Chương 1


Tiếng động cơ xe hơi vang vọng khắp bốn bề yên tĩnh. Chiếc Peugeot màu đen chậm rãi băng qua con đường đất hẹp, hai bên là đồng lúa xanh mượt mênh mông, gió thổi thoang thoảng mang theo mùi hương tươi mát của đất trời. Gia nhân trong nhà nhìn thấy bóng dáng chiếc xe màu đen đang tiến vào, lập tức buông cây chổi trên tay xuống, hô lên:

- Cậu Hai, cậu Hai Trà về rồi!

Nghe tiếng hô của gia nhân, bà Hội đồng Lý Hương vội đặt tách trà đang uống xuống bàn, xỏ đôi guốc gỗ, bước nhanh ra ngoài sân, mừng rỡ nhìn về phía chiếc xe vừa mới dừng lại.

Thanh Trà ngáp dài một cái, lười biếng bước xuống xe. Vừa nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, hai mắt hắn lập tức cong lên thành hình lưỡi liềm.

- Má! – Thanh Trà dang tay ôm chầm lấy bà Lý Hương.

Suốt hai năm trời ở đất khách quê người, giờ đây được gặp lại người thân, trong lòng Thanh Trà cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bà Lý Hương đưa đôi bàn tay mềm mại áp lên mặt đứa con trai cưng, mắt lúc này đã rưng rưng sắp sửa rơi xuống hai giọt nước mắt.

- Con ốm đi nhiều quá! – Bà Lý Hương đau lòng nhìn Thanh Trà. Có lẽ đối với bất kỳ người mẹ nào, khi nhìn thấy con mình ốm hơn trước thì lòng đều quặn thắt. Bà Lý Hương cũng vậy, khó lòng giấu đi nỗi xót xa trong đôi mắt đã hằn nếp nhăn.

Ngược lại, Thanh Trà rất ung dung thản nhiên, không quá xúc động, khoác tay ôm ngang vai mẹ mình, nở một nụ cười trìu mến:

- Được rồi, đừng khóc mà, chúng ta vào nhà thôi!

Vừa vào nhà, Thanh Trà uống liên tục mấy tách trà đã nguội, ngồi xuống ghế rồi thở hắt ra một hơi, dường như thấm mệt sau mấy ngày di chuyển.

Bà Lý Hương cao giọng gọi:

- Khiêm ơi, Ba Khiêm! Ra đây tôi biểu cái này coi.

Ba Khiêm dùng hết sức vung chiếc búa qua khỏi đầu, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Nghe tiếng bà Hội đồng gọi, anh khựng lại ngay, nhanh chóng đặt chiếc búa xuống đất. Hai tay vội vàng chùi vào vạt áo bà ba màu nâu đã sờn cũ, để lại những vệt bụi mờ. Anh chỉnh trang lại vẻ ngoài nhem nhuốc của mình, nhanh chân bước lên nhà trên.

Và đó cũng là lần đầu tiên Ba Khiêm nhìn thấy cậu Hai Trà.

Thanh Trà quả thực rất đẹp, dáng người hắn dong dỏng cao, vẻ ngoài thư sinh nhưng lại toát lên sức sống mãnh liệt, tựa như cây trúc mọc giữa vườn nhà. Nước da của Thanh Trà trắng ngần, không phải kiểu trắng nhợt nhạt mà là sắc trắng khỏe khoắn, pha chút ánh nắng phương Nam.

Đôi mắt hắn long lanh, sáng trong như mặt hồ buổi sớm. Cái mũi cao dọc dừa, thẳng tắp như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, càng làm nổi bật vẻ khôi ngô trên khuôn mặt thanh tú ấy. Thanh Trà không cười lớn, chỉ nhếch nhẹ khóe môi, để lộ nụ cười nửa giễu cợt, nửa phán xét khiến người đối diện không khỏi băn khoăn. Bộ âu phục trên người Thanh Trà hết sức phẳng phiu, lịch sự sang trọng, mang hồn văn hóa Tây phương, thu hút Ba Khiêm đến mức anh không có cách nào rời mắt được. Ánh mắt và nụ cười ấy khiến trái tim trong lồng ngực anh đập mạnh như sắp sửa nhảy ra ngoài.

Đến tận lúc này Thanh Trà mới để ý tới chàng gia nhân đang đứng khép nép trước mặt mình. Hắn đảo mắt, quan sát Ba Khiêm một lượt từ đầu đến chân. Vóc người anh khỏe khoắn, làn da ngăm đen, sạm đi vì nắng gió. Gương mặt hơi khắc khổ, bụi bặm bám đầy trên da làm gương mặt anh càng thêm phần mệt mỏi. Vạt áo của anh rách bươm, vai áo sờn đến độ nhìn rõ từng sợi vải, chiếc quần vải màu đen xắn cao một bên, lộ ra cái cẳng chân đầy lông, trông lôi thôi lếch thếch đến khó nhìn.

Bà Hội đồng Lý Hương ôn tồn nói với Ba Khiêm:

- Đem đồ của cậu Hai vào phòng, rồi lo chuẩn bị nước cho cậu tắm nghe chưa.

Ba Khiêm cúi thấp đầu đáp:

- Dạ, thưa bà.

Trong bếp, gia nhân xúm lại bàn tán, ai nấy đều tò mò về cậu Hai Trà. Niềm, cô hầu thân cận của bà Hội đồng đang ngồi chễm chệ giữa đám người, dõng dạc lên tiếng:

- Cậu Hai nào có giống như lời đồn! Cậu Hai hòa nhã lịch thiệp lắm đó đa!

Mấy cô hầu gật đầu tấm tắc, mắt sáng lên, lộ ra cái vẻ si mê lố lăng đối với một người thanh niên cách mình cả một tầng giai cấp xã hội. Họ thầm thì với nhau, miệng cười tít mắt, mơ mộng hình dung ra một ngày nào đó Thanh Trà sẽ để ý đến họ.

Song, chẳng một ai biết, tất cả đoan trang thánh thiện mà Thanh Trà cố phô bày ra đều là lớp vỏ bọc nhằm che giấu đi sự thờ ơ lạnh nhạt và vô cảm ẩn sâu bên trong con người hắn. Trước lúc Thanh Trà đi du học Pháp, hắn không có khát vọng gì với cuộc đời. Hai năm ở bên trời Tây, hắn phát hiện ra thế giới này thật muôn màu muôn vẻ. Suốt một quãng thời gian dài, Thanh Trà thử qua các thú vui mà người ta cho là thời thượng nhất, điên cuồng lao vào các mối quan hệ mập mờ với đủ loại phụ nữ, càng lúc càng sa lầy, không tìm thấy lý tưởng mà đáng lẽ một thanh niên tri thức nên có. Lần này hắn về nước không phải nghỉ hè như lời đã nói, mà vì trường học bên Pháp đã chính thức "tặng" hắn tờ giấy thôi học.

Cả buổi chiều hôm đó, Ba Khiêm làm việc gì cũng lơ đãng, hình ảnh của Thanh Trà đã xâm chiếm mọi ngóc ngách trong tâm trí anh. Có lẽ vì cậu Hai quá đẹp, quá lạ mắt, hoặc vì một thứ cảm xúc kỳ lạ nào đó mà anh chưa từng khám phá ra. Sự xuất hiện của cậu Hai đã khiến lòng anh dậy sóng, khiến anh vô cùng bối rối và tò mò.

Phu xe đánh con ngựa dừng lại, ông Hội đồng Lý Quản vừa đi công chuyện về, gấp gáp bước xuống xe, đi như chạy vào trong nhà. Thấy con trai đang ngồi ăn trái cây với mẹ, ông vội vàng đặt cây gậy qua một bên, bước tới ôm chặt lấy con trai, vỗ vào lưng thình thịch, cảm động đến rưng nước mắt:

- Thằng này, ốm quá rồi đó đa!

Thanh Trà nuốt miếng lê vừa cắn, ôm lại ông, bày tỏ niềm nhớ mong sau bao ngày xa cách:

- Còn ba coi bộ khác dữ ha, đẹp lão quá đa!”

Ông bà Hội đồng Lý chỉ có một cậu con trai độc đinh, thế nên Thanh Trà đối với họ chẳng khác gì vật báu, xứng đáng lồng vào tủ kính để ngày ngày thương yêu. Nhưng cái vật báu này chẳng chịu yên thân, miệng lúc nào cũng ra rả về cái thứ tự do thời đại mới gì đó. Ông bà không hiểu nhưng đành phải bóp bụng mà chiều theo ý muốn của con trai, mặc dù trong lòng lo lắng nhiều lắm.

Một nhà ba người hàn huyên tâm sự từ khi trời còn sáng đến tận khi mặt trời khuất bóng. Đêm đến, lúc ông bà Hội đồng đã say giấc, Thanh Trà cầm theo bao thuốc lá nhãn hiệu Gauloises, lẳng lặng ra sau vườn nhà. Giờ này gia nhân cũng đã nghỉ ngơi, xung quanh tĩnh mịch yên ắng, chỉ còn tiếng ve sầu rả rích trên những tán cây xa xa. Hắn ngồi tựa người vào gốc cây vú sữa, rút một điếu thuốc ngậm lên môi, cầm lấy chiếc bật lửa zippo do một người bạn bên Pháp tặng, châm lửa rồi rít một hơi thuốc, phả ra làn khói trắng đục mờ ảo trong đêm. Thanh Trà đưa đôi mắt nhìn xa xăm, tâm tư ngập tràn phức tạp không thể diễn tả thành lời.

Nghe ngoài vườn có động tĩnh nho nhỏ, Ba Khiêm lập tức cầm lấy khúc củi lớn, định bụng nếu là trộm thì sẽ đập cho nó tơi bời hoa lá. Nào ngờ khi nhìn thấy nguồn cơn của tiếng động kia, anh bèn gấp gáp bỏ khúc cây xuống. Nhưng không ngờ người bị phát hiện trước lại chính là Ba Khiêm.

Thanh Trà hút được nửa điếu thuốc, mắt vẫn nhìn vào khoảng tối phía xa, cất giọng trầm buồn:

- Ra đây đi, đứng đó thập thò làm cái gì.

Ba Khiêm bước ra từ bóng tối, ánh mắt anh e dè, khẽ khàng đáp:

- Sao khuya rồi mà cậu Hai còn chưa đi ngủ?

Thanh Trà không trả lời anh ngay. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt hắn phảng phất nét mệt mỏi, thoáng chút bơ phờ, khác hẳn với vẻ tươi sáng lúc ban ngày. Thanh Trà chậm rãi nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của Ba Khiêm, lập tức mở miệng chất vấn một cách mỉa mai:

- Sao thế? Lần đầu nhìn thấy người ta hút thuốc à?

Tính cách Ba Khiêm có phần rụt rè, muốn đáp lời lắm nhưng lại chẳng có dũng cảm để nói ra. Có lẽ do cái số phận cùng đinh khổ cực đã làm cho người đàn ông hai mươi tám tuổi trở thành con người như vậy.

Thanh Trà nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu:

- Anh muốn nói cái gì thì cứ nói đi.

Ba Khiêm hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng không run:

- Tôi nghe nói thứ này rất độc hại… Cậu Hai đừng nên hút.

Thanh Trà nhếch môi, chế giễu lời khuyên ngây ngô ngốc nghếch của chàng gia nhân:

- Đây là phong cách, là lối sống thời thượng. Ở bên Pháp, ai cũng hút hết, có sao đâu.

- Mà… Hai năm qua, ba má tôi có khỏe không? Tôi thấy ba tôi hơi xanh xao. – Vừa nói, Thanh Trà vừa thở ra một làn khói mỏng manh, nheo mắt nhìn đốm lửa nhỏ trên đầu điếu thuốc.

Ba Khiêm điềm tĩnh trả lời:

- Tôi chỉ mới làm cho ông bà Hội đồng độ một năm nay thôi, nhưng tôi thường thấy cô Niềm hay sắc thuốc cho bà với ông uống, tôi không rõ là thuốc bổ hay thuốc trị bệnh.

Thời tiết mùa hè nóng gay gắt, cây hoa chuông vàng trước cửa nhà Hội đồng đung đưa theo gió, ngẩng chùm hoa rực rỡ hướng về phía ánh nắng mặt trời.

Thanh Trà ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau, mãi đến khi có người gõ cửa hắn mới miễn cưỡng mở mắt.

Giọng của người làm vọng vào:

- Cậu Hai ơi, dậy ăn trưa!

Trong nhà lúc này chỉ có mình hắn. Ông Hội đồng đã ra ngoài từ sáng sớm, còn bà Hội đồng thì nghe đâu là đi chơi bài với mấy người bạn. Thanh Trà lững thững rời giường, xỏ đôi guốc gỗ mới toanh, mặc nguyên bộ pijama bằng lụa bóng loáng rồi uể oải bước ra khỏi phòng. Đầu tóc hắn rối bù, hai mắt vẫn còn sưng húp, dường như vẫn chưa thoát khỏi cơn mê ngủ.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout