Chương 3
Lỗ Đen Bí Ẩn
Rốt cuộc có những thứ gì đang tồn tại ở nơi được gọi là ranh giới sinh tử của thế gian vậy?
“Lại là cái giọng đó? Kiểu câu hỏi gì vậy chứ?”
Đó chắc hẳn là một vùng đất tăm tối đến nghẹt thở, là nơi hoang tàn bị ánh dương bỏ rơi, thậm chí chỉ vài đốm sáng chập chờn cũng trở nên khan hiếm, nơi mà vô số linh hồn đang mắc kẹt ở cõi lạ lặng câm. Họ lạc lối, rồi tìm thấy, và chìm đắm vào thứ ánh sáng cứu rỗi của vị thần tự xưng là người dẫn dắt. Duy chỉ trong một khoảnh khắc, dường như lưu luyến cũng dường như nói lời ly biệt, họ đã ngoái đầu lắng nghe tiếng khóc ở trần thế, tiếng khóc của tình yêu thương thực sự dành cho họ.
“Những thứ này là gì? Giọng nói đó của ai vậy? Tại sao cứ liên tục vang lên trong đầu mình?”
Thanh Âm mở choàng hai mắt, một khoảng không đen xì vụt tới thâu tóm toàn bộ nhãn cầu cô. Bây giờ chẳng khác lúc nhắm mắt là mấy, đâu đâu cũng tối đen như mực.
“Em vẫn nhớ tôi chứ?”
Chợt nghe có tiếng người làm Thanh Âm giật mình. Cô mơ hồ nhận ra đó là giọng nói của "vị thần toàn năng” vẫn thường chào đón cô ở cung trời bát ngát. Cả người cô căng cứng, hai cầu vai thít chặt. Cô cảnh giác nhấc chân lên, vừa đi vừa xác định được mình lại mơ thấy giấc mơ đen đủi đó, có điều lần này hoàn toàn khác với những lần trước. Không còn là bầu trời bao la với dòng thác cuốn trôi hàng vạn đóa hoa xanh, lần này cô lọt thỏm trong bóng tối lạnh như băng. Một màn đêm vô tận được đệm từng hồi tiếng rên khóc man rợ, bủa vây tứ phía như đang trực chờ nuốt chửng linh hồn cô. Bốn bề nước chảy tỏng tỏng, đặc sệt, càng đi sâu, độ ẩm càng cao, cái mùi tanh tưởi của xác chết càng bốc lên nồng nặc. Nhận thấy có điều gì đó rất quái dị, Thanh Âm đánh liều men theo hướng phát ra tiếng nói mà đi.
“Là ai mau ra mặt đi!”
“Em vẫn như vậy, vẫn đáp lại lời tôi.”
“Mẹ kiếp! Có chừa mặt ra đây không thì bảo?”
Cô biết hắn đang ở ngay đây! Chả phải “vị thần toàn năng” cái chó gì, nghe giống một kẻ quấy rối có tâm lý bệnh hoạn thì đúng hơn!
“Cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày này.”
Thanh Âm nhíu mày: “Ông đang nói cái quái gì vậy? Rốt cuộc ông là ai? Mau thả tôi ra khỏi chỗ gớm ghiếc này đi!” Cô dần mất bình tĩnh.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đến đón em vào một ngày không xa. Ngày đó chính là bây giờ.”
“Ông muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đưa em đến thiên đường.”
Vừa dứt câu cũng là lúc Thanh Âm tuyệt nhiên không còn cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào của “vị thần” này nữa. Ngay sau đó là cả người cô đột ngột hạ nhiệt, lạnh ngắt, hơi lạnh chạy dọc sống lưng khiến toàn thân cô run lên bần bật. Ngực cô thắt lại, quằn quại. Tay chân tê cứng. Đầu đau như búa bổ. Cô bừng tỉnh, cả người chợt nhẹ như bóng bay.
Thanh Âm chẳng hiểu gì cả, "Vừa rồi là gì vậy, lâu lắm rồi mình mới mơ thấy giấc mơ đó." Trán cô đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô thở hổn hển, phờ phạc nhìn dáo dác, "Lại là đâu nữa đây?”
Lần này không còn là bóng tối tịch mịch nữa mà thay vào đó là một khoảng không trắng xóa vô định. Thanh Âm đưa tay lên mặt với ý định lau mồ hôi nhưng toàn thân cô lập tức cứng đờ khi phát hiện thứ chất lỏng đang chảy trên mũi mình là máu. Thoáng thấy một màu đỏ nhức mắt sóng sánh phía dưới, cô ngập ngừng nhìn xuống, hoàn toàn chết lặng khi tận mắt chứng kiến đôi chân xiêu vẹo chỉ còn lại lớp da bọc xương trắng của mình đang từ từ lún xuống vũng bùn lềnh phềnh nội tạng. Lúc này Thanh Âm mới nhận ra toàn thân cô ướt sũng, lạnh ngắt. Một tấm gương hiện ra phản chiếu hình ảnh của chính cô. Cô thấy mình trong gương, da trắng toát, máu từ trên đầu và tứ chi không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt tỏng tỏng. Đầu tóc cô rối xơ rối xác. Đôi mắt thâm quầng teo tóp chỉ còn lại hốc thịt đỏ ngầu. Cái cổ cô trơ xương và hai bàn tay gầy guộc bị gông xiềng xích chặt, dáng vẻ đọa đày không khác nào một tội đồ đang chờ đợi bản án từ thế giới bên kia.
Bụng cô quặn lên vì cảnh tượng quá đỗi khủng khiếp. Cô phát nôn, nôn lấy nôn để nhưng chỉ toàn nôn ra nước và nước.
"Đây là… hình hài của mình sau khi chết ư?” Cô nhớ lại khoảnh khắc mình bị xe tông, đúng là dáng vẻ trước khi chết chẳng đẹp đẽ gì.
“Mình thật sự chết rồi ư? Mình không muốn chết mà… bây giờ mình chưa muốn chết…”
Thanh Âm cứ lẩm bẩm trong cơn hoảng loạn nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì thay đổi. Khóe mắt cô ứa ra những giọt lệ máu đầu tiên. Đôi đồng tử của cô không ngừng run rẩy vì quá đỗi sợ hãi. Tay chân cô chẳng còn chút sức lực nào. Màu trắng dần dần tan đi, cảnh tượng gớm ghiếc kia cũng từ từ biến mất, thay vào đó là khung cảnh của bệnh viện hiện ra.
Bác sĩ và y tá đi tới đi lui trên hành lang, âm thanh lạch cạch từ những thiết bị y tế phát ra không đều. Thanh Âm ngơ ngác như người mất hồn, một lát sau bất lực ngồi thụp xuống, giấu những giọt nước mắt ấm ức vào hai đùi: "Mình… rốt cuộc bị sao vậy? Làm ơn hãy để tôi yên! Tôi không muốn tiếp tục nữa! Quá đủ rồi!”
Chợt cô nghe thấy tiếng nhỏ giọt tí tách phát ra từ thiết bị truyền nước. Cô ngước lên, nỗi sợ bỗng chốc vơi đi bởi hình ảnh của chính mình đang nằm hôn mê trên giường bệnh.
Thanh Âm ở thế giới thực được thay đồ bệnh nhân sạch sẽ và đặt nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi. Đôi mắt xinh đẹp giờ đây đã nhắm nghiền, cô phải thở ống chụp oxy, tóc đã cạo trọc, đầu băng bó kín mít, vết thương chi chít khắp cơ thể, chốc lát lại rỉ máu ra băng gạc. Y tá túc trực đi xuyên qua người cô, cẩn thận thay băng gạc mới cho cơ thể trên giường.
Thanh Âm ngập ngừng sờ lên ngực mình, quả nhiên không còn nhịp tim. Cô xòe hai tay ra, nhìn kỹ mới thấy hai bàn tay đang dần trong suốt. Cô thấy mẹ Thoại đẩy xe lăn ngồi bên giường bệnh trông nom mình, chẳng biết là đã bao lâu trôi qua, chỉ có cảm giác lâu đến nỗi khiến cô sợ hãi. Bà Thoại gầy sọp hẳn đi, đôi mắt sưng lên đỏ hoe vì khóc nhiều đêm liền.
“Mẹ…”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng bệch của Thanh Âm. Giọt nước trong vắt vừa rơi khỏi gương mặt liền tan biến vào hư không như chưa từng tồn tại. Cô định đi qua ngồi cạnh mẹ thì đột nhiên nghe tiếng của một người đàn ông: "Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng cô có phải là người thân của Trần Thanh Âm không ạ?"
Mẹ cô nhìn chằm chằm hai người đàn ông mặc áo sơ mi vừa bước vào, một người là Lý Thiên Vũ bà có biết, còn người kia chưa từng gặp, bà dè dặt gật đầu: "Tôi là mẹ của Thanh Âm, xin hỏi hai cậu có chuyện gì không?"
"Cháu là cảnh sát điều tra đến từ phòng hình sự, cháu có vài chuyện muốn hỏi thưa cô." Người đàn ông đưa bảng tên ra chứng minh.
"Cảnh sát?!" Cả Thanh Âm và mẹ cô đều sửng sốt.
Bà Thoại ngập ngừng hỏi: "Không phải mấy ngày trước cảnh sát giao thông và toà án đã xử lý xong vụ tai nạn rồi sao, sao bây giờ lại có cả cảnh sát hình sự vậy?"
Thiên Vũ đứng bên cạnh sợ bà lo lắng liền tới gần xoa vai trấn an: “Không sao đâu cô à, cậu ấy là bạn thời đại học của cháu, xét thấy trường hợp của Thanh Âm còn vài chỗ khúc mắc nên cậu ấy muốn hỏi rõ hơn thôi ạ.”
Anh cảnh sát nhìn Thanh Âm một lúc thì ngồi đối diện với bà Thoại, thái độ hòa nhã không hề gây sức ép. Anh ta nói: "Gần đây truyền thông có đưa tin về vụ án mạng trong thành phố, cô đã nghe qua chưa ạ?"
Bà gật đầu, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng: "Tôi có nghe thời sự đưa tin nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến Thanh Âm chứ?"
“Thật ra Thanh Âm cũng có quen biết với nạn nhân. Cậu ấy là Trần Văn, là bạn của tụi cháu.”
"Anh Văn chết rồi?!” Thanh Âm không dám tin vào tai mình. Cô quay qua nhìn Thiên Vũ, ánh mắt buồn bã của anh đã chứng minh điều đó là sự thật. Cô bàng hoàng, đáy mắt không ngừng run rẩy.
“Theo điều tra của Sở cảnh sát, trước khi tử vong nạn nhân có đến tiệm hoa của Thiên Vũ và gặp Thanh Âm đang làm việc để lấy hoa đã đặt trước đó. Cháu đã kiểm tra camera an ninh ở khu vực xung quanh nhà nạn nhân và tiệm hoa thì xác định Thanh Âm và Thiên Vũ là hai người cuối cùng tiếp xúc với nạn nhân ngày hôm đó."
Mẹ cô ái ngại nhìn Thiên Vũ. Bà không quan tâm đến vụ án của người xa lạ kia, nói: "Con gái tôi tuyệt đối không có liên quan gì đến vụ án đó đâu. Con bé rất lương thiện, huống hồ cơ thể khiếm khuyết thế kia thì lấy đâu ra sức hại người, huống hồ còn là việc giết người động trời như vậy. Các cậu làm ơn điều tra người khác đi được không?”
Nhìn cử chỉ và giọng điệu tội nghiệp của bà, anh cảnh sát ân cần giải thích: "Cháu không có ý đó thưa cô. Cháu đến chỉ để hỏi cô xem trước đó Thanh Âm có hành động gì bất thường không? Có người lạ mặt nào tiếp xúc với cô ấy không? Cháu đang lo hung thủ sẽ còn ra tay với nhiều người nữa, không thể loại trừ khả năng mục tiêu tiếp theo hắn nhắm đến là Thanh Âm."
Thiên Vũ lập tức tiếp lời: “Đúng vậy. Cháu là chủ của cửa hàng, cháu tin Thanh Âm, cháu không hề có ý nghi oan cho em ấy. Huống hồ bây giờ em như vậy… cháu thật sự không nỡ đâu cô à.”
Lại nhìn thấy ánh mắt đó vì mình mà đau lòng xót xa, Thanh Âm bước tới đứng trước mặt Thiên Vũ. Cô nhìn anh, nhìn lấy ánh mắt đượm buồn của anh đang ôm trọn cái xác không hồn của mình, lại nhớ tới vô vàn lần anh đối tốt với mình, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
“Cho dù là lúc còn sống hay đã chết em cũng không có cách nào đáp lại tình cảm của anh… Xin lỗi anh thật nhiều...”
Bất chợt Thiên Vũ khom xuống làm Thanh Âm ngỡ ngàng. Ánh mắt của hai người chạm nhau nhưng khoảng cách lại quá đỗi xa xôi. Anh đi xuyên qua người cô, cẩn thận chỉnh lại ống truyền nước cho cơ thể thật trên giường.
Anh cẩn thận chạm vào đầu cô, rất muốn nhưng không dám vuốt ve, chỉ để mấy đầu ngón tay chạm vào lớp băng gạc lạnh toát, hơi lạnh như thể muốn nuốt chửng trái tim anh. Anh nhìn cô, vẫn dịu dàng như thường.
“Biết làm sao đây… Anh vốn định sau khi em tốt nghiệp sẽ trực tiếp nói với em nhưng không ngờ chuyện lại thành thế này. Làm ơn… xin em đừng xảy ra chuyện gì. Anh vẫn còn rất nhiều điều muốn làm cho em, muốn nói với em, muốn ở bên em. Làm ơn… đừng để anh lại một mình… xin em đấy…”
Thiên Vũ hít một hơi thật sâu kìm nén nước mắt, bằng chứng là đôi mắt anh đã đỏ hoe, song vẫn không rời khỏi gương mặt băng bó kín mít của Thanh Âm dù chỉ là một khắc.
“Đây là tiếng lòng của anh Vũ sao… Thì ra khi là linh hồn, người ta có thể nghe được suy nghĩ của người khác.”
Lồng ngực trống rỗng của cô không hiểu sao vẫn cảm nhận được mất mát. Chính khoảnh khắc này đã khiến Thanh Âm ngậm ngùi nhận ra một điều: Hai người giờ đây thật sự đã là người của hai thế giới rồi.
Cô lau sạch nước mắt, hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại cảm xúc. Cho dù đã chết hay có biến thành hồn ma lang thang thì trước lúc hoàn toàn tan biến cô vẫn phải biết được chút manh mối gì đó về cái chết bí ẩn của Trần Văn liệu có liên quan đến mình hay không.
Bà Thoại nhìn hai chàng trai trẻ đang chờ đợi câu trả lời từ mình, cố gắng nhớ lại động thái của con gái trong thời gian gần đây, lát sau lắc đầu: "Không có thưa cậu. Con bé vẫn sinh hoạt bình thường, dạo này cũng chẳng nghe bảo có bạn mới. Huống hồ chân tôi thế này không thể theo sát nhất cử nhất động của con bé, con bé muốn che giấu điều gì tôi cũng khó lòng biết được."
“Đúng rồi. Bình thường Thanh Âm sống rất khép kín, điều em ấy không muốn nói thì không có ai biết được đâu.” Thiên Vũ nói.
“Dạo này tiếp xúc với cô bé, cậu có thấy điểm nào khác lạ không?”
“Mỗi lần đi ngang qua lớp của em ấy đều thấy em ấy chăm chỉ làm bài tập. Sau khi tan học thì về nhà, chiều lại đến cửa hàng của tôi làm việc, hầu như không có thời gian đáng ngờ.”
“Vậy khả năng cao là tiếp xúc với người lạ thông qua điện thoại.”
Về điểm này thì Thiên Vũ có thể tự tin phủ nhận. Anh lấy trong túi áo khoác ra cái điện thoại đã vỡ tan nát của Thanh Âm và một chiếc điện thoại bàn phím nhỏ xíu, nói: “Cái bàn phím này mới là điện thoại của Thanh Âm, còn cái điện thoại thông minh này là tôi tặng em ấy cách đây một tuần, tức là ba ngày trước khi em gặp tai nạn. Trong ba ngày đó, tôi không nghĩ em có thể thành thạo cách sử dụng chứ đừng nói là liên lạc với bạn bè qua mạng.”
“Nhưng mà…”
“Cậu nhớ ra gì à?”
“Thanh Âm bảo ngoại trừ làm thêm ở cửa hàng của tôi, em ấy còn đi giao nước đá cho mấy quán ăn quán nước khác.”
Nghe vậy, bà Thoại cắt lời: “Con bé đi giao nước đá mới có ba buổi thôi. Tôi phát hiện nên đã không cho làm nữa. Lương cao cỡ nào tôi cũng mặc, việc nặng nhọc và đi lại khuya như thế tôi không nỡ để con bé làm.”
Ba ngày? Trong ba ngày này có đủ để hung thủ tiếp cận Thanh Âm không? Và mục đích cho việc đó là gì? Anh cảnh sát trầm mặc, đúng là không có điểm nào đáng ngờ, càng hỏi chỉ càng khiến người mẹ thêm lo lắng. Anh quyết định không hỏi nữa mà bảo Thiên Vũ cùng mình ra về.
“Cháu sợ chuyện Thanh Âm bị tai nạn và vụ án của Trần Văn có liên quan. Hiện tại phía cảnh sát vẫn chưa bắt được hung thủ, cháu phải về Sở điều tra lại, nếu cô phát hiện điều gì bất ổn thì nói cho cháu biết nhé, cảnh sát sẽ cử người đến bảo vệ cô và Thanh Âm."
“Xin phép cô bọn cháu về. Khi khác cháu lại đến thăm em.”
Trước khi ra ngoài, Thiên Vũ còn nán lại dặn dò: “Có chuyện gì phải báo cho cháu biết ngay đấy. Cháu sẽ lập tức đến đây.”
Thanh Âm chăm chú nhìn theo bóng lưng của hai người cho đến khi họ ra khỏi phòng.
“Động cơ của hung thủ là gì? Tại sao lại là mình và anh Văn mà không phải là ai khác? Liệu hắn có làm hại đến người thân của mình không? Mẹ… và cả anh Vũ nữa…”
Thanh Âm hướng ánh mắt lo lắng về phía người mẹ đáng thương, sau đó bỗng từ đâu vang lên âm thanh lạ cắt đứt dòng nghi vấn của cô. Cô nghe có người gọi tên mình nhưng rõ ràng mẹ cô không hề có phản ứng. Tiếng gọi càng lúc càng dồn dập, Thanh Âm nhận ra đó là tiếng gọi đến từ cõi hư vô và chỉ có một mình cô nghe được, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
“Tốt nhất là nên bơ đi. Mặc kệ.”
“Trần Thanh Âm!”
Lần này “nó” gọi lớn cả họ lẫn tên của cô, dõng dạc và chắc nịch, chính xác là muốn cô ra mặt. Càng nghĩ cô càng sợ. Cô tiến lại gần cửa sổ, ngập ngừng hỏi: "Ai vậy?"
Bỗng từ bên dưới có thứ gì đó bay vụt lên làm cô giật mình. Thanh Âm theo quán tính lùi về sau, lúc này một bệnh nhân đi xuyên qua người cô, cô loạng choạng, nhìn theo thì thấy anh ta đang chơi điện thoại.
"Đó là… Thác Thiên Đường.”
Ngay khi tiếng nói nội tâm của Thanh Âm vừa dứt là ngoài cửa sổ bất thình lình xuất hiện một lỗ đen sâu hun hút với những tia lửa điện nổi lên xung quanh. Lực hút của nó rất mạnh, Thanh Âm chống cự chưa tới ba giây đã bị hút vào mất dạng.
Bình luận
Chưa có bình luận