Thám tử Ngọt tiến lại chiếc giá kim loại ngăn cách giữa phòng khách và khu vực bếp. Ánh mắt anh bỗng dừng lại, như thể một điều gì đó không phù hợp với quy luật tự nhiên, giống như mảnh ghép sai chỗ của một bức tranh hay một lỗ nhỏ trên mặt tường bằng phẳng, dù là gì nó cũng đã khiến anh chú ý. Kinh nghiệm dạn dày của anh thôi thúc anh tiến đến, chỉ cần một chi tiết nhỏ, một phát hiện vô tình cũng có thể mở ra một manh mối quan trọng. Đeo đôi găng tay chuyên dụng, anh cẩn thận vuốt nhẹ ngón tay qua các món đồ trang trí trên giá, kiểm tra từng vật thể với sự chú ý tỉ mỉ. Một số món đồ dường như đã bị di chuyển, cho thấy có lẽ ai đó đã đặt chúng không đúng vị trí ban đầu. Cảm giác như có một bóng dáng ai đó đã từng hiện diện trong ngôi nhà này trước khi vụ cháy xảy ra. Nhưng với số lượng người ra vào sau đám cháy, những dấu vết này vẫn chưa đủ để coi là bằng chứng xác thực.
Rời khỏi những món đồ trang trí, anh tiếp tục tiến về phía cầu thang. Ánh mắt anh quét qua từng bậc thang với sự cẩn trọng tối đa. Mặc dù các bậc thang không bị lửa thiêu đốt quá nặng, anh vẫn phát hiện những vết bẩn lạ trên mặt gỗ, giống như dấu chân đã bị khói và nhiệt độ cao làm mờ đi. Những dấu vết đó khiến anh băn khoăn, có thể là dấu hiệu của một người đã lên xuống cầu thang trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra. Anh lấy máy ảnh ra, chụp lại một vài bức ảnh, nhưng những dấu vết quá mờ nhạt có thể không đủ rõ ràng để trở thành bằng chứng quan trọng. Sự qua lại của nhiều người sau đám cháy đã làm tổn hại đến các dấu vết tiềm năng.
Tiến vào khu vực bếp, anh nhận thấy những vết cháy ở đây nghiêm trọng hơn, đặc biệt gần khu vực bếp nấu. Qua quan sát ban đầu, anh phỏng đoán rằng có lẽ bình gas đã phát nổ và gây ra sự tàn phá này. Cúi xuống để kiểm tra kỹ lưỡng hơn, mắt anh dừng lại ở một mảnh vỡ thủy tinh nằm lăn lóc dưới gầm bếp. Cố gắng tìm ra điểm bất thường, nhưng sau khi kiểm tra kỹ, anh phát hiện đó chỉ là phần còn lại của một chai gia vị, không có gì đặc biệt hay đáng chú ý.
Bỗng nhiên, từ khóe mắt, anh nhận ra một dấu vết khác, một vệt mờ trên tường, giống như chữ viết bằng tro. Anh tiến lại gần, ánh mắt chăm chú không rời khỏi dấu vết này. Lấy đèn pin từ túi, anh soi sát hơn để quan sát rõ ràng. Tuy nhiên, vết tro đã quá mờ để có thể đọc ra nội dung. Dù vậy, anh vẫn chụp lại bức ảnh của dấu vết, hy vọng sau này có thể phân tích phục hồi và giải mã nó, dù cơ hội thành công không nhiều.
Trong suốt quá trình thám tử Ngọt khám xét căn nhà, bà Trâm và chị Thúy đứng im lặng theo dõi từ xa. Ánh mắt bà Trâm đôi lúc chứa đựng một nỗi buồn sâu lắng, những tiếng thở dài nặng nề thoảng qua môi. Chị Thúy, dù cố giữ bình tĩnh, vẫn không thể che giấu sự lo lắng đang dần lấn át sự tự chủ trên gương mặt. Cả hai đều giữ im lặng, như sợ rằng âm thanh phát ra sẽ làm rối loạn quá trình điều tra của anh.
Khi hoàn tất việc kiểm tra tầng trệt, thám tử Ngọt quay lại phía bà Trâm và chị Thúy, giọng nói trầm ngâm:
“Cháu đã tìm thấy một vài dấu vết, nhưng chúng không đủ rõ ràng để mang lại manh mối quan trọng. Bây giờ, cháu sẽ lên tầng hai kiểm tra thêm.”
Bà Trâm gật đầu đồng ý, dẫn đường lên cầu thang. Mỗi bước chân của bà đều cẩn thận, như thể đang tìm kiếm một dấu hiệu gì đó mà chính bà cũng chưa chắc chắn. Thám tử Ngọt theo sau, ánh mắt dõi theo từng vết bẩn mờ nhạt trên các bậc thang. Chị Thúy bước lặng lẽ ở phía sau, ánh mắt vẫn tràn đầy lo âu.
Khi bà Trâm mở cửa phòng ngủ, thám tử Ngọt thấy ngay cánh cửa bằng nhôm kính đã bị biến dạng nghiêm trọng sau vụ cháy. Những mảnh kính vỡ vụn nằm rải rác trên sàn nhà. Anh bước vào và hỏi:
“Đây là phòng ngủ của chị Lan?”
Bà Trâm gật đầu, giọng nói nghẹn ngào:
“Con bé luôn giữ phòng sạch sẽ và ngăn nắp… thế mà bây giờ…”. Bà dừng lại, đôi mắt đỏ hoe vì những giọt nước mắt đang dâng lên.
Thám tử Ngọt lặng lẽ gật đầu, không nói gì thêm, tiến về phía chiếc giường, điểm cháy nghiêm trọng nhất trong căn phòng. Khung giường gỗ đã bị thiêu rụi và biến dạng, tấm nệm và chăn màn cũng chỉ còn là những mảnh vụn cháy đen. Khung cảnh trước mắt phản ánh cường độ khủng khiếp của ngọn lửa, như thể nó đã tập trung thiêu đốt chính vào chiếc giường này.
Thám tử Ngọt cúi xuống, cẩn thận kiểm tra xung quanh chiếc giường. Những mảnh vụn cháy của các vật dụng cá nhân rải rác trên sàn, trong đó có một vài mảnh vỡ nhỏ bé, có lẽ từ một chiếc đồng hồ và những đồ vật khác. Sử dụng kẹp, anh nhặt từng mảnh vụn, cẩn thận đặt chúng vào túi nilon để bảo quản. Mỗi chi tiết nhỏ nhặt đều có thể trở thành manh mối quý giá trong quá trình điều tra.
Tiếp tục, anh tiến đến tủ quần áo. Cánh tủ và các kệ bên trong bị cháy nghiêm trọng, biến dạng và đen kịt. Quần áo bên trong đã bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại tro tàn. Những vật dụng khác như túi xách, giày dép cũng không thoát khỏi ngọn lửa. Mở các ngăn kéo, anh kiểm tra từng ngóc ngách, nhưng không tìm thấy gì khả nghi.
Khi bước vào phòng tắm nhỏ gọn, dấu vết cháy xém cũng hiện rõ. Thám tử Ngọt lục lọi từng ngăn kéo, tủ đựng đồ và khu vực bên dưới bồn rửa mặt, nhưng tất cả chỉ là những vết cháy, không có dấu hiệu nào đáng ngờ.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng mọi ngóc ngách trong phòng ngủ và phòng tắm, thám tử Ngọt quay lại gặp bà Trâm và chị Thúy. Giọng anh trầm tư:
“Cháu đã kiểm tra toàn bộ, nhưng không tìm thấy gì thực sự hữu dụng cho vụ án. Có lẽ chúng ta cần phải mở rộng điều tra thêm.”
Bà Trâm, vẻ mặt đầy lo lắng, hỏi: “Vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu?”
“Cháu muốn kiểm tra thi thể của chị Lan,” thám tử Ngọt trả lời. “Mặc dù đã có nhiều dấu vết trong phòng, nhưng chưa đủ rõ ràng. Việc kiểm tra kỹ lưỡng thi thể sẽ giúp xác định nguyên nhân cái chết và phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.”
Bà Trâm gật đầu, cảm giác đau lòng hiện rõ trên khuôn mặt bà: “Cậu nghĩ rằng điều đó có thể giúp ích cho vụ án không? Tôi không có ý chất vấn cậu, nhưng trước đó cơ quan điều tra đã tiến hành phân tích rồi.”
“Có thể,” thám tử Ngọt đáp lại. “Phân tích các vết thương và dấu vết trên cơ thể có thể cung cấp thông tin quan trọng để xác định liệu đây có phải là một vụ tự sát thực sự hay không.”
Chị Thúy, mặc dù đang chìm trong nỗi buồn sâu sắc, cũng gật đầu đồng ý: “Chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu của cậu.”
“Rất tốt,” thám tử Ngọt mỉm cười nhẹ. “Chúng ta sẽ cần phải đến nhà cô để kiểm tra thi thể của chị Lan. Hi vọng rằng sẽ có manh mối nào đó còn sót lại mà chúng ta có thể sử dụng.”
Bà Trâm và chị Thúy gật đầu đồng ý, nhưng bà Trâm không giấu được sự ngạc nhiên. Bà hỏi:
"Sao cậu biết cái xác đang ở nhà tôi?"
Thám tử Ngọt khẽ mỉm cười, giọng anh thoáng vẻ bí ẩn: "Chút kinh nghiệm nghề nghiệp thôi, thưa cô."
Bà Trâm nhận thấy anh không muốn giải thích thêm, chỉ im lặng gật đầu rồi dẫn cả nhóm xuống cầu thang.
Họ rời khỏi căn nhà của chị Lan, bước qua con đường đang dần chìm vào sự tĩnh lặng. Cảnh vật xung quanh chuyển từ sự nhộn nhịp của phố xá đông đúc sang những con đường yên tĩnh, rợp bóng cây xanh, tách biệt với tiếng ồn ào ngoài kia. Không khí càng trở nên tĩnh mịch khi họ tiến sâu vào khu vực biệt thự sang trọng, nơi ngôi nhà của bà Trâm tọa lạc.
Khi tới cổng nhà bà, thám tử Ngọt khẽ quan sát: một cánh cổng sắt lớn chạm trổ hoa văn tinh xảo, sơn màu đen bóng loáng. Hai bên cổng là hàng cây xanh mướt, như một bức tường tự nhiên che chắn không gian phía bên trong. Khuôn viên rộng lớn hiện ra ngay khi cổng mở, với những luống hoa được chăm chút tỉ mỉ, các bồn cây cảnh tạo cảm giác dễ chịu và thanh tịnh.
Ngôi biệt thự hai tầng mang phong cách cổ điển, mái ngói đỏ rực, những cửa sổ lớn treo rèm trang nhã. Vừa bước vào trong, không khí sang trọng nhưng ấm cúng lập tức bao trùm. Phòng khách rộng với bộ sofa da màu nâu sáng, những bức tường trang trí bằng tranh ảnh và gương lớn phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn chùm lấp lánh trên trần. Không gian toát lên vẻ thanh lịch nhưng không kém phần gần gũi.
Bà Trâm dẫn đường qua hành lang dài, hai bên treo đầy những bức ảnh gia đình. Từng khoảnh khắc quan trọng trong cuộc sống được ghi lại: từ ảnh cưới đến những chuyến du lịch, tạo nên không khí ấm áp thân thuộc.
Càng đi sâu vào bên trong, bầu không khí trở nên nặng nề. Khi cả ba đến trước cửa phòng ngủ nơi thi thể chị Lan đang nằm, sự trang nghiêm và u ám dần chiếm lấy không gian. Cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra căn phòng ngủ đơn giản nhưng thanh lịch, với chiếc giường lớn đặt ngay giữa phòng. Trên giường, thi thể của chị Lan được phủ kín bởi một tấm vải trắng, mọi thứ đều im lìm, tĩnh lặng.
“Cô có thể cho cháu xem kết quả xét nghiệm tử thi không?” thám tử Ngọt quay sang nhẹ nhàng hỏi, với vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầy thân thiện.
Bà Trâm gật đầu, giọng bà vẫn nghẹn ngào: “Thúy, con hãy đi lấy kết quả xét nghiệm tử thi và những vật dụng của chị con mang về đây.”
Chị Thúy lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi phòng để tìm tập văn kiện cùng với những vật phẩm cá nhân của chị Lan.
Trong khi đó, thám tử Ngọt vẫn ngồi lại cùng bà Trâm, ánh mắt anh lướt qua từng chi tiết trong căn phòng. Từ những bức ảnh gia đình treo trên tường đến các đồ trang trí cá nhân, bàn làm việc, máy tính để bàn, và những vật phẩm khác của chị Lan, tất cả đều được anh quan sát một cách tỉ mỉ, tựa như anh đang tìm kiếm câu trả lời từ những dấu vết còn sót lại.
Một lát sau, chị Thúy trở lại, tay cầm một tập hồ sơ dày và một hộp nhỏ chứa các vật phẩm cá nhân. Cô đặt tập hồ sơ lên bàn trước mặt thám tử Ngọt và đặt hộp bên cạnh.
“Đây là kết quả xét nghiệm tử thi và những vật dụng mà chị Lan mang theo khi qua đời,” chị Thúy nói, giọng buồn bã, như thể từng chữ đều chạm vào nỗi đau mất mát.
Thám tử Ngọt cẩn thận mở tập hồ sơ và đọc kỹ từng trang kết quả. Không có vết thương hoặc dấu hiệu bất thường nào trên cơ thể chị Lan. Tuy nhiên, một điểm đáng chú ý trong báo cáo là nạn nhân đã sử dụng một loại thuốc ngủ liều cao trước khi qua đời. Mặc dù vậy, thuốc ngủ không phải là nguyên nhân gây ra cái chết, vì liều lượng không đủ để khiến nạn nhân tử vong.
Sau khi xem qua tập hồ sơ, thám tử Ngọt nhấc hộp nhỏ lên và mở ra. Bên trong là những vật phẩm cá nhân của chị Lan: một chiếc đồng hồ Mi Band 8 bị cháy nghiêm trọng, mặt đồng hồ đã bị vỡ nát; một điện thoại di động bị cháy hỏng, chỉ còn lại phần khung; một chiếc laptop đen ngòm và bị biến dạng do nhiệt; một sợi dây chuyền bị sạm đen; một chiếc nhẫn bị cháy nám; và một số vật dụng nhỏ khác cũng hư hại bởi ngọn lửa.
Anh xem xét từng món đồ, ánh mắt trở nên chăm chú, cố gắng tìm kiếm điều gì đó quý giá giữa những mảnh vỡ của những vật này.
“Có thể,” thám tử Ngọt nói sau một hồi im lặng. “Cháu muốn xem qua thi thể. Dù báo cáo đã rất rõ ràng, nhưng cháu vẫn muốn kiểm tra lại để đảm bảo không bỏ sót điều gì.”
Bà Trâm gật đầu, đôi mắt bà vẫn rưng rưng.
Thi thể chị Lan được đặt trên một chiếc giường, phủ bằng một tấm khăn trắng. Thám tử Ngọt nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt bình tĩnh. Anh lấy ra từ trong cặp xách tay một đôi găng tay và một cái khẩu trang y tế, chuẩn bị cho công việc khó khăn phía trước.
Anh từ từ lật tấm khăn lên và bắt đầu kiểm tra từng chi tiết trên cơ thể chị Lan. Dù bị lửa thiêu cháy nghiêm trọng, những vết bỏng và tổn thương trên thi thể vẫn hiện rõ. Da chị Lan đã cháy đen và biến dạng, đã qua hai ngày nhưng mùi cháy khét kèm theo mùi hôi thối nhàn nhạt vẫn ám ảnh trong không gian. Một số vùng da đã bị cháy đến mức không thể nhận diện được, lớp da trên khuôn mặt không còn hoàn chỉnh, nhiều chỗ bị cháy nghiêm trọng đặc biệt, phần môi bị cháy hết để lộ ra hàm răng đen xạm, những ngón tay và ngón chân bị biến dạng do nhiệt độ cao, có vài ngón còn để lộ cả xương cốt, tạo nên hình ảnh ghê rợn mà ám ảnh.
Thám tử Ngọt vẫn kiên nhẫn kiểm tra từng vùng cơ thể một cách cẩn thận. Anh tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào có thể chỉ ra điều gì đó khác thường, như dấu vết của việc trói buộc hoặc những vết thương không phù hợp với nguyên nhân cháy.
Bà Trâm và chị Thúy đứng lặng lẽ bên cạnh, ánh mắt dõi theo thám tử Ngọt trong suốt quá trình làm việc của anh. Anh kiểm tra từng vết bỏng, từng dấu vết nhỏ trên da thi thể, sự kiên nhẫn và cẩn trọng của anh khiến cả hai không khỏi băn khoăn. Nhưng không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào xuất hiện, tất cả đều phù hợp với những gì báo cáo đã ghi nhận.
Sau một thời gian dài im lặng, thám tử Ngọt nhẹ nhàng đặt lại tấm khăn, che phủ thi thể chị Lan như một cách tôn trọng cuối cùng. Anh quay sang bà Trâm và chị Thúy, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
“Không có gì mới,” anh nói, giọng ấm áp như ánh nắng bình minh. “Tất cả dấu vết đều tương đồng với báo cáo tử thi. Chúng ta sẽ cần phải tìm kiếm manh mối khác để làm sáng tỏ cái chết của chị Lan.”
Bà Trâm thở dài, nỗi buồn đọng lại trong ánh mắt: “Cậu có nghĩ rằng chúng ta đã bỏ lỡ điều gì không?” bà hỏi, giọng điệu vừa ngập ngừng vừa lo lắng.
Thám tử Ngọt nhìn sâu vào đôi mắt đầy trăn trở của bà: “Có, chúng ta đã bỏ qua một chi tiết quan trọng,” anh đáp.
Anh bước đến bàn, nơi đặt những vật phẩm cá nhân của chị Lan, và cầm lên chiếc đồng hồ Mi Band 8, ánh mắt chăm chú theo dõi từng chi tiết, dù nó đã bị ngọn lửa tàn phá nặng nề.
“Cô Trâm,” anh nhẹ nhàng nói, “chiếc đồng hồ này có thể ẩn chứa thông tin quý giá về tình trạng của chị Lan trước khi vụ cháy xảy ra. Nhưng, thật tiếc, nó đã hư hỏng nghiêm trọng, khiến chúng ta không thể lấy dữ liệu trực tiếp từ đây.”
Bà Trâm gật đầu, đôi mắt đượm lo âu: “Vậy chúng ta có cách nào khác không?” bà hỏi.
Thám tử Ngọt mỉm cười, cố gắng trấn an bà: “Nếu cô có thể cung cấp tài khoản Google của chị Lan, chúng ta có thể truy cập dữ liệu đồng hồ thông qua đó. Điều này có thể giúp chúng ta hình dung về tình trạng của chị Lan trong những giờ phút cuối cùng.”
Chị Thúy, vẫn ngồi bên cạnh, liền lên tiếng: “Mẹ, để con kiểm tra máy tính của chị Lan xem có lưu tài khoản không. Có thể sẽ tìm ra thông tin.”
Bà Trâm gật đầu: “Cậu chờ một chút, Thúy sẽ tìm ngay.”
Chị Thúy nhanh chóng mở máy tính của chị Lan, không lâu sau cô tìm thấy thông tin cần thiết và đưa cho thám tử Ngọt: “Đây là tài khoản Google của chị Lan,” chị nói, giọng chứa đựng hy vọng. “Hy vọng nó sẽ giúp được anh.”
Thám tử Ngọt cẩn thận ghi lại thông tin tài khoản và mật khẩu. Sau khi hoàn tất, anh quay sang hai mẹ con: “Có ai trong hai người sử dụng điện thoại Xiaomi không?” anh hỏi. “Bởi vì việc đồng bộ dữ liệu với iPhone sẽ khá phức tạp.”
Chị Thúy trầm ngâm một lúc, rồi đứng dậy, đi đến ngăn tủ gần đó. Cô mở ra, kéo ra một đống điện thoại. Trong tay chị là mười mấy chiếc, hầu hết đều của thương hiệu Xiaomi.
“Chị Lan rất yêu thích sản phẩm của Xiaomi,” chị giải thích. “Chị ấy có rất nhiều điện thoại của hãng.”
Thám tử Ngọt gật đầu, hỏi: “Em có thể mở khóa điện thoại không? Hoặc có chiếc nào không đặt mật khẩu không?”
Chị Thúy nhanh chóng lựa chọn một chiếc và đưa cho anh. “Anh có thể dùng chiếc này. Nó vẫn hoạt động tốt,” cô nói, đồng thời cho anh biết mật khẩu.
Việc lấy dữ liệu từ điện thoại cũ nhanh chóng hơn so với việc tìm kiếm trong tài khoản Google. Có lẽ chị Thúy cũng nhận ra điều này, nên có chút xấu hổ khi trao cho anh chiếc điện thoại.
Thám tử Ngọt không nói thêm gì. Anh mở điện thoại ra và bắt đầu kiểm tra. Mở phần mềm Mi Fitness, anh xem xét kỹ lưỡng mục giấc ngủ và nhịp tim. Sau một hồi lâu, anh nhận ra giai đoạn giấc ngủ của chị Đinh Ngọc Lan bắt đầu lúc 11 giờ 45.
Như chợt hiểu ra điều gì, nụ cười xuất hiện trên môi anh: “Cuối cùng, chúng ta cũng có một chút manh mối đáng giá.”
Bình luận
Chưa có bình luận