Người ta thường không mấy yêu thích những gì diễn ra quá nhanh. Có lẽ tốc độ là thứ dễ gây tác mộng mạnh đến thần kinh và não bộ của con người nhất. Ví như tình yêu hay lái xe, nhanh quá đều khiến người ta cảm thấy mất an toàn.
Ba Khiêm phát hoảng cực độ, tay ghì siết lấy sợi dây an toàn mỗi khi Thanh Trà đạp ga tăng tốc. Chiếc xe Peugeot lao thật nhanh trên đoạn đường dài vắng vẻ, để lại sau lưng đám bụi mù mịt kéo dài hàng chục thước.
Xe xốc nảy mấy hồi làm bụng dạ Ba Khiêm nhộn nhạo, anh cố nén lại cơn buồn nôn đang chực trào nơi cổ họng, khó khăn lắm mới mở miệng nổi:
- Cậu… Cậu Hai, cậu chạy chậm thôi…
Lời khẩn cầu tha thiết của anh, Thanh Trà nghe mà chẳng buồn để ý tới. Hắn lạnh lùng giữ chân ga, duy trì vận tốc có thể sánh ngang một con trâu khi nhìn thấy tấm vải đỏ trước mặt. Đoạn đường phía trước kính chắn gió chẳng có gì ngoài con đường đất bụi và bóng mặt trời hực đỏ sắp lặn xuống cánh đồng lúa mướt xanh, thanh bình mà có hơi tĩnh mịch.
Hai mắt Ba Khiêm nhắm nghiền, thi thoảng hé mở để quan sát thái độ của Thanh Trà. Hắn vẫn dửng dưng xoay vô-lăng, khó khăn lắm mới phát hiện ra một cái nhíu mày trên gương mặt tuấn mỹ của hắn mỗi khi xe băng qua một khúc cua không bằng phẳng.
Thanh Trà lái xe mất gần một tiếng đồng hồ, lúc dừng lại trước căn nhà kiểu Âu của ông cựu bác sĩ bệnh viện Tropiques thì cơn giận trong lòng hắn cũng đã nguôi ngoai quá nửa. Hắn lãnh đạm bước xuống xe, ném chìa khóa cho tên hầu giữ cổng. Tên hầu không quen mặt hắn, hơi bối rối, vốn định mở miệng hỏi danh tính trước khi cho vào trong nhưng lại e sợ đụng phải nhân vật không tầm thường, vì thế dứt khoát cúi đầu im lặng.
Ba Khiêm vẫn chưa hết bàng hoàng đã phóng xuống, nôn khan mấy cái rồi lật đật chạy theo sau lưng Thanh Trà. Lưng áo anh thấm đẫm mồ hôi, mắt liếc một vòng cẩn thận quan sát xung quanh. Bên ngoài nhà ông Henri tối tăm, ánh sáng duy nhất dẫn lối phát ra từ cửa lớn ở các tầng. Đôi chân trần của Ba Khiêm dẫm lên đá sỏi, có chút đau đớn nhưng vẫn cố nhẫn chịu.
Thanh Trà bất chợt khựng lại, quay đầu nhìn Ba Khiêm bằng vẻ chán ghét:
- Anh định đi theo tôi đến bao giờ?
- Dạ, bà đã dặn khi nào cậu về thì tôi mới được phép về. – Ba Khiêm thành thật đáp lời.
Thanh Trà chậc lưỡi, ngán ngẩm đánh giá anh:
- Anh mặc đồ vậy mà tính theo tôi vào trong. Không sợ làm mất mặt tôi, mất mặt cả nhà tôi sao?
Thanh Trà còn dụng tâm, cố ý hù dọa thêm một câu:
- Má tôi mà biết anh làm mất mặt tôi, chắc má sẽ đuổi anh ra khỏi nhà đó.
Ba Khiêm ngượng ngùng nhìn lại mình. Đúng là bộ dạng anh trông quá mức bần hèn so với nơi mà Thanh Trà sắp vào, nhưng anh thật sự chẳng nghĩ ra cách nào hợp lý để theo sau hắn mà không làm hắn khó xử. Anh càng nghĩ càng rối, càng sợ bị Thanh Trà bỏ lại.
Thấy bộ dạng lúng túng ngờ nghệch của Ba Khiêm, dù đang khó chịu nhưng khóe môi Thanh Trà vẫn cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, rất nhanh sau đó đã lấy lại vẻ lạnh lùng, ung dung chỉ tay về phía cây xoài trong vườn nhà ông Henri.
- Thấy cái cây đó không? – Hắn hỏi.
Ba Khiêm gật gật đầu như con chim gõ kiến đang ra sức hành hạ cái mỏ cứng cáp của mình:
- Dạ thấy.
Thanh Trà điềm nhiên ra lệnh:
- Qua đó ngồi, ngồi yên ở đó, đợi tôi!
Nói rồi hắn quay lưng đi, nhưng Ba Khiêm vẫn còn điều gì đó bí bách muốn nói lắm, anh gọi:
- Nhưng mà, thưa cậu…
- Gì nữa?
- Lỡ đâu, cậu vô đó rồi cậu trốn đi Pháp, tôi biết ăn nói làm sao với ông bà… – Nói tới đây, Ba Khiêm vừa run vừa lo, bất an đến mức muốn tìm một sợi dây cột tay Thanh Trà vào tay mình cho yên tâm.
Cảm giác của Thanh Trà sau khi nghe Ba Khiêm nói câu này xứng đáng được hắn ghi nhận vào nhật ký rồi vứt ở xó tủ, hắn không tin được trên đời này còn tồn tại kiểu người ngốc nghếch một cách kỳ quặc như vậy.
- Trời ơi! - Hắn kêu lên - Đi Pháp chứ không phải đi chợ mà nói đi là đi.
Ba Khiêm vẫn trân trân đôi mắt khiến Thanh Trà cực kỳ bất lực. Hắn sờ soạng túi áo, tùy tiện lấy ra chiếc khăn lụa, cầm tay Ba Khiêm rồi ấn chiếc khăn vào.
- Đây là chiếc khăn tôi vô cùng trân quý, nó làm từ lụa tơ tằm thượng hạng, tôi để anh giữ làm tin. – Thanh Trà bịa chuyện tỉnh bơ, lời nói cứ như thật, vậy mà đã trấn an được Ba Khiêm, yên ổn bước vào nhà ông Henri.
Lời mời của cô Xuân là cơ hội để Thanh Trà gặp gỡ tiếp xúc với các quan chức người Pháp ở địa phương và những doanh nhân giàu có tiếng tăm trong vùng. Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, ấn tượng đầu tiên của Thanh Trà về chủ nhân của bữa tiệc chỉ xoay quanh mấy chữ, xa hoa đến mức trụy lạc.
Những món đồ nội thất dát vàng kiểu cách được bày trí phô trương khó hiểu. Quý ông quý bà đứng thành từng cụm, nhóm ba nhóm năm, ai nấy đều khoác lên những bộ trang phục dạ hội đắt tiền, sáng lấp lánh dưới ánh đèn pha lê. Trong không khí lởn vởn thứ hương nước hoa đậm đặc, hoà lẫn cùng mùi rượu tây hăng nồng và khói xì gà cay cay, thật mê hoặc nhưng cũng thật ngột ngạt khó thở. Đôi mắt sắc bén của Thanh Trà dừng lại ở bộ sofa bọc nhung màu xanh ngọc bích, chạm trổ một cách hết sức tinh tế. Cô Xuân ngồi đó, bên cạnh một người đàn ông Pháp mà Thanh Trà đoán là ông Henri bởi cái vẻ ngạo nghễ của một gã Tây thượng đẳng không lẫn vào đâu được.
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm phản chiếu những tia rực rỡ trên chiếc vòng cổ đá quý của Xuân. Cô hơi nghiêng người về phía ông Henri, nét cười nhàn nhạt mà lẳng lơ thoáng hiện trên đôi môi đỏ mọng. Thỉnh thoảng kêu lên một cảm thán từ bằng tiếng Pháp đặc sệt giọng Nam bộ để thu hút sự chú ý. Mỗi khi cười, Xuân cố tình để lộ đôi vai trần mềm mại, mắt ướt không ngừng lướt qua người đàn ông Việt Nam ngồi bên ghế đơn - phía tay phải của ông Henri.
Thanh Trà không ngần ngại bước tới, Xuân thấy hắn thì lập tức đứng dậy, nở nụ cười như một kẻ khố rách áo ôm vừa vớ được mớ vàng ròng.
- Cậu Hai, đúng là cậu không quên lời mời của tôi.
Ông Henri nhấp nhấp cái tẩu thuốc trong miệng, hai mắt nheo lại dường như đang soi xét thanh niên lạ mặt vừa mới xuất hiện trong nhà mình. Người đàn ông Việt Nam kia cũng quay mặt nhìn Thanh Trà, Thanh Trà đã bắt gặp ánh mắt của gã nhưng lại vờ như không thấy. Lộ ra đôi chút ngạo mạn của một công tử nhà giàu, đáp lời cô Xuân:
- Làm sao tôi quên được, đặc biệt là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mademoiselle Xuân đây.
Xuân lấy tay che miệng, bật ra một nụ cười sung sướng khi được khen ngợi. Như sực nhớ ra gì đó, cô quay mặt về phía gã người Pháp, giới thiệu:
- Đây là ông Henri, còn đây là anh Cao Cẩn, luật sư riêng của ông.
Thanh Trà tháo chiếc mũ phớt trên đầu xuống, hơi cúi người, đưa tay phải ra để chào hỏi theo lễ nghĩa văn minh nhưng ông Henri hờ hững, thậm chí còn không thèm nhìn hắn thêm một cái.
Gã luật sư thấy vậy thì vội đứng lên bắt tay Thanh Trà, niềm nở một cách giả tạo:
- Chào cậu, tôi là Cao Cẩn.
- Tôi tên Thanh Trà. – Hắn cười nhẹ, tự thấy không nên thêm vào câu ‘Con của ông Hội đồng Lý Quản’ để làm gì nữa.
Trời bên ngoài tối đen như mực, nửa vầng trăng ẩn sau màn mây mờ, trong gió phảng phất mùi ẩm ướt báo hiệu một cơn mưa sắp trút xuống. Ba Khiêm cầm chiếc khăn lụa trong tay, khi siết chặt khi thì nới lỏng, chốc chốc lại hướng mắt về phía cửa sổ phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp. Anh tựa lưng vào gốc cây xoài, đôi mắt lơ đãng dõi theo chậu hoa đang nở rộ nằm sâu trong góc vườn rồi bất chợt ngẫm nghĩ về cuộc đời khốn khổ của chính mình.
Một cơn gió lạnh thổi thốc vào mặt Ba Khiêm. Anh hơi rùng mình, lặng lẽ cúi xuống nhặt chiếc lá xoài già cỗi vừa bị thổi rụng ngay trước mặt. Chiếc lá quắt queo, khô khốc như chính cuộc đời của anh, anh tưởng tượng về ngày mình già yếu, lặng lẽ tàn úa rồi khuất lấp trong góc tối, chẳng để lại chút dấu vết nào. Cái nghèo, cái khổ đã giới hạn mọi mong ước của anh, như một bức tường vô hình chắn ngang tất cả những khát vọng, ép anh chấp nhận đời sống lặng lẽ như cây quỳnh lan mà ông Henri vứt trong xó tối.
Nhưng kể từ ngày Thanh Trà về nhà, trong lòng Ba Khiêm nảy sinh một loại hiếu kỳ đối với đời sống phong phú của hắn. Có lẽ là hứng thú, hoặc là khát khao, Ba Khiêm cũng không rõ. Chỉ biết rằng, những ngày đi bên cạnh hắn, nhìn thấy những thứ phù phiếm xa hoa của cuộc đời hắn, trong anh như bừng tỉnh, một phần cảm xúc bị chôn vùi từ lâu bỗng chốc sống dậy.
Ba Khiêm đứng lên đi về phía cửa sổ, anh khép hờ mi mắt khi chạm phải ánh đèn hoàng kim bên trong, tách biệt hoàn toàn với mảng vườn tối tăm tịch mịch nơi anh đang đứng. Tiếng nhạc lạ lẫm chậm rãi đánh động lồng ngực anh. Xuyên qua các vị khách ăn mặc sang trọng đang khiêu vũ, anh nhìn thấy Thanh Trà đang ôm eo một cô gái xinh đẹp, tình tứ nhảy theo nhịp điệu của bài nhạc.
Ba Khiêm nhận ra đó là Xuân, bộ váy dạ hội màu huyết dụ làm cô trông giống một bà đầm hơn là một phụ nữ Việt Nam. Váy satin bóng loáng dài quét sàn, hai cánh tay áo phồng lên giống như hai cục bông xốp. Ngực áo vuông vức viền đăng-ten thời thượng, tôn lên phong cách phồn thực mà chẳng cô con gái nhà lành nào dám theo đuổi.
Phụ nữ như Xuân, đàn ông đương nhiên thích mập mờ qua lại. Tuy nhiên, để chọn làm vợ thì người nào cũng phải lắc đầu cáo lui.
Thanh Trà bước theo nhạc, ánh mắt hắn lướt qua đôi ngực trắng nõn như bông tuyết ngồn ngộn dưới lớp áo, sau đó dừng lại trên mớ tóc bốp uốn phồng của Xuân. Xuân nắm chặt bàn tay Thanh Trà, yêu kiều nhìn sâu vào đôi đồng tử đen láy mơ hồ của hắn, khẽ hỏi:
- Cậu Hai khiêu vũ với tôi thế này, lỡ mà ý trung nhân của cậu hay được, có rầy tôi không đó?
Bình luận
Chưa có bình luận