”

Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, lão già này tất nhiên không hiểu cái gì cả.

“Nói hộ tiếng nào phổ thông mà con người biết giùm cái!”

“À, xin lỗi, đơn giản thôi. Tôi sẽ ra giải quyết đống rắc rối.” Falco thấy nước sôi lửa bỏng đang ụp hết lên đầu của lão già, liền đưa ra giúp đỡ

Dù sao cũng là trả thù lũ khốn nạn còn được tuyên dương, có ngu mới không nhận.

“Cậu, một mình? Bị điên à? Ngoài kia đang có hàng trăm cái thứ quái dị. Ở trong này đừng có ra!” 

Tất nhiên là ông phải nói vậy, vì qua máy ghi hình vừa bật lên thì một đống lũ lùn tịt có sừng màu đỏ như lời hắn nói đã tràn vào bên trong. Bốn ụ súng treo trên cao đã vỡ nát hoàn toàn giống như cái sự tự tin của lão cảnh sát này.

Im lặng là vàng…

…nhưng đâu có nữ thần may mắn nào bảo trợ ngay bây giờ khi thiết bị truyền tín hiệu đang bị lũ đó để ý.

Qua đôi mắt gián tiếp ở ngoài, ông nhận ra có một con vật to lớn bằng con người nhưng sao nó lại mặc quần áo? Không loại trừ khả năng đây chính là kẻ chỉ huy. Thứ đó bắt đầu dùng cái sừng nhọn hoắt, hơn hẳn cái lũ còn lại, mà lao tới chỗ cây tháp; khi nó đụng trúng, cái cột truyền tín hiệu nghiêng ngả chuẩn bị đổ.

“Hội Đồng, mau xác nhận tin cấp cứu…!” Takeo bất chợt to tiếng, rồi tự che miệng mình lại. “Không ổn.”

Falco đứng dậy nhưng tay vẫn bị ghim chặt xuống do sức hút lạ giống phép thuật tác động. Hắn lại tiếp tục đưa ra lời đề nghị với lão ông đang sợ hãi trốn nép sát vào góc phòng không dám gây ra tiếng động.

“Giờ còn im lặng gì? Muộn rồi lão già. Đừng lo, có chuyên gia ở đây mà.”

“Chu… chuyên gia?”

“Ông có ba cách, một là ra ngoài giảng đạo lý với đám quỷ.” 

Falco vẫn rất bình tĩnh trước những tiếng động thùm thụp đập vào khung sắt ngày một nhiều. 

“Hai là mở khoá. Trả lại tự do và để một chuyên gia giải quyết.”

Nói tới đây, hắn nhìn sắc mặt của Takeo, rồi kệ không nói vớ vẩn với người đang sợ hãi, chính xác hơn là bị quỷ gặm mất cái sáng suốt của một thiếu tá cảnh sát có lẽ đã kinh qua biết bao nhiêu vụ án mạng. Tất nhiên là vụ án của con người với con người.

Còn thế lực bọn quỷ “khốn nạn” này sẽ có những kẻ như Falco và lão thầy già chậm chạp mãi chưa tới giải quyết.

Falco tập trung, chọn lựa cách thứ ba chưa công bố, gồng sức mạnh trên cơ thể, đặc biệt là cánh tay.

Qua con mắt của Takeo, đôi tay của kẻ tội phạm Falco dần hoá thành màu đỏ máu, giống làn da của lũ mà tên này gọi là quỷ ngoài kia. Cơ bắp đôi tay cuộn trào không có điểm dừng, giật phắt cái bàn và cỗ lực lượng từ tính đang đè ép ra.

Takeo vẫn không quên trách nhiệm, định lấy roi điện nhưng đã bị Falco nắm lấy và bóp nát vụn, dùng vai huých lão vào tường.

Cái còng trên cổ tay thì Falco dùng sức xoáy ngược lại để nắm vào hai nửa của khối kim loại, một lần giật đứt tung ra thành nhiều mảnh. Xong đâu đó hắn cũng làm tương tự với đôi chân, tự giải thoát khỏi gông cùm.

Takeo không giấu nổi ngạc nhiên và đứng chôn chân trước người đàn ông cao to, đang bình tĩnh lướt qua ông. Tay phải thì "nhẹ nhàng” ép cánh cửa mở ra mà không cần khoá, tay trái thì cầm lấy mảnh nhọn vụn vỡ của roi điện, xén một đường thẳng đoạn mái tóc vẫn che khuôn mặt từ đầu; lộ ra đôi mắt khác người duy nhất – giống của thú rừng nhưng được bọc trong màu đỏ máu.

“Để xem, bản thân lúc này có vượt qua bài kiểm tra sau hàng chục năm không nào!”

Nụ cười của Falco hiện ra lần nữa, trước thử thách cố quá mà quá cố đối với con người. Những gì hắn trải qua ngay sau đây, nó sẽ chứng minh được khoảng thời gian đầu tư của bản thân lỗ nặng hoặc là lãi suất sinh lợi nhuận.

“Không, này… không được… cậu đang phạm luật!”

Lão già muốn ngăn cản, nói những lời điên còn hơn cả hắn. Con mẹ Sol'aria liệu có thấy cái cảnh chết tiệt này không, thấy quỷ không ra “phục vụ nhân dân” hay “phục vụ quốc gia” mà trốn ở đây. Đợi khi cả lũ chết hết thì đem luật ra mà xem chắc cũng chưa muộn.

Hắn cười gằn, tay nắm chặt cánh cửa và dùng lực “nhẹ nhàng” mở ra mà không cần khoá.

Đây là vấn đề không thể nói phải trái đối với những thế lực quá tầm với của con người. Một vụ án mà không có án. 

Tử trận nằm xuống hoặc là vẫn còn sống kể lại; chỉ có một.

Sau cùng là cánh cửa được “sửa lại” như cũ, đóng chặt cho Takeo.


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout