Tiến trình Đại thanh trừng



Bảy trăm ngày sau thiên thạch, khi con người còn chưa kịp đứng vững giữa nỗi ám ảnh mang tên zombie, một thảm họa khác đã âm thầm len lỏi vào thế giới. Không rơi từ trời xuống. Không bùng nổ. Mà xuất hiện lặng lẽ như một vết nứt tinh vi trong bức tường sinh tồn mỏng manh của nhân loại.

Người ta gọi chúng bằng cái tên tạm thời: dị thể ký sinh. Không giống zombie. Không lết đi. Không gào thét. Không hoại tử. Chúng trông như người. Chúng là người nhưng đã bị thứ gì đó chiếm đoạt.

Dị thể không cắn xé. Không hút máu. Chúng chỉ chạm. Và trong khoảnh khắc tiếp xúc, một cá thể sinh vật siêu nhỏ, chưa từng định danh, sẽ xâm nhập vào hệ thần kinh nạn nhân. Từ đó, nó âm thầm viết lại ý thức, bẻ cong suy nghĩ, và xóa dần bản thể gốc. Không để lại dấu hiệu. Không phát hiện được qua máy quét. Người bị nhiễm vẫn cười. Vẫn nói. Vẫn ăn cùng bạn. Cho đến khi một ngày, họ biến mất. Hoặc tệ hơn, dẫn đường cho đám còn lại.

Lứa đầu tiên được ghi nhận ở một trạm nghiên cứu Bắc Cực, nơi có lượng bức xạ cao và gần vùng va chạm thiên thạch. Nhưng không mất nhiều thời gian để chúng lan ra. Không cần lây nhiễm qua máu. Chỉ cần tiếp xúc. Một cái nắm tay. Một cái ôm. Một cái liếc mắt đủ lâu.

Điều đáng sợ hơn cả là chúng không điên loạn. Chúng có tư duy, có mục tiêu, có tổ chức. Chúng không tấn công ồ ạt, mà thâm nhập chậm rãi. Ăn mòn từng cộng đồng, từng căn cứ, từng lòng tin giữa người với người.

800 ngày, zombie và dị thể lần đầu chạm mặt. Không cần lý do. Bản năng khiến hai chủng này thù ghét nhau. Mỗi lần giao nhau là một cuộc tàn sát. Lạ lùng thay, dù cùng đứng trên xác người, chúng không thể đứng cùng chiến tuyến.

810 ngày, báo cáo xác nhận: Dị thể có khả năng đồng hóa. Chúng không chỉ kiểm soát, mà còn học hỏi. Một số cá thể bắt đầu bắt chước giọng nói, chữ viết, và phản xạ cảm xúc.

900 ngày, loài người buộc phải thu hẹp lãnh thổ. Các thành phố lớn co cụm, chuyển thành “điểm sống sót”, kết nối bằng tín hiệu radio yếu ớt và các đoàn tiếp tế có vũ trang. Ai lạ mặt đến, đều phải trải qua bài kiểm tra hành vi, kéo dài đến 48 giờ. Đôi khi, điều đó cũng không đủ.

940 ngày, cột mốc đen tối nhất: Dị thể và zombie lần đầu kết hợp. Không ai biết bằng cách nào. Không lời giải thích. Chỉ biết: nơi nào “chúng” đi qua, nơi đó biến mất khỏi bản đồ.

960 ngày, dù tuyệt vọng bủa vây, con người không chết hẳn. Những bức tường thành đầu tiên được dựng lên, không phải để chiến thắng, mà để cầm cự. Từng viên gạch là máu. Từng khối bê tông là nước mắt. Và mỗi cánh cổng sắt là một hy vọng yếu ớt chống lại cả những gì nhìn thấy, lẫn những gì đã ngấm vào bên trong.

1000 ngày… 1200…

Ngày tháng không còn là đơn vị để đếm thời gian, mà chỉ là những vết cắt trên tường nhắc rằng ta vẫn chưa chết. Thế giới không sụp đổ trong một đêm, mà đang giãy dụa, ngoi ngóp giữa cơn hấp hối kéo dài. Một số người gọi đây là Kỷ Nguyên Thứ Hai. Những người khác không gọi nó bằng tên. Họ chỉ lặng im – và sống sót.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout