Chương 4
Chấp Nhận Thử Thách Sống Còn
Thanh Âm mở choàng hai mắt, bóng tối lập tức thâu tóm toàn bộ nhãn cầu của cô. Cảnh này thật quen thuộc, chả biết lại cái quái quỷ gì kéo tới nữa. Cô ngồi co ro, vô phương xác định bản thân đang ở đâu. Bất chợt một tia lửa điện xẹt qua rồi vụt tắt, cô khịt khịt mũi, ngửi như có mùi khét, sau đó mọi thứ đột nhiên bừng sáng.
Thanh Âm ngơ ngác khi thấy mình đang ngồi trước một cái màn hình vô cực. Toàn bộ không gian được bao trùm bởi hệ thống mạch điện rất phức tạp. Cô không biết đây là đâu, lại càng không hiểu những ký tự lạ lùng trên bàn phím là gì. Cô rụt rè chạm một ngón tay vào màn hình, chấm điểm đó sáng lên, từ từ lan rộng ra, hiện một dòng chữ: "Chào mừng đến với Cổng Thiên Đường."
“Cổng Thiên Đường? Đó không phải là ải đầu tiên trong bản đồ nhiệm vụ của Thác Thiên Đường sao?" Thanh Âm kinh ngạc.
"Đúng vậy!"
Thanh Âm quay phắt ra đằng sau khi nghe có tiếng đáp lại. Cô không dám tin vào mắt mình khi thấy một con cún tai ngắn, lông màu đen, không có cánh nhưng đang bay về phía mình. Sắc mặt cô tái đi, cảnh giác lùi về sau, tay chân thủ thế dè chừng con vật lạ. Bộ dạng đề phòng hài hước của cô làm nó bật cười. Thấy nó cười, cô càng hoảng loạn hơn: "Quái vật phương nào từ đâu đến?"
Nó lượn cái vèo đến trước mặt cô, nào là nâng cằm cô lên, bay vòng vòng xem xét, kiểm tra từ trên xuống dưới rồi phán một câu: "Vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn xinh đẹp."
Lần này Thanh Âm không nghe nhầm, nó đang nói tiếng người! Cô hoang mang hỏi nó: "Cún con kia là ai? Nơi này là đâu? Chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao tôi lại ở đây còn người nằm trên giường bệnh lại giống y hệt tôi vậy?"
"Người nằm trên giường là cái xác của cậu.”
Thanh Âm xanh mặt.
"Nói chính xác hơn thì người đang đứng ở đây là trạng thái linh hồn của cậu. Phần lớn linh hồn của cậu đã rời khỏi xác rồi."
"Điên rồi... làm gì có chuyện đó được, chỉ là hoang tưởng thôi..."
Cún con lông đen mắt xanh nhìn Thanh Âm chằm chằm một lúc lâu rồi nói tiếp: "Xin tự giới thiệu với cậu, tôi tên Ricardo Devlin, là linh vật canh giữ cổng vào của Thác Thiên Đường, trong tương lai sẽ là người hướng dẫn cho cậu."
Thanh Âm cho rằng đây là một giấc mơ kỳ lạ và cô lại bắt đầu lên cơn hoang tưởng.
"Hiện tại tôi chỉ có thể nói cho cậu biết bấy nhiêu thông tin về tôi thôi, sau này có cơ hội sẽ nói rõ hơn. Còn về việc tại sao cậu lại ở đây thì tôi sẽ giải thích một cách dễ hiểu thế này: Cậu được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng rất nguy kịch do bị tai nạn giao thông, tuy cậu vẫn chưa chết nhưng trạng thái cũng gần giống người chết rồi. Tôi không biết vì lý do gì mà linh hồn của cậu lại tách ra khỏi cơ thể và mắc kẹt trong hệ thống Thác Thiên Đường, nhưng nếu đã đến đây thì đó chính xác là số mệnh của cậu. Linh hồn của cậu đã được hệ thống lựa chọn.”
"Số mệnh gì chứ?"
"Nơi chúng ta đang đứng chính là lối đăng nhập, cũng tức là điểm giao nhau giữa không gian thực và ảo. Bây giờ cậu chỉ có một lựa chọn duy nhất là chấp nhận thử thách từ hệ thống và chiến thắng trò chơi này, phần thưởng dành cho cậu là sự hồi sinh, nhưng nếu thua cuộc hoặc từ chối tham gia thì đúng ba ngày sau khi rời khỏi đây, cậu sẽ chết!" Ricardo cố tình nhấn mạnh ba từ cuối khiến Thanh Âm rùng mình.
Cô cười ngờ nghệch, tự gõ vào đầu mấy cái: "Mình lại phát điên rồi, giấc mơ này còn kỳ lạ hơn những lần trước nữa."
Ricardo xem cách Thanh Âm phản ứng với hiện thực thì trầm mặc: "Tôi biết chuyện này rất khó tin nhưng cậu bắt buộc phải tin và bước vào Thác Thiên Đường, đó là cách duy nhất để cậu được sống."
Đối diện với ánh mắt nghiêm trọng của cún con, lồng ngực Thanh Âm chợt hóa nặng nề.
Biết mình cần phải đưa thêm dẫn chứng để thuyết phục Thanh Âm, Ricardo bay về phía màn hình. Sau một lúc thao tác thì màn hình chuyển cảnh, nó lạnh lùng nói: "Đây sẽ là tương lai của cậu nếu cậu không tin tôi."
Tận mắt chứng kiến cảnh mình chết trên giường bệnh trong sự đau thương tột cùng của mẹ nuôi và Thiên Vũ, cõi lòng Thanh Âm quặn thắt lại, tâm hồn mỏng manh bị nỗi sợ choán lấy trong phút chốc. Cô quay sang nhìn Ricardo, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc. Ricardo mủi lòng, thở dài, tắt màn hình: "Đây là sự thật."
"Tôi không muốn như vậy..."
"Tôi biết cậu bị rối loạn tâm lý, đã nhiều lần cậu tự giải thoát chính mình khỏi suy nghĩ muốn tự tử nhưng sau đó vẫn không tài nào xóa được những đớn đau và ám ảnh trong quá khứ. Tôi biết cậu chọn sống tiếp vì lưu luyến tình thương của mẹ nuôi. Mẹ nuôi vì cứu cậu khỏi vụ tai nạn năm đó nên mới bị liệt cả hai chân phải không? Còn cậu thì bị chấn thương, một chân bị tật và một bên tai mất đi thính lực, đúng chứ?"
Thanh Âm gục đầu xuống, lặng im.
"Lần đó là cậu muốn tự tử à? Vì tên anh trai đốn mạt lại lên cơn nghiện thuốc rồi bạo hành cậu ư?”
"... Sao cậu lại biết chuyện đó? Cậu thật sự là ai vậy?”
Suýt chút nữa thì Ricardo đã nói ra điều gì đó nhưng lại thôi. Nó thở dài: "Suy nghĩ ngu ngốc gì vậy chứ. Lần trước là đâm đầu tìm cái chết, lần này muốn sống thì không sống được. Ông trời biết trêu đùa cậu thật đấy.”
"Lúc nãy cậu bảo tôi phải làm sao mới có cơ hội sống lại?" Thanh Âm lí nhí.
"Bước vào thế giới Thác Thiên Đường và chiến thắng trò chơi! Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ đi. Tôi hy vọng cậu sẽ vì sinh mạng quý báu của mình mà chấp nhận thử thách."
Ricardo phóng khỏi bảng điều khiển, quẫy đuôi bước đi, đi chưa được ba bước thì nghe cô ngập ngừng: "Tôi... tôi đồng ý."
“Cậu chắc chưa?" Ricardo dừng lại.
Cô khom xuống bế Ricardo lên: "Làm ơn giúp tôi, tôi muốn sống! Làm thế nào để chiến thắng trò chơi này?"
Ricardo hơi ngơ ra vì đôi mắt ngấn lệ nhưng sâu thẳm bên trong lại tràn đầy khát vọng sống của Thanh Âm. Nó có chút ngại ngùng khi tiếp xúc quá gần với một cô gái khả ái như này, ho khan mấy tiếng rồi bảo: "Nếu cậu đã quyết định thì tôi sẽ giúp cậu. Từ bây giờ hãy nghe cho rõ đây, để chiến thắng trò chơi này, cậu buộc phải tiêu diệt được kẻ thống trị thế giới đó! Đừng hỏi tôi hắn là ai vì tôi chưa có đủ dữ liệu để xác định, phải dựa vào trí khôn và may mắn của cậu trong suốt cuộc hành trình để tìm ra hắn.”
Thanh Âm căng thẳng nuốt nước bọt.
“Nên nhớ đây không phải là một trò chơi bình thường. Thác Thiên Đường là một hệ thống sống hoàn chỉnh, được tạo ra với mục đích kiến tạo tân thế giới, khi mà những con người có tầm nhìn méo mó đã chán ngấy lũ nhân loại tầm thường và có khát vọng thống trị vùng đất của riêng mình. Để mà nói thì đây đúng là một phát minh vĩ đại, tuy nhiên tư tưởng và mục đích tạo ra nó thì lại quá bệnh hoạn.”
“Bệnh hoạn ư?”
“Con người ở thế giới này cũng có đầy đủ các giác quan và cảm xúc giống hệt như con người ở thế giới thực, những gì cậu trải qua trong Thác Thiên Đường sẽ tác động trực tiếp lên linh hồn của cậu. Nếu cậu bị thương cậu sẽ thấy đau đớn, mọi cảm giác về thế giới này đều là cảm giác thật, nếu không may bị tiêu diệt thì cậu sẽ chết. Ban đầu các tân thủ sẽ cho rằng đây là một dạng trò chơi nhập vai bình thường, nhưng lại không nhận ra mối nguy hiểm tiềm tàng vì chỉ cần họ vượt qua ải đầu tiên, mọi dữ liệu cá nhân đều sẽ bị thu thập và biến thành con dao gây hại cho chính họ, không bằng cách này thì bằng cách khác. Nói dễ hiểu hơn là họ sẽ bị thế lực ngầm tra tấn từ tinh thần đến thể xác, nếu không muốn bị như vậy thì phải bán linh hồn cho trò chơi. Đằng nào cũng đồng nghĩa với việc tự sát. Một khi đã chơi là phải chết. Một phát minh điên rồ chống đối Chính phủ!” Ricardo tặc lưỡi.
Thanh Âm nhăn mặt vì không thể tin được những điều con chó nói lại là sự thật. Phát minh kinh tởm này vậy mà lại là “kiệt tác” trong mắt quần chúng.
“Điên thật rồi! Sao trên đời lại có người có thể phát minh ra một hệ thống độc tài và thất đức như vậy được chứ?”
“Cho nên cô sẽ là người đầu tiên thật sự tham gia trò chơi, tiêu diệt kẻ thống trị đồng nghĩa với việc tiêu diệt thế giới mới. Hệ thống sẽ bị vô hiệu hóa vĩnh viễn.”
Thanh Âm hiểu rồi, không những tự cứu lấy mình mà còn cứu lấy những người vô tội khác.
"Tôi sẽ cố... cố gắng để không bị tiêu diệt."
“Nghĩ kỹ chưa?”
“Rồi.”
"Chuyện này cũng khó nói lắm nhưng tốt nhất là hãy thật cẩn thận ở thế giới xa lạ này. Tôi sẽ ở bên cạnh hỗ trợ cậu vượt qua nguy hiểm."
Nhìn sâu vào trong đôi mắt xanh ngát như thác nước của Ricardo, Thanh Âm cảm nhận được sự tận tình sâu sắc. Cô nhận ra rằng đây là số phận bắt buộc cô phải vượt qua. Đằng nào cô cũng sẽ chết, nếu cô cứ nhu nhược không dám bước ra khỏi vùng an toàn thì thứ chờ đợi cô sẽ không bao giờ là hơi ấm của sự sống được. Hơn nữa, không hiểu sao cô lại có cảm giác cái chết của mình không phải là ngẫu nhiên.
Thanh Âm lau nước mũi xì xụp rồi xoa nhẹ cái đầu tròn trĩnh của Ricardo: "Cảm ơn cậu chó nhỏ à.”
Ricardo ngây người trước nụ cười man mác buồn của cô gái trẻ. Nó tỏ vẻ lạnh nhạt: "Không phải chó nhỏ! Tên của tôi là Ricardo! Trước tiên thì cậu buông tôi ra đi."
Thanh Âm suy nghĩ một lúc thì bảo: "Nếu Thác Thiên Đường ghê gớm như vậy thì người phát minh ra trò chơi này chắc cũng không tầm thường đâu nhỉ, đó là ai thế?"
Nghe xong câu hỏi, mặt Ricardo ngay lập tức xuống sắc trầm trọng.
"Tôi... hình như tôi đã hỏi một câu không nên hỏi phải không?"
“Không phải không nên, chỉ là chưa đúng thời điểm… Sau này cậu sẽ tự biết thôi.” Ricardo đáp với thái độ bất cần.
Nó phóng lên ghế ngồi, hai tay thao tác trên màn hình: "Cậu đặt bàn tay vào đây để hệ thống xác nhận dấu vân tay, từ đó sao chép DNA để quy đổi ra điểm sinh mạng cho cậu. Hãy suy nghĩ kỹ một lần nữa, cậu không thể rút tay ra được đâu."
“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi chấp nhận thử thách sống còn.”
Dứt câu, Thanh Âm đặt tay vào ô. Hệ thống hoàn thành xác nhận. Không gian bắt đầu biến đổi, dáng hình của Thanh Âm và Ricardo dần dần biến mất trong luồng ánh sáng vàng rực.
Một thế giới mới mở ra, đó chính là Thác Thiên Đường.
Bình luận
Chưa có bình luận