Chương 44: Vị hôn thê


Sau một đêm hoan ái, Sa mệt quá nên thiếp đi trên ghế sô pha ở phòng khách. Khi tỉnh giấc cậu đã thấy mình nằm trên giường, cả người sạch sẽ thơm tho, trên người mặc một bộ đồ ngủ. Cậu nhìn sang bên cạnh, Tùng Quân đã dậy và rời đi từ lúc nào. Bỗng bụng kêu lên tiếng rột rột, Sa mới phát hiện ra từ tối hôm qua tới giờ mình chưa có gì lót dạ. Cậu bước xuống giường đi tới nhà bếp định làm đồ ăn sáng thì đã thấy Tùng Quân có mặt ở đó.

Đã lâu Tùng Quân chưa vào bếp, cơm nước mỗi ngày đều do một tay Sa lo liệu. Hôm nay anh bỗng dưng nổi hứng nấu ăn quả là chuyện hiếm thấy. Mải mê loay hoay với mấy dụng cụ nhà bếp, Tùng Quân vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của Sa. Cậu rón rén đến gần, vòng tay ngang hông ôm chầm lấy anh.

Được Sa ôm bất ngờ, Tùng Quân giật mình quay lại. Anh đổ mồ hôi hột nhìn đống hỗn độn ở bếp. Hôm qua, khi trở về sau chuyến lưu diễn, Sa chưa kịp tắm rửa ăn uống gì đã bị anh hành mệt chết. Thấy áy náy nên sáng nay anh dậy sớm để làm món gì đó thật ngon cho cậu, kết quả là biến nhà bếp thành một bãi chiến trường.

“Anh xin lỗi, định nấu đồ ăn sáng cho em, vậy mà…” Tùng Quân áy náy.

Sa nhìn món trứng ốp la trên chảo mà cười như mếu. Trình độ nấu ăn của Tùng Quân so với cậu có thể nói là một trời một vực. Tùng Quân xấu hổ gãi tai:

“Anh tính nấu món mì thịt bò, ai dè…” Nói đoạn, anh đưa ngón tay quấn băng cá nhân lên. “Anh lỡ cắt phải tay, máu dính lên thịt, bẩn rồi, không dám cho em ăn.”

Sa giật mình cầm lấy ngón tay bị thương của anh, lo lắng hỏi:

“Sao lại bất cẩn vậy? Cắt có sâu lắm không?”

Phải bỏ luôn cả miếng thịt, chứng tỏ chảy máu nhiều lắm. Nghĩ tới đây thôi là cậu lại xót ruột không chịu nổi.

“Không sao, đã cầm máu rồi, nhưng đồ ăn bị cháy đen hết trơn. Chắc mình phải ra tiệm ăn thôi.”

Sa vẫn nhìn chằm chằm vào ngón tay bị thương của Tùng Quân, thở dài:

“Em nghĩ… sau này anh đừng xuống bếp nữa. Tay anh như vầy em xót lắm.”

Tùng quân mỉm cười tiến lại gần, kéo Sa vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cậu. 

“Tại anh muốn gây bất ngờ cho em mà. Sau này anh sẽ học nhiều món ăn và nấu cho em ăn hằng ngày, để mỗi lần đi xa, em sẽ nhớ đồ ăn anh làm đến phát điên, em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh.”

“Ra là anh có âm mưu. Nếu vậy em càng không để anh thực hiện ý đồ.” Sa vừa nói vừa nhéo nhẹ chóp mũi của anh. 

Cuối cùng hai người đành dắt nhau ra tiệm. Ăn sáng xong, Tùng Quân tạm biệt Sa rồi đến công ty. Khi đến nơi, Tùng Quân thấy một vị khách không hẹn mà tới đã chờ anh trước cửa từ lúc nào. Tùng Quân vừa nhìn thấy người nọ, bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc sáng nay bỗng dưng biến mất. Anh sa sầm nét mặt, lạnh nhạt hỏi:

“Sao cô lại tới đây?”

Người trước mặt không ai khác chính là “vị hôn thê” trước kia của anh, Trúc Ly. Cô bước tới bên Tùng Quân, áp sát gương mặt phủ đầy phấn son vào vai anh, nhoẻn môi cười:

“Em tới gặp chồng sắp cưới của mình không được sao?”

Tùng Quân khó chịu né tránh:

“Chẳng phải tôi đã hủy hôn rồi sao? Dù gì cuộc hôn nhân này cũng là do hai gia đình sắp đặt. Chính cô cũng đã từng nói không hề có tình cảm với tôi còn gì?”

Nụ cười trên môi Trúc Ly chợt tắt:

“Đúng là trước đây em đã nói vậy, nhưng hiện tại, em nhận ra người thích hợp để em lấy làm chồng chỉ có mình anh.”

Tùng Quân không thèm quan tâm tình cảm của cô, lạnh lùng nói:

“Nhưng tôi không muốn lấy cô. Cô về đi! Đừng làm người khác chú ý.”

Tùng Quân tuyệt tình làm cho Trúc Ly nổi giận:

“Anh nghĩ đơn phương hủy hôn chỉ qua một cuộc điện thoại là xong? Anh xem tôi là cái gì? Hả?”

Tùng Quân thấy cô giận đến tím tái mặt mày, không muốn châm dầu vào lửa, bèn hạ giọng xuống:

“Tôi xin lỗi… Nhưng tôi đã có người thương, không thể tiếp tục cuộc hôn nhân không tình yêu này nữa.”

Trúc Ly nào chịu bỏ qua, hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm, gương mặt đẹp vì giận dữ co rút lại. Cô gằn giọng hỏi:

“Cậu ta đúng không? Cái người lần trước cứ bám rịt lấy anh?”

Tùng Quân gật đầu không do dự. Trúc Ly liếc anh một cái rồi ngúng nguẩy bỏ đi.

Khi còn lại một mình, Tùng Quân lại cảm thấy đau đầu. Anh xoa huyệt thái dương rồi bước vào văn phòng, ngả lưng xuống ghế. Giờ phút này, anh cực kỳ ân hận khi ngay từ đầu không từ chối Trúc Ly. Vốn dĩ anh và cô không hề có tình cảm, nhưng vì lợi ích của công ty, anh đã đồng ý cùng cô xây dựng mối quan hệ hợp tác dài lâu. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi anh hồi phục ký ức.

Sau cái ngày Tùng Quân nhớ ra mọi chuyện, nghĩ tới những gì mình đã làm với Sa, anh đau lòng đến mức không còn thiết tha gì đến việc kết hôn giả với Trúc Ly. Anh đã gọi cho cô, đơn phương kết thúc cuộc hôn nhân không tình yêu của hai người, khi đó Trúc Ly cũng đã đồng ý. Anh cứ nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi, ai ngờ hôm nay cô lại tìm tới và không có ý định buông tha cho anh. Suốt cả ngày trời, anh không còn tâm trạng làm việc, đau đầu nghĩ cách làm thế nào để thuyết phục Trúc Ly đừng gây khó dễ cho mình nữa. Lúc đó, Tùng Quân không ngờ rằng Trúc Ly đã tìm đến tận nơi làm việc của Sa.

Sa kết thúc buổi tập cũng tầm một giờ chiều, đang định đi ăn trưa cùng mọi người thì một cô gái nhìn hơi quen mắt đến tìm cậu. Từ phía xa Sa vẫn còn ngờ ngợ, nhưng khi đến gần, cậu mới chắc chắn được cô gái này là ai.

Sa chợt nhớ đến cái lần cậu đến tìm Tùng Quân và bị anh xua đuổi, cô gái này đã nói họ sắp kết hôn. Sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, cậu quên béng đi sự có mặt của cô. Hôm nay chẳng hiểu sao cô ta xuất hiện ở đây với gương mặt đằng đằng sát khí. Sa chợt có linh cảm chẳng lành, bước chân của cậu chậm lại một nhịp.

Không nói không rằng, Trúc Ly tiến tới gần, bất ngờ tát Sa một bạt tai. Mọi người đi cùng cậu thấy cô gái xinh đẹp mà hung dữ thì giật cả mình. Trúc Ly hằn hộc quát lớn:

“Anh Quân là chồng sắp cưới của tôi! Cậu đừng hòng cướp anh ấy đi!”

Bỗng dưng bị ăn tát, Sa bất ngờ không thốt nên lời. Cậu ôm lấy một bên mặt in hằn năm dấu tay của cô nàng. Xung quanh các đồng nghiệp khác bắt đầu bàn tán ra vào. Quản lý thấy Sa bị đánh, nổi xung thiên nhảy lên quát:

“Nè cô! Cô là ai? Đây không phải nơi để cô làm loạn à nghen!”

Trúc Ly cười khinh thường, liếc về phía Sa:

“Cậu quả là đồ mặt dày! Đi theo anh ấy tới tận nước Ý chưa đủ hay sao, tới khi về nước vẫn lì lợm đeo bám rồi còn giả vờ đáng thương khóc lóc trước mặt anh ấy! Đồ con giáp thứ mười ba đáng khinh!”

Quản lý tiếp tục nhào lên bảo vệ Sa:

“Nè, không biết ai là con giáp thứ mười ba mười bốn đâu à nha. Sa nhà tôi quen biết Tùng Quân còn trước cả cô đó!”

Trúc Ly không thèm để ý tới quản lý, cứ gân cổ gào lên:

“Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa anh Quân ra! Nếu còn ngoan cố thì kẻ thiệt thòi chỉ có cậu mà thôi.”

Nói rồi, cô quay lưng bỏ đi. 

Một bầu không khí nặng nề bao trùm cả không gian. Quản lý sợ Sa khó xử, vội vàng giải tán mọi người:

“Mọi người đi ăn trước đi nha. Chúng tôi có chút việc, lát ghé sau.”

Sau khi những người khác rời khỏi, quản lý mới hỏi Sa:

“Chuyện là sao vậy? Lần trước Tùng Quân nói đã hủy hôn với cô ta rồi mà.”

Ngây ngẩn nãy giờ, thấy quản lý hỏi Sa mới hoàn hồn lại:

“Em cũng không rõ...”

Máu nóng dồn tới não, quản lý thốt lên:

“Cái tên Tùng Quân này, vậy mà lúc đó anh ta hùng hồn tuyên bố sẽ lo cho cậu, không để cậu chịu khổ!” 

Trong lòng trăm mối tơ vò, Sa gượng cười nói:

“Do mất trí nhớ nên anh Quân mới nhận lời cô ta. Anh đừng trách anh ấy.”

“Sao không trách được? Tại sao anh ta không giải quyết chuyện với cô gái kia dứt điểm? Lại còn để cho cô ta đến gây khó dễ cho cậu. Thật là giận muốn điên!”

Sa thấy quản lý lo cho mình thì vô cùng cảm động. Cậu không muốn mình trở thành kẻ đáng thương, bèn chuyển hướng sang chuyện khác:

“Thôi bỏ đi. Em đói bụng rồi, mình đi ăn thôi.”

Lúc này quản lý mới thấy bụng sôi sùng sục, bèn tạm gác chuyện bực mình, khoác vai Sa đi tìm chỗ ăn trưa.



0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout