Đúng lúc này, phao câu của Nam khẽ rung, giống như bị vật gì dưới nước kéo mạnh xuống. Nam không giấu được vẻ vui mừng, vội vàng giật cần câu. Dây câu căng cứng, hiển nhiên sức kéo rất lớn từ phía dưới, anh cau mày, dồn sức.
"Không phải cá đâu," Ngọt cười cười, đứng bên nhận xét.
Nam mất hứng, quay sang hỏi với giọng trêu chọc:
"Vậy cậu thử đoán xem, thám tử. Lần này tớ câu được thứ gì đây?"
Không gian lại chìm vào sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước chảy, tiếng xe vọng từ xa, và tiếng chim hót rải rác. Nam bắt đầu nghĩ rằng Ngọt sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì bỗng nghe một âm thanh "phạch" vang lên chói tai. Ngạc nhiên, Nam vô thức ngoái đầu lại. Ngọt đang cầm một chiếc bật cao su, động tác giống như vừa bắn đi thứ gì đó. Anh chỉ thấy tiếng chim im bặt, và hiểu ngay điều gì vừa xảy ra, nhưng vốn không hứng thú với săn bắn, Nam quay lại tiếp tục tập trung vào việc kéo cần câu.
Ngọt thì hồ hởi đi tìm “chiến lợi phẩm.” Trời đã sáng hơn, nhưng màn sương mờ vẫn còn phủ khắp, khiến anh phải bật đèn pin soi cẩn thận xung quanh chỗ con chim rơi xuống. Cuối cùng, sau một lúc tìm kiếm, anh thấy nó, bờ môi anh nhẹ nhàng vểnh lên.
Ngọt quay lại, tay cầm theo con chim nhỏ, nhìn thấy Nam vẫn đang căng thẳng kéo cần câu, anh cười, hỏi: “Vẫn chưa kéo lên được à?”
Nam vừa ra sức kéo, vừa thở hổn hển:
“Chưa. Không biết là thứ gì mà nặng quá.”
Ngọt chăm chú nhìn dây câu một lúc, vẻ mặt suy tư, rồi nói: “Thứ này tròn và dài, như một thân cây vậy.” Anh ngừng lại, lắc đầu như để bác bỏ câu nói vừa rồi. “Không, không... giống cái bao, hoặc một cái balo hơn.”
Nam nghe mà bối rối, cảm giác như bản thân đang lạc lối giữa màn sương mù dày đặc, bất kể anh đi theo phương hướng nào đều là sai. Anh nhìn dòng nước đục ngầu trước mặt, không hiểu nổi làm sao Ngọt có thể suy luận như vậy. Anh bật hỏi:
“Làm sao cậu biết được?”
Ngọt mỉm cười, nụ cười ấm áp như tia nắng giữa ngày đông, trong ánh mắt thoáng chút tinh nghịch. Như để "trả đũa" vì lúc trước Nam trêu mình, anh giả bộ nói: “Gọi ba ba đi, gọi rồi tớ nói cho.”
Nam trợn mắt, tặng cho Ngọt một cái nhìn đầy khinh bỉ. Ngọt không giận, ngược lại còn đắc ý bật cười.
“Ngọt, thôi đùa đi, giúp tớ kéo cái thứ quái quỷ này lên nào.” Nam cố tình đổi chủ đề.
Ngọt gật đầu, bước tới giúp Nam, hai người dùng tư thế “lão hán đẩy xe bò”,cả hai dùng hết sức kéo cần câu, dây câu căng cứng, mỗi cú kéo đều khiến dòng nước dậy sóng lăn tăn.
Một lúc sau, vật thể lạ cuối cùng cũng được kéo khỏi mặt nước. Nam và Ngọt bước tới, cả hai tò mò nhìn chằm chằm vào thứ trước mặt. Đó là một chiếc balo tròn dài, bề ngoài trông còn khá mới. Ngọt và Nam liếc nhìn nhau, lông mày cùng cau lại.
“Có mùi hôi...” Nam ngập ngừng, hơi chần chừ, “mùi này...”
Ngọt gật đầu nhẹ, giọng trầm xuống:
“Mùi của thi thể.”
Vẻ mặt Nam trong chốc thoáng chùng xuống. Một chút khó chịu lướt qua mắt anh như cơn gió lạnh đầu thu thổi ngang nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Vẻ điềm tĩnh lại trở về, như thể nó chưa từng rạn vỡ.
Ngọt không nói thêm lời nào. Anh từ tốn rút từ túi áo ra một đôi găng tay và khẩu trang, đeo vào với sự cẩn trọng không khác gì một bác sĩ bước vào phòng mổ. Anh quỳ xuống, tay chạm vào khoá kéo của balo, không một chút vội vàng mở nó ra.
Một làn mùi hôi nồng lập tức tràn ra, nhưng trong khí trời ẩm ướt của buổi sáng sớm, mùi ấy dường như không quá gay gắt mà chỉ đậm, nặng, và ngột ngạt. Bên trong, đúng như lời Ngọt nói, là một cơ thể... hay đúng hơn là những phần rời rạc của nó. Thi thể không có quần áo. Cơ thể bị phân tách một cách cẩn thận thành nhiều phần. Không có máu hoặc đã bị nước rửa trôi hết. Cảnh tượng ấy không chỉ gây sốc, mà còn lạnh. Lạnh đến tê dại.
Ngọt đứng lên. Anh nhìn sang Nam, ánh mắt như chờ đợi điều gì đó, một phản ứng, hoảng sợ, nghi hoặc hay ít nhất là một câu hỏi. Nhưng Nam vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ. Có thể là đang kiềm chế. Có thể là… đã quen. Ngọt khẽ nói:
“Cậu giúp tớ báo cảnh sát.”
Nam nhẹ gật đầu, rồi lùi lại vài bước, rút điện thoại từ túi quần và quay đi, để lại Ngọt một mình với balo và những phần cơ thể không hoàn chỉnh.
Ngọt bắt đầu dọn dẹp. Anh kéo balo ra khu đất trống, trải rộng nó, rồi lần lượt lấy từng phần thi thể ra. Đặt chúng xuống mặt cỏ bằng cả hai tay, không quá nhẹ, nhưng cũng không thô bạo. Có một sự tôn trọng kỳ lạ trong những hành động ấy, như thể anh đang trả lại hình hài cho người đã khuất.
Chẳng mấy chốc, thi thể được xếp lại đầy đủ: đầu, thân, tay, chân. Dù không còn nguyên vẹn. Trong balo giờ chỉ còn lại vài hòn đá to, nặng và sần sùi. Ngọt cũng lôi chúng ra, đặt từng cục bên cạnh. Anh cúi xuống kiểm tra lại balo lần cuối, lật hết các ngăn nhỏ, ngó qua nhãn hiệu, sờ vào từng vết xước. Mắt anh lướt qua mọi chi tiết, nhưng tất cả đều vô dụng. Không có gì để lần theo.
Sau đó, Ngọt cúi xuống lần nữa, lần này cẩn thận hơn. Anh bắt đầu kiểm tra từng phần thi thể, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Đầu tiên là phần đầu, anh nâng nó lên bằng cả hai tay, đặt vào lòng bàn tay như nâng một món cổ vật mong manh. Một chiếc đèn pin nhỏ được lấy ra từ túi áo, ánh sáng vàng lạnh rọi thẳng vào đôi mắt đã nhắm hờ của thi thể.
Tròng mắt… đã chuyển sang mờ đục, có chút ánh bạc phản chiếu ánh đèn, đồng tử giãn rộng, một dấu hiệu thường thấy ở những bộ thi thể.
Anh nghiêng đầu thi thể nhẹ sang bên để quan sát kỹ lỗ tai, mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng anh dừng lại lâu hơn ở đôi bông tai, hai vòng vàng nhỏ vẫn còn nguyên vẹn. Một chi tiết nhỏ, nhưng đáng lưu tâm. Trong nhiều vụ việc, những vật cá nhân như thế này thường biến mất đầu tiên. Mà ở đây thì không.
Ngọt tiếp tục với khoang miệng. Anh dùng hai tay, cẩn thận nâng quai hàm, cố gắng mở ra mà không làm tổn hại thêm đến cấu trúc xương. Bên trong sạch sẽ, không có máu, không vết nứt, cũng không dị vật. Mùi tanh của tử thi vẫn thoảng qua, nhưng trong khoang miệng không có gì bất thường.
Anh lướt tay qua vùng da đầu, vén từng lọn tóc đã dính bết. Không có dấu hiệu của ngoại lực, không vết bầm, không trầy xước. Nhưng khi tay anh lần đến phía sau gáy, nét mặt anh hơi sầm xuống. Có một vùng da sậm màu hơn, dấu hiệu của hoen gỉ.
Anh ngồi im lặng một lát. Không nói gì, không ghi chép gì, chỉ giữ ánh mắt trầm mặc nhìn vùng da ấy. Không phải vì nó kinh khủng. Mà vì nó… bất thường.
Ngọt chuyển sang phần tiếp theo của thi thể, thân người.
Làn da tái nhợt, gần như ngả sang trắng xám, như màu sáp đã nguội. Anh không chạm tay trực tiếp mà dùng găng nâng nhẹ từng góc, từng phần, quan sát từng chi tiết bằng ánh mắt của một người đã học thuộc lòng tất cả những gì cần biết… và đang lần mò xem điều gì không đúng.
Một vài vùng da có dấu hiệu nhăn nheo, nhưng không rõ là do nước, hay do thời gian. Không có vết đâm, không trầy xước, không dấu hiệu phản kháng nào rõ ràng. Cơ thể không để lại nhiều câu trả lời, chỉ để lại im lặng.
Phía sau lưng… một lần nữa, lại xuất hiện những vết hoen gỉ, thứ màu sắc bất thường giống như vùng sau đầu. Nó loang lổ, lem nhem như dấu tích của sự phân huỷ, nhưng Ngọt biết, cảm giác ấy có gì đó không tự nhiên.
Anh dừng lại ở vùng kín lặng lẽ, cẩn trọng, anh cúi xuống xem xét kỹ lưỡng. Không có dấu hiệu tổn thương, không có vết rách, không máu, cũng không dấu hiệu bị cưỡng ép. Nhưng có dịch thể lưu lại hay không? chuyện đó, vào lúc này, không thể xác định bằng mắt thường.
Ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chú như đang cố gắng đối chiếu với hàng chục hình ảnh, hàng trăm tình huống anh đã từng học, từng đọc. Đầu hơi nghiêng sang một bên, nét mặt anh không phải là sợ hãi, mà là… đang tự hỏi. Tự đo lường. Tự đối chiếu.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân nhẹ vang lên sau lưng.
Nam quay lại, chiếc điện thoại vẫn cầm trên tay, ánh sáng từ màn hình hắt vào khuôn mặt anh một thoáng trắng nhợt.
“Cậu làm gì vậy?” Nam hỏi, giọng khẽ nhưng rõ ràng. Có một chút gì đó bất ổn trong ánh mắt anh, thứ cảm giác nhòe mờ giữa sợ hãi và nghi ngờ. Người bạn bên cạnh anh… dường như đang có gì đó khác lạ.
“Như cậu thấy, tớ đang kiểm tra thi thể.” Ngọt đáp, không ngẩng lên, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, ánh mắt không rời khỏi thân thể tách rời dưới ánh đèn pin nhỏ.
Nam nuốt nước bọt, không khí xung quanh như đặc quánh lại. Cái mùi xác thối đã mờ nhạt hơn, nhưng cảm giác lạnh sống lưng vẫn còn nguyên vẹn.
“Cậu có thể… để việc này lại cho cảnh sát,” Nam nói, không phải vì muốn can ngăn, mà vì thật lòng không hiểu tai sao Ngọt lại tỏ ra quá...Hứng thú với bộ tử thi. Anh nói như một người đang khuyên bạn nên bỏ con dao xuống, chứ không phải đang cố ngăn cản người bạn mình dùng nó.
Ngọt lần này không trả lời. Anh cẩn thận xoay thi thể. Đôi mắt anh như nhìn xuyên qua lớp da, lớp thịt, xuyên qua cả thời gian, tìm thứ gì đó mà Nam không thấy, hoặc không muốn thấy.
Nam bỗng thấy… sợ. Không phải sợ thi thể, mà là sợ chính bạn mình. Nếu như phải chọn giữa một cô gái xinh đẹp, hay một bộ tử thi lạnh ngắt và thối rữa, Nam có cảm giác rằng Ngọt… sẽ chọn cái thứ hai.
Thời gian trôi chậm.
Cuối cùng, Ngọt khẽ thở ra, như thể vừa đọc xong một trang tài liệu quan trọng. Anh nói nhỏ, gần như thì thầm:
“Trong khoảng 30 phút trước khi tử vong và sau khi tử vong… không có dấu hiệu bị xâm phạm.”
Lạ lùng và khó hiểu, nhưng cách anh nói, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ nhẹ nhàng thoáng qua giữa bữa trà chiều.
Nam liếc nhìn Ngọt thêm một lần nữa. Không nói gì. Rồi lặng lẽ bước ra xa vài bước, rút bao thuốc trong túi áo. Đánh lửa châm thuốc, một làn khói trắng bay lên, tan vào sương mù.
Không gian lại thuộc về Ngọt và thi thể.
Ngọt tiếp tục cúi xuống, lần này là hai tay, đã bị cắt rời gọn gàng được đặt ngay ngắn bên cạnh thân người. Anh không vội, tay cầm đèn pin nhỏ lia qua từng đầu ngón tay. Mỗi vết nhăn, mỗi đường chỉ tay, từng dấu chai nhỏ ở ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa, đều được ghi nhận bằng một ánh mắt chuyên chú.
Dưới lớp da nhợt nhạt do bị ngâm nước, có vài chỗ đã bắt đầu co rúm lại. Nhưng điều khiến anh dừng lại là một vệt hoen gỉ mờ kéo dài phía sau cánh tay, nhạt nhưng rõ ràng. Và ngay bên trên, ở vị trí động mạch có một vết chấm nhỏ màu tím, vết kim tiêm. Anh nhìn kỹ, không nói gì, nhưng rõ ràng đây không phải là điều gì tự nhiên.
Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!
Bình luận
Chưa có bình luận