Chương 1
Thật mờ ảo! Khung cảnh trông không khác gì ngày tận thế, những tia sét đỏ đen vang dội trên bầu trời, một trận chiến thảm khốc đang diễn ra. Để cố níu kéo cho sự tồn vong của cả nhân loại, một tổ đội đang phải gồng mình trước một thực thể thể siêu việt, nói đúng hơn, đó là một con người đã bị “thần” kiểm soát.
“Không xong rồi, hắn ta quá mạnh!”
“Nhưng... nhưng mà phải có cách nào đó chứ.”
“Hahaha, các ngươi tưởng chỉ với bấy nhiêu mà... Ư... ư... các cậu, mau giết tôi đi!”
“Hả? Gì đấy? Cậu ta lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể rồi à?”
“Nhưng mà không lâu đâu, phải mau tận dụng ngay cơ hội này thôi!”
“Nhưng, nhưng mà... khoan đã!”
“Không còn thời gian để chần chừ nữa đâu, chỉ còn mỗi cách này thôi. Trước khi cạn kiệt sức lực, chúng ta cùng lên thôi!”
“... Ừm.”
“Không... không được... không... tôi xin các người đấy... dừng lại... không...”
Bùm! Chỉ vài giây sau khi một cô gái ở phía sau cất giọng tha thiết can ngăn – nhưng không thành, một tiếng nổ vang lên, vang vọng cả bầu trời, đánh dấu cho sự kết thúc của trận chiến.
...
Cảnh tượng lúc này lại chuyển đến một sự yên bình trái ngược hoàn toàn. “Không được!” Trong ánh nắng ban mai, tiếng la thất thanh vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng, một cô gái giật mình tỉnh giấc.
“Là mơ à?” Với vẻ mặt yếu đuối, cô gái ấy tự hỏi trong sự mơ màng của bản thân, cảm giác như vừa trực tiếp bước ra từ trong một giấc mơ rất thật đso vậy. Bằng một cách khó khăn, cô cố ngồi dậy trong khi hoàn toàn không để ý đến đôi tay vẫn còn đang run lẩy bẩy. Không lâu sau, ngay khi tỉnh táo hơn phần nào và bắt đầu nhận thấy cảm giác lạ trên đôi gò má, cô đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của mình. Sự ướt át truyền đến và khiến cho cô ngay lập tức hiểu ra, hai dòng lệ long lanh, không rõ từ khi nào đã lăn dài.
“Ơ, gì vậy? Mình đã... khóc sao?”
...
Ngày 03 tháng 5 năm 3997
Nishikate Kyuuta
Câu chuyện bắt đầu ở DNK - một hành tinh xa xôi trong dải ngân hà. Qua gần bốn nghìn năm phát triển, dưới sự đồng lòng của trên dưới trăm triệu dân và chính quyền sáu vương quốc, thế giới này đã phát triển không ngừng với nền kinh tế hiện đại, công nghệ máy móc tiên tiến cùng những nền văn hóa sống động.
Cuộc sống tại đây tưởng chừng như sẽ mãi bình thường, nhưng đã bị phá vỡ vào khoảng ba tháng trước, khi mà hầu hết mọi người bắt đầu nhận ra rằng bản thân không rõ từ đâu mà lại có những khả năng kỳ lạ. Nguyên tố tự nhiên, lá chắn hay thậm chí là hồi phục,... – thứ mà vốn chỉ là những tồn tại trong phim ảnh giả tưởng – lại bất ngờ được sử dụng một cách rộng rãi dưới chính bàn tay của con người. Với nhiều quan điểm khác nhau, sự kiện này đã rất nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Khi đó, không ai có thể khẳng định, liệu đây sẽ là dấu hiệu cho một cuộc sống tốt hơn, hay đơn giản chỉ là một điềm dữ. Tuy nhiên, xã hội này cũng luôn tỉnh táo và nhận thức được rằng, đang có một bí mật khác đằng sau nó và thế giới sẽ phải trải qua một cuộc cải cách chưa từng có trong tiền lệ.
...
“Oa! Không chịu đâu, con muốn ngủ thêm nữa cơ!”
“Nào, Miami, không được như thế! Tới giờ tập thể dục buổi sáng rồi đó, các bạn đang đợi con kìa.”
“Nhưng, nhưng mà... hic... sơ...”
“Ngoan nào, tập thể dục xong, sơ sẽ dắt con cùng các bạn đi mua kẹo nhé.”
“Hể! Thật ạ? Dạ, con dậy ngay đây. Hihi!”
“Giỏi lắm!”
Đây là cô nhi viện Nishikate. Toạ lạc ở một nơi ngoại thành của vương quốc Qakom, hòa mình với thiên nhiên của vùng quê hẻo lánh, tuy ít được biết đến nhưng nó vẫn đã luôn tồn tại. Ở đó, cuộc sống tuy có phần hơi khó khăn, nhưng mọi thứ vẫn diễn ra một cách thuận lợi với đầy ắp những tiếng cười nói mỗi ngày. Được duy trì trên dưới ba trăm năm bởi hàng chục thế hệ tu sĩ nhân đạo, nơi này đã nhận nuôi cũng như chịu trách nhiệm chăm sóc những đứa trẻ không cha, không mẹ một cách vô điều kiện và không cần biết lý do là gì... và tôi cũng là một trong số những đứa trẻ đó.
Ngay lúc này đây, dưới ánh nắng ban mai và bầu không khí trong trẻo, một khung cảnh đón ngày mới đầy nhộn nhịp của gần năm mươi con người đang diễn ra trong một tòa nhà ba tầng cũ kĩ.
“Kyuuta, chắc người ta mở cửa rồi đấy, con đi mua bánh mì giúp dì nhé!” Giọng nói của một người phụ nữ trưởng thành vang lên từ nhà bếp, nghe có vẻ khá bận bịu. Vâng, đó là vị sơ đã chăm sóc tôi từ nhỏ, tôi đã quen với việc gọi cô ấy là “dì”.
“Vâng! Con đi ngay đây ạ.” Tôi đang ngồi ở cánh cửa gần đó, cũng nhanh chóng tắt màn hình điện thoại và lớn tiếng trả lời sau khi nghe được lời này. Nói rồi, với một bộ trang phục đơn giản được mặc sẵn trên người, tôi lập tức đứng dậy rời đi, dù gì thì tôi cũng đã trong tư thế sẵn sàng và chỉ đang ngồi chờ dì ấy lên tiếng nhờ thôi mà!
À thì... tôi là Nishikate Kyuuta, mười bảy tuổi, một thành viên của căn nhà hơi ấm này, tôi được các vị nữ tu nơi đây nhận nuôi và chăm sóc từ khi mới sinh. Người duy nhất biết về nguồn gốc và lý do mà tôi được đưa đến đây cũng đã qua đời không lâu sau đó, nên có thể nói rằng, bây giờ chẳng còn ai biết sự tình thật sự về gia đình của tôi cả. Cũng chính vì vậy mà cái họ Nishikate đã được mang trên cái tên này.
Ở đây từ lâu, tôi tuy nói là không bị xa lánh nhưng bản thân lại khá trầm tính, dẫn đến việc không có quá nhiều mối quan hệ; mặc dù thế, khi giao lưu với người khác, tôi vẫn luôn đối xử với họ một cách thẳng thắn và đầy sự chân thành, ít nhất thì đó là những gì tôi nghĩ. Chính vì vậy nên về tính cách, tôi hay được các dì đánh giá là một cậu bé bộc trực và đôi khi có phần hướng nội.
“Nhưng mà khoan đã, Kyuuta.” Ngay khi chuẩn bị rời đi, tôi bị dì ấy gọi lại. “Con ổn chứ, dạo này trông con trầm lắm đấy!” Dì ấy nói tiếp khi thấy tôi quay đầu lại nhìn.
“... Kyuuta? Sao thế?”
Hửm, hình như tôi vừa bị đứng hình trong vài khoảnh khắc thì phải, có lẽ là bị bất ngờ chăng? Nhờ sự tiếp xúc thường xuyên, có thể nói dì ấy là người gần gũi nhất với tôi, dì Jimeiko hơn ai hết hiểu rõ những biểu hiện khác thường và chắc chắn đã nhận ra không ít điều kỳ lạ. Gần đây, đúng là tôi có phần hơi lơ đãng, luôn ra vẻ khá suy tư. Thật ra thì trong lòng tôi đang chất chứa một vài tâm sự khó nói; chỉ vài tháng nữa thôi, tôi sẽ chính thức bước sang tuổi mười tám – độ tuổi mà một con người, theo pháp luật, đã có thể tự lo cho chính bản thân mình. Với sự thật ấy, tuy không ai trong cô nhi viện đề cập đến, nhưng tôi đã luôn để ý và đang buộc mình phải có những suy nghĩ về hướng đi sau này.
“Có gì đâu! Con không sao đâu ạ, thôi con đi đây, kẻo hết mất.” Chưa muốn để cho người khác nhận ra và lo lắng cho mình, tôi vội phủ nhận và rời đi, để lại dì Jimeiko với vẻ mặt chưa hài lòng với câu trả lời này.
...
“Haizz, phải làm sao đây ta... Tự lập à?” Tôi khẽ nói sau một cái thở dài nhẹ, vẫn đang rất bận tâm. Trên đường đến cửa hàng bánh mì ở dưới chợ theo lời nhờ của dì Jimeiko, ánh mắt tôi cứ nhìn vô định về phía trước trong khi trên tay thì đang nghịch ngợm với một luồng sét nhỏ.
Về cái luồng sét này, giống với hầu hết mọi người như đã đề cập trước đó, tôi cũng có năng lực đặc biệt và đã sử dụng được nó, tôi ban đầu chỉ xem nó như là một thú vui bắt nguồn từ sở thích của mình và đã dành không ít thời gian rảnh để luyện tập cách sử dụng.
“Đã hơn ba tháng rồi sao?” Tôi thầm nghĩ khi nhìn vài dòng sét nhỏ chạy trên đầu ngón tay. Sự thay đổi này khá kì dị nhỉ, tôi có nên nói như thế không? Không rõ nguồn gốc, không rõ nguyên do, nhưng hẳn ai cũng phải thấy nó rất kỳ lạ, mặc dù nó vẫn chưa thể có những tác động cụ thể nào đến với cuộc sống này cả. Tuy nói vậy, tôi lại là một trong số những người đánh giá khá cao năng lực này trong thực tế; chính vì vậy, tôi cũng đang mang trong mình một chút suy tính. “Có công việc gì liên quan đến mấy cái năng lực này không nhỉ?”
Sau một hồi mải mê suy nghĩ, tôi đã mua đồ xong đang trên đường trở về với một bao lớn đầy ắp bánh mì. Tuy nhiên, đường về lại có gì đó hơi lạ thì phải; bỗng nhiên, cảnh tượng xung quanh như đang thay đổi, mọi thứ trước mặt tôi đang mỗi lúc một đỏ dần lên theo một cách rất không bình thường.
“Ơ! Cái gì vậy trời?” Tôi bất giác đứng lại, thốt lên trong vô thức và bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Rất nhanh, ở phía trên cao, một màu đỏ cam đã bao trùm lấy vùng trời, báo hiệu về một điều không mấy tốt đẹp đang xảy đến.
Bình luận
Chưa có bình luận