Ánh nắng chói chang của buổi sáng sớm rải đều trên những tán cây xanh mướt của công viên, nhuộm vàng cả không gian. An và Hà vẫn đang say sưa tận hưởng buổi hẹn hò của mình. An dường như đã quên đi những bứt rứt, bồn chồn về lời hứa thay đổi ngoại hình với Hà. Giờ đây, cậu đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc thuần túy khi được ở bên cạnh người con gái mà cậu ta yêu. Mỗi tiếng cười trong trẻo của Hà, mỗi cái nắm tay nhẹ nhàng đều khiến trái tim An đập rộn ràng, xóa tan mọi lo âu. Cậu không hề biết rằng, có một ánh mắt sắc lạnh đang âm thầm dõi theo, như một bóng ma ẩn hiện giữa dòng người tấp nập. Đó là Ryan.
Ryan đã theo dõi họ từ công viên, xuyên qua những con phố đông đúc, cho đến tận khu vui chơi sầm uất. Đứng từ xa, anh ta quan sát An và Hà đang cười nói vui vẻ, nắm tay nhau bước vào cổng khu vui chơi. Một cơn bực dọc cuộn trào trong lòng Ryan.
"Hừm, sao cô ta có thể vui đùa, hẹn hò với một tên xấu xí như vậy chứ?" Ryan khẽ lẩm bầm, đôi lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt đầy vẻ khinh thường và ghen tức. Anh ta không muốn nhìn thấy khung cảnh chướng mắt ấy thêm một giây phút nào nữa.
Ryan quay lưng, bước nhanh đến một quán cà phê sang trọng nằm gần cổng khu vui chơi. Anh ta chọn một chiếc bàn khuất, ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đầy vẻ khó chịu. Cô phục vụ trẻ tuổi, với nụ cười tươi tắn thường trực, vội vàng đi ra, tay cầm thực đơn.
"Mời anh lựa..." Cô phục vụ chưa kịp nói dứt câu, Ryan đã lạnh lùng ngắt lời.
"Một cà phê mắc nhất!" Ryan thốt ra, giọng điệu cộc lốc, rồi quăng hai tờ tiền mệnh giá cao xuống bàn, khiến cô phục vụ giật mình, vội vàng cúi đầu.
"Dạ, vâng... Quý khách chờ một chút ạ." Cô phục vụ lí nhí đáp, vội vàng rời đi, trong lòng không khỏi khó hiểu trước thái độ của vị khách sang trọng này.
Bên trong khu vui chơi, An lúc này cảm thấy rất vui. Nụ cười không ngừng nở trên môi cậu. Hà nắm tay An, kéo cậu đến gần khu vực tàu lượn siêu tốc.
"An này, hay chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi!" Hà thốt lên đầy phấn khích, đôi mắt cô sáng bừng lên như những vì sao nhỏ.
An nhìn chiếc tàu lượn cao ngất, uốn lượn như con rắn khổng lồ, vẻ mặt có chút sợ hãi. Nhưng nhìn thấy ánh mắt háo hức của Hà, cậu vẫn cố gắng chiều theo. Họ cùng nhau ngồi vào hàng ghế đầu trên chiếc tàu lượn, thắt dây an toàn. An nắm chặt tay Hà, lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.
"Cậu có sợ không An?" Hà khẽ hỏi vào tai An, giọng nói tràn đầy sự mong chờ. "Mình luôn mong được một lần chơi thử trò này đó."
"Mình không có sợ!" An thốt lên, cố gắng tạo ra vẻ mặt không sợ hãi, dù trong lòng đang run rẩy.
"Được rồi, chuẩn bị nào!" Tiếng anh nhân viên vang lên qua loa phát thanh, rồi chiếc tàu lượn từ từ, chậm rãi lăn bánh, bắt đầu hành trình chinh phục độ cao. An nhìn vào bàn tay mình đang nắm chặt tay Hà, rồi nhìn sang khuôn mặt hào hứng đến ngây thơ của Hà. "Thật là dễ thương." Cậu khẽ lẩm bầm, mặt đỏ bừng, rồi lại quay về phía trước, cố gắng nén lại nỗi sợ hãi đang dâng lên.
Chiếc tàu lượn siêu tốc chở Hà và An bắt đầu tăng tốc dần, uốn éo quanh co trên đường ray. Nó nhanh vun vút, lượn lên, rồi lao xuống dốc một cách chóng mặt. Tiếng la hét vang vọng khắp khu vực. Hà thì rất phấn khích, reo hò không ngớt, còn An thì chỉ biết la hét thất thanh, nhắm tịt mắt lại, cố gắng bám chặt lấy thanh an toàn.
Sau khi xuống tàu lượn, An vẫn còn choáng váng. Hà bật cười khúc khích, vui vẻ nói: "Cậu sợ quá trời luôn đó An! Nhưng mà vui ghê ha!" An chỉ biết gật đầu, khuôn mặt còn tái mét.
Hà tiếp tục kéo An đến một khu vực khác, nơi có trò "Thuyền tình yêu" nhẹ nhàng và lãng mạn hơn.
"Mình chơi cái này đi An! Nhìn lãng mạn ghê!" Hà reo lên, chỉ vào chiếc thuyền hình thiên nga đang chầm chậm trôi trên mặt hồ nhân tạo.
An, vẫn còn run rẩy vì tàu lượn, nhưng thấy Hà thích thú thì cũng mỉm cười đồng ý. Họ cùng nhau ngồi vào chiếc thuyền thiên nga, Hà nhẹ nhàng tựa đầu vào vai An. Chiếc thuyền lướt nhẹ trên mặt nước, xung quanh là những hàng cây xanh mướt và những bông hoa đủ màu sắc.
"Đẹp quá ha An?" Hà khẽ nói, ngước nhìn lên bầu trời xanh ngắt. "Cứ như mình đang lạc vào một thế giới cổ tích vậy."
An nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Hà, lòng cậu tràn ngập sự ấm áp. "Ừm, đẹp thật." An đáp, khẽ nắm lấy tay Hà, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ bàn tay cô. Khoảnh khắc bình yên này khiến An cảm thấy thật sự hạnh phúc, quên đi mọi mặc cảm về bản thân.
Sau trò chơi lãng mạn, Hà lại kéo An đến một trò cảm giác mạnh khác: "Cú rơi tự do." An nhìn tòa tháp cao vút, rồi nhìn xuống chiếc ghế mà họ sẽ được nâng lên tận đỉnh rồi thả xuống đột ngột, cậu lại thấy rùng mình.
"An, chơi cái này đi! Trông nó cũng vui mà!" Hà hào hứng, đôi mắt lấp lánh thách thức. "Mình tin cậu làm được mà!"
An hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Được thôi, vì cậu, mình sẽ chơi!" An nói, cố gắng nở một nụ cười tự tin.
Họ ngồi vào ghế, được nâng lên cao dần, cao dần, toàn bộ khu vui chơi và thành phố thu nhỏ dưới chân. An nhìn sang Hà, cô vẫn cười tươi rói, không hề sợ hãi. Bỗng, "Rầm!" Chiếc ghế rơi tự do, tiếng la hét xé toạc không khí. Lần này, cả Hà và An đều la hét, nhưng Hà thì la hét vì phấn khích, còn An thì la hét vì hoảng sợ tột độ.
Khi xuống khỏi trò chơi, An gần như không đứng vững. Hà ôm bụng cười ngặt nghẽo. "Trời ơi, mặt cậu xanh lè luôn rồi đó An!" Hà nói đùa, rồi đỡ lấy cánh tay An.
An thở hổn hển. "Mình... mình thua rồi, Hà ơi. Trò này... ghê quá!" An nói, giọng đứt quãng.
Hà mỉm cười dịu dàng. "Không sao đâu. Dù sao thì mình cũng vui lắm. Cảm ơn cậu An!" Hà nói, siết nhẹ tay An.
Sau khi vừa đi chơi xong, An và Hà vội ghé vào một cửa hàng kem nhỏ nhắn nằm ngay trong lòng khu vui chơi, với những chiếc bàn ghế đầy màu sắc và ánh đèn lung linh. Họ chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai dịu nhẹ vẫn còn vương vấn.
"Cậu chọn kem gì nào An?" Hà hỏi, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch. Cô nàng nhanh chóng chọn cho mình một que kem dâu hồng tươi, trông thật đáng yêu và ngọt ngào, hệt như tính cách của cô.
An đang định chọn một que kem socola đen đắng, quen thuộc với tâm trạng hay suy tư của mình, thì Hà bất ngờ kéo tay cậu lại. "Thôi nào, thử cái này đi!" Hà cười tủm tỉm, chỉ vào một thanh kem sữa tươi màu trắng ngà, dịu mát và thanh khiết.
An hiểu ý của Hà. Có lẽ cô muốn cậu tạm gác lại những suy tư nặng nề, những "vị đắng" trong cuộc sống, để tận hưởng những điều ngọt ngào, tươi mới. "Không nhất thiết phải là sự cay đắng," An suy ngẫm, khẽ mỉm cười, một nụ cười thật sự thoải mái lần đầu tiên trong ngày.
Họ cùng nhau ngồi vào bàn. An giờ đây dường như đã không còn để tâm đến ánh mắt bàn tán của những người xung quanh, những lời xì xào về ngoại hình của cậu. Cậu chỉ tập trung vào Hà, vào niềm vui đơn giản mà cô mang lại.
"Kem ở đây ngon nhỉ?" Hà ăn một miếng, đôi mắt sáng lên thích thú, rồi nói, vị kem tan chảy ngọt ngào trên đầu lưỡi.
"Đúng, đúng!" An cũng gật gật đầu lia lịa, vị kem sữa tươi tan chảy trong miệng, ngọt ngào một cách lạ thường, như đang xoa dịu những lo lắng còn vương lại.
Họ im ắng trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe tiếng nhai kem lạo xạo và tiếng chim hót líu lo từ những trò chơi gần đó, tạo nên một không gian riêng tư, ấm cúng giữa sự ồn ào của khu vui chơi. Bỗng, cả hai người đồng thanh lên tiếng:
"Cậu...!"
"Cậu...!"
Họ nhìn nhau rồi bật cười khúc khích, tiếng cười giòn tan xua đi sự ngại ngùng.
"Cậu biết trường mới ở đâu chưa?" Hà lên tiếng trước, giọng điệu đầy sự tò mò, phá tan sự im lặng.
"À ừm, mình vừa biết vào hôm qua," An khẽ trả lời, lòng chợt thấy nhẹ nhõm khi có người chia sẻ những lo lắng thầm kín của mình. "Trường mình ở gần khu phố của mình."
"Ồ, vậy sao?" Hà đáp, ánh mắt có chút tiếc nuối nhưng nhanh chóng nở nụ cười tươi rói. "Trường mình thì lại ở khu vực trung tâm thành phố cơ."
"Ừm," An hơi thất vọng, nhưng rồi cũng gật đầu. "Vậy là mình sẽ không được gặp cậu mỗi ngày ở trường rồi."
"Đương nhiên rồi!" Hà khúc khích cười. "Không sao đâu, dù học hai trường khác nhau, chúng ta vẫn có thể gặp nhau thường xuyên mà, phải không?"
"Đương nhiên rồi!" An đáp lại, ánh mắt tràn đầy sự đồng tình. "Chỉ cần mình muốn, thì không gì là không thể! Sẽ vui lắm đây!"
Cứ thế, một cuộc trò chuyện vui vẻ, đầy ắp tiếng cười và những câu đùa hóm hỉnh cứ thế tiếp diễn giữa hai người, như một cặp đôi đang tận hưởng những giây phút ngọt ngào nhất của tuổi thanh xuân. Họ không hề hay biết, cách đó không xa, một ánh mắt đầy âm mưu vẫn đang dõi theo, ẩn chứa một cơn bão tố.
Ryan vẫn ngồi trong quán cà phê sang trọng, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua lớp kính, nhìn về phía cổng khu vui chơi. Anh ta không thể nhìn thấy An và Hà đang vui đùa bên trong, nhưng trong đầu anh ta, kế hoạch đã được vạch sẵn. Anh ta cầm chiếc điện thoại trên tay, lướt qua những dòng tin tức về vụ khủng bố hai tháng trước tại thị trấn Nam An, những thông tin đó Ryan đã biết được.
"Hừm, thì ra lần trước các người hẹn hò cũng gặp phải bọn dị nhân yếu đuối nhỉ." Ryan khẽ lẩm bầm, một nụ cười nhếch mép đầy khinh bỉ nở trên môi. "Thật trùng hợp... An à, có lẽ mày sẽ gặp lại đó, nhưng không phải tụi yếu đuối này. Ha ha..." Tiếng cười khẩy lạnh lẽo của Ryan vang vọng trong không gian vắng vẻ của quán cà phê, như một lời tiên tri gở, báo hiệu một kế hoạch đen tối sắp được thực hiện, một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi đang chờ đợi.
Bình luận
Chưa có bình luận