Chương 12



Bên trong sòng bạc Jardin de Chance sang trọng bậc nhất, ánh đèn pha lê rực rỡ soi rọi từng ngóc ngách căn phòng, tiếng xào xạc của chip bạc cùng tiếng trò chuyện vang lên không ngớt. Mùi nước hoa hăng nồng lẫn lộn với mùi khói thuốc lá làm không khí càng thêm bí bách khó thở.

Cô Xuân mặc bộ váy satin đỏ hở vai, lộ ra nửa bầu ngực đẫy đà, hờ hững đứng tựa người bên bàn roulette. Đôi mắt xảo quyệt liếc tới liếc lui, tay cầm ly sâm panh xoay nhẹ. Mỗi lần quả bóng nhỏ lăn tròn trên vành bánh xe là cô lại reo lên, giọng chanh chua pha chút lẳng lơ:

- Cái số em đêm nay hên quá đa, mấy anh coi chừng nghen! Em sắp hốt hết bạc sòng này rồi đó!

Vừa dứt lời, quả bóng dừng lại ngay ô Xuân đặt cược. Cô bật cười lớn, tiếng cười lanh lảnh tựa như đang trêu ngươi tất cả mọi người trong gian phòng.

- Đã nói mà, đàn bà như em mà hên thì đàn ông mấy anh chỉ biết nhìn theo mà khóc ròng thôi!

Luật sư Cao Cẩn ngồi cách đó không xa, môi mỉm cười nhàn nhạt. Gã rít một hơi xì gà rồi chậm rãi bước đến chỗ Xuân, ngón tay gõ nhẹ vào bàn để gây chú ý. Cao Cẩn khoác trên mình bộ vest màu ghi xám, cà vạt thắt chỉnh chu, đôi mắt sắc sảo không giấu được tò mò.

- Cô Xuân, cô quả thật làm người ta nể phục. Đặt đâu trúng đó, có bí quyết gì thì chỉ tôi với?

Xuân quay đầu, đôi môi đỏ mọng nhếch cao, ngữ điệu có vài phần tự mãn, buông lời trêu ghẹo:

- Bí quyết của tôi á hả? Dễ lắm, sống mà biết liều một chút, thì trời thương thôi! Anh có dám liều không?

Cao Cẩn bật cười, khẽ nghiêng ly rượu trên tay, chạm nhẹ với ly của Xuân:

- Vậy chắc tôi phải học cô rồi. Nhưng mà, cô Xuân liều kiểu này cẩn thận coi chừng có ngày mất cả chì lẫn chài đấy.

Cô Xuân chớp chớp mắt, khinh khỉnh nói:

- Mất hay được tôi tính hết rồi, anh khỏi có lo. Sống chết có số, phú quý do trời, phải không Ngài luật sư?

Hai người lặng lẽ nhìn nhau đầy ẩn ý, tựa hồ đang trao đổi một thứ mật mã, thông điệp nào đó mà chỉ họ mới hiểu. Đám đông xung quanh hò hét, reo vang khi bánh xe roulette quay, màn đêm xoay vần bên những đồng chip xanh đỏ, có khi là cược cả một cuộc đời.

Luật sư Cao Cẩn bỏ lại cô Xuân đang cười tít mắt, vỗ tay không ngớt trước ván cược vừa thắng lớn. Gã rảo bước ra ban công tầng hai, ánh đèn nhàn nhạt hắt lên ô cửa kiểu Pháp, phản chiếu đôi mắt sắc lạnh rặt mùi con buôn, che giấu đi bằng lớp vỏ bọc tri thức lịch lãm. Giữa hai ngón tay Cao Cẩn kẹp điếu xì gà cháy dở, làn khói uốn lượn trước mặt kéo gã trở về sự việc nửa tháng trước.

Cao Cẩn hồi tưởng lại đêm mưa ở nhà ông Henri Pelletier. Khi ấy, gã đang âm thầm giao dịch vài hộp thuốc ký ninh, thứ hàng được săn lùng như vàng bởi những kẻ khốn khổ mắc bệnh sốt rét. Mọi thứ diễn ra thuận lợi như vô số lần Cao Cẩn đã qua mặt chính quyền thực dân để kiếm tiền. Giữa màn đêm thấm đẫm hơi sương, gã phát hiện bóng người thấp thoáng bên ngoài. Ban đầu, Cao Cẩn ngỡ mình hoa mắt, nhưng khi tiến lại gần mới nhận ra đó là một người đàn ông. Qua tấm kính mờ nhòe nước, Cao Cẩn thấy người đó cao lớn, sắc mặt hơi nhợt nhạt, song trông khá khôi ngô, ăn mặc tàn tệ, đoán chừng là đầy tớ của ai đó.

Khi cánh cửa lớn hé mở, Cao Cẩn nheo mắt. Người bước ra không ai khác ngoài Thanh Trà. Dưới ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn treo trước cửa, gã nhận ra dáng vẻ ung dung nhưng có chút vội vã của vị khách mới. Khoảng cách khá xa mà Cao Cẩn vẫn dễ dàng nhận ra ánh mắt chứa đầy quan tâm lẫn thân thiết của Thanh Trà đối với tên đầy tớ. Gã dõi theo đến tận khi hai người rời khỏi nhà ông Henri, thầm khen vị khách mà cô Xuân mời tới có nhiều điều thú vị hơn gã tưởng.


Cao Cẩn đứng lặng trong bóng tối, hơi giật mình khi Xuân từ đâu bước tới cướp lấy điếu xì gà trên tay gã. Cô ngậm thứ độc dược thời thượng lên miệng, rít một hơi rồi phun ra làn khói trắng đục.

Cao Cẩn lạnh nhạt hỏi:

- Sao không chơi nữa mà ra đây?

Xuân nghiêng đầu cười khẩy, đôi môi đỏ thắm hơi nhếch lên:

- Đêm nay thắng đủ rồi, chừa cho người khác thắng nữa chứ!

Xuân ngả ngớn tựa hẳn vào lan can ban công, đôi mắt lả lơi nhìn xuống con phố ẩm ướt. Cô xoay người lại, nói bằng ngữ điệu ngọt ngào mà giễu cợt:

- Còn anh? Ra đây thẫn thờ chắc không phải ngắm cảnh đâu nhỉ?

- Chỉ là muốn yên tĩnh chút thôi. Chỗ này đông quá, người ra người vào làm tôi nhức cả đầu. – Cao Cẩn liếc cô, nụ cười trên môi không giấu được vẻ đề phòng.

Cô Xuân nhướng cao cặp lông mày liễu, nhích đến gần Cao Cẩn, nửa đùa nửa thật nói:

- Thiệt vậy hả, hay là anh đang suy tính chuyện chi?

Cao Cẩn im lặng, đôi mắt sắc lạnh hẳn lên. Gã không nói gì, chỉ đặt hai tay lên lan can rồi trầm ngâm nhìn vào bóng đêm trước mặt. Cô Xuân bật cười khanh khách:

- Thôi được rồi, không chọc anh nữa. Nhưng mà... hình như anh cũng đang tính chuyện lớn phải không? Buôn bán kiểu này thì lời lớm gì được bao nhiêu hả anh?

- Cô muốn gì? – Giọng Cao Cẩn trầm hẳn đi, mắt liếc sang cô Xuân một cái sắc lạnh.

- Đừng căng thẳng vậy chứ. – Xuân nhẹ nhàng dụi tắt điếu xì gà vào lan can – Tôi chỉ nghĩ... nếu tụi mình hợp tác, có trời mới biết tụi mình kiếm được bao nhiêu tiền.

Cao Cẩn bật ra một nụ cười lạnh băng:

- Ông Henri mà biết, tôi với cô có mà vong mạng.

- Anh lo xa quá. – Xuân vuốt nhẹ mái tóc uốn phồng, ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua gương mặt người đàn ông bên cạnh. - Chuyện này, mình làm khéo một chút thì ông Henri chẳng hay biết gì đâu. Anh qua mặt được bọn Tây bốp, vậy mà lại lo không qua nổi mắt ông Henri sao? Hay là... anh sợ?

Cao Cẩn nhíu mày:

- Làm sao tôi tin cô được…

- Tin hay không tùy anh. Tôi chỉ nhắc để anh nhớ, ở đời, có cơ hội thì phải biết nắm lấy. Đợi nó tuột mất rồi có hối hận cũng chẳng kịp đâu. – Xuân tỏ ra hờ hững – Anh nhìn đi, tá điền quần quật bao lâu mới có được mấy đồng bạc, trong khi đó một điếu xì gà anh hút đã những năm đồng. Sống thế nào là tự anh lựa chọn.

Cao Cẩn đăm chiêu mấy hồi rồi mới cất giọng hỏi:

- Kế hoạch của cô là gì?

Xuân hứng khởi, kề sát bên gã thì thầm:

- Anh thử nghĩ mà coi, tụi mình đâu phải dược sĩ nhưng kinh nghiệm về thuốc Tây có thua gì mấy người học hành bài bản đâu. Làm cho ông Henri lâu như vậy mà tiền huê hồng cũng chẳng tăng được một đồng nào, cứ như ổng chỉ coi tụi mình là hạng chạy vặt, không đáng để bỏ tiền thuê. Thiếu gì người bệnh đang cần thuốc, cái đống lá cỏ kia thì chữa được bao nhiêu bệnh chứ? Nếu anh lách được, lấy hàng của ổng rồi bán riêng, anh có biết mình sẽ lời tới cỡ nào không?

Cao Cẩn không đáp, Xuân phấn khích tự trả lời chính mình:

- Khéo tốc độ kiếm tiền còn nhanh hơn đi ăn cướp nữa đó đa!

Gió lạnh bắt đầu nổi lên, vờn nhẹ qua gáy Cao Cẩn, gã hít thở một hơi thật sâu rồi nói:

- Nghe thì hay, nhưng làm sao qua mặt được ông Henri? Cô đừng có quên ổng còn cả mạng lưới tay chân. Lỡ không thành là chết chắc.

Cô Xuân cười, nói như rót mật vào tai:

- Ông Henri giàu thật, cũng có quyền có thế đó, nhưng mấy năm nay ổng đâu còn quản lý chuyện làm ăn như hồi trước? Ổng giao gần hết việc cho anh rồi, suốt ngày chỉ ngồi nhà đếm tiền. Nếu anh cắt bớt chút hàng thì chẳng ai hay đâu. Hơn nữa, tôi biết vài người quen có thể giúp anh luân chuyển hàng hóa qua đường khác, đảm bảo sạch sẽ gọn ghẽ.

- Còn khách hàng thì sao? – Cao Cẩn hỏi.

- Chuyện đó anh đừng lo, ở cái xứ này có ai mà không bị bệnh đâu. Thuốc nam trị không được, cũng phải cầu cạnh tìm thuốc Tây thôi.

Cô thoáng thấy vẻ đồng tình lóe lên trong đôi mắt của Cao Cẩn liền mỉm cười mãn nguyện, xoay người bước về phía hành lang vắng lặng.

Nhưng vừa đi được vài bước, tiếng nói của Cao Cẩn từ phía sau vang lên làm cô khựng lại:

- Cô làm quen với Thanh Trà cũng vì thế sao?

Xuân từ từ quay đầu, nhớ đến việc gia nhân nhà Hội đồng Quản thường xuyên đến chợ huyện hốt thuốc nam, nụ cười trên môi cô dần trở nên gian xảo:

- Tạo chút quan hệ, khách hàng tiềm năng đó!

Xuân nói rồi lả lướt bước đi, để lại tiếng giày cao gót vang vọng trên nền đá hoa cương, bỏ lại một câu vang vọng vào tai Cao Cẩn:

- Từ nay chung hội chung thuyền rồi nhé, Ngài luật sư!

Chính quyền thực dân kiểm soát gắt gao việc nhập khẩu thuốc Tây và chỉ phân phối qua các nơi được chính quyền cấp phép. Họ can thiệp sâu vào mọi khía cạnh của đời sống xã hội nhằm củng cố quyền lực, duy trì sự kiểm soát và bành trướng thế lực.

Cựu bác sĩ Henri Pelletier lợi dụng quyền lực để buôn bán thuốc Tây “lậu” nhằm trốn tránh các khoản thuế nặng nề do chính quyền áp đặt. Với vỏ bọc là một người Pháp, tài sản bất minh của ông ta không bao giờ bị chính quyền truy cứu nguồn gốc. Và hiển nhiên, số thuốc ông ta nhập từ Xiêm và Lào đều không thể đảm bảo là thuốc thật hay giả. Thực tế, ông Henri cũng chẳng quan tâm đến sức khỏe của người Việt Nam, ông ta tự bao biện cho hành vi của mình bằng lý lẽ đầy đạo đức. Đó là sứ mệnh phụng sự người nghèo.

Về phía Cao Cẩn, xuất thân từ một tầng lớp bị xem thường trong xã hội thực dân, gã sớm nhận ra sự bất lực của mình. Dù mang danh luật sư nhưng gã chưa từng giành được chiến thắng nào cho thân chủ người Việt, tất cả đều do hệ thống pháp lý thiên vị dành riêng cho người Pháp, hay đúng hơn là những người có tiền. Những năm tháng đối mặt với bất công khiến Cao Cẩn dần mất đi lòng tin vào nghề nghiệp, và rồi gã quyết định trở thành cánh tay đắc lực cho Henri. Nhờ vào khả năng lách luật, xử lý giấy tờ hợp pháp và che giấu các hoạt động giao dịch, Cao Cẩn thuận lợi tạo dựng được niềm tin từ Henri, kiếm kha khá tiền từ ông ta.

Còn với Xuân, Henri chỉ xem cô là một công cụ để duy trì mối quan hệ với khách hàng. Cô khéo léo, duyên dáng và khả năng giao thiệp của cô đã giúp Henri duy trì nguồn khách hàng lớn.

Theo như kế hoạch của Xuân, mỗi lần Henri nhập thuốc từ nước ngoài về, Cao Cẩn sẽ âm thầm “tách hàng” bán riêng cùng Xuân. Nhờ mạng lưới riêng mà cả hai tạo dựng, lợi nhuận của hai người tăng lên gấp bốn lần so với những gì được Henri chia chác trước đây.

Suy cho cùng, dù Henri tin tưởng Cao Cẩn và Xuân, đó chỉ là niềm tin dựa trên lợi ích. Người Pháp không bao giờ thật sự xem người Việt là đồng minh, và Cao Cẩn biết rõ điều đó. Gã không chỉ đang chơi một canh bạc với chính quyền thực dân, mà còn với cả Henri, gã bác sĩ có thể ra tay thủ tiêu gã và Xuân bất cứ lúc nào.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout