Muôn trùng sóng dữ hóa giọt lệ châu - Đồng Miên


Năm ấy thân trai đem xương máu đáp đền nợ nước.
Năm ấy hồng nhan bạc phai má đào bồi đắp non sông.
Năm ấy có người trở về ca khúc khải hoàn. 
​​​​​​​Năm ấy có kẻ biệt bóng trong khói bụi viễn chinh.

  1. Chiếc bách lênh đênh sóng dập dìu

Độ Tháng Năm, nắng hạ bắt đầu lần mò khắp ngõ ngách. Tín phong đưa mùi xoài chín, hương cỏ cây lan đầy trong không khí. Hoàng hôn giăng đỏ bầu trời, ráng chiều phủ xuống nhân thế rồi tàn dần trên dòng Nhị Hà. 

Khúc sông này có nhiều vong lắm. Người chết trẻ đầy oán niệm, kẻ lại thác đúng giờ thiêng, không siêu thoát được nên ngụ lại lôi kéo người hợp tuổi hợp mệnh xuống thế mạng, mãi rồi thành vòng lặp. Nghe đâu sau khi chết tròn năm mươi năm mà vẫn chưa có cơ hội đi đầu thai, vong hồn sẽ trở thành quỷ dữ, mãi mãi bị trói buộc với con nước lạnh căm. 

Tôi giang tay ra hứng mấy giọt sáng lờ mờ may mắn xuyên qua được mặt nước, nhẩm tính xem bản thân đã ở đây được bao lâu. 

Mười năm. 

Hai mươi năm. 

Ngót bốn mươi chín năm. 

À, thì ra là sắp đến hạn biến quỷ.

“Cô ơi… Cô ơi…” 

Tôi vẫn đứng sững mặc cho tiếng gọi quen thuộc không ngừng văng vẳng bên tai, mãi đến khi đám ma da xung quanh rục rịch bơi về phía giọng nói kia thì mới quay phắt sang lườm chúng cảnh cáo. 

Mặt trời khuất hẳn sau núi, tôi ngoi đầu lên khỏi mặt nước, nương theo ánh trăng nhìn về phía người đương ngồi sát bên mé sông. Đó là một ông lão chắc đã qua ngưỡng lục tuần, râu tóc lốm đốm bạc, đôi tay xương xẩu chống lên bờ cứ run rẩy thể như sắp gãy gập đến nơi. Lão chồm mặt xuống, nhẽ là muốn xuyên qua mặt nước để tìm kiếm thứ gì dưới sâu.

“Cô ơi, cô lên đây, cô đến gần đây một chút được không?” Lão gọi. 

Suốt gần hai năm, chiều nào lão cũng đến khúc sông này gọi tôi, còn tôi chỉ ngoi lên rồi lẳng lặng nhìn chứ chưa bao giờ đáp lại lời lão. Song, hôm nay thì khác. Có lẽ vì nhác thấy tấm lưng lão đã cong vòng, giọng nói nghe khàn đặc và mái tóc trông cũng bạc hơn hẳn hai năm về trước, nên tôi vô thức bơi đến gần sát bên bờ. Thấy nước động, ông già ngẩng đầu, gương mặt đầy nếp gấp cũng không che được vẻ khấp khởi vui mừng. Mắt lão xoáy thẳng vào mắt tôi. Dưới mấy vết chân chim đồi mồi, đôi con ngươi ấy đã đục ngầu, mờ mịt đi cả. Lão cứ thế nhìn tôi, còn tôi lại chẳng phân biệt nổi cái nhìn ấy là bi ai, khắc khoải hay rạng rỡ, thiết tha. Sao lão có thể ôm ấp nhiều cảm xúc đến thế? Tôi không đọc hết được, nhưng trông lão như vậy, lòng tôi cứ nao nao, tê rát. 

Lão ngập ngừng cất lời hỏi tôi:

“Cô ơi, cô tên gì?”

Tôi lắc đầu. Không phải muốn giấu mà tôi thực sự chẳng nhớ, bởi ký ức của tôi đã sớm bị cái vong kéo tôi xuống thế mạng nuốt mất từ lâu. 

“Cô có biết ma da muốn đi đầu thai thì phải tìm được kẻ chết thay mình không?”

Tôi biết chứ. Tôi còn biết bầy vong nước ở đây canh me lão đã lâu, chỉ chực chờ lão sẩy chân là chúng sẽ bâu vào lôi kéo, dìm lão xuống đáy sông ngay lập tức. Nếu tôi không ngăn cản, lão đã sớm chẳng còn mạng mà về. 

“Cô có muốn đi đầu thai không?”

Tôi gật đầu, sau đó lắc, rồi lại gật. Thoát khỏi cái nơi này ấy à, ai lại chẳng muốn, vậy thì tôi còn chờ đợi điều gì đây?

“Dăm ba hôm nữa tôi sẽ quay lại trả cho cô một cơ hội đầu thai. Cô đừng phí hoài, cô nhé!”

Tôi ngẩn người, khi còn chưa tin được vào tai mình thì bóng lưng gầy gò ấy đã khuất bóng xa. Lão đi còn phải chống gậy, từng bước xiêu vẹo cứ thế tan dần trong màn đêm mênh mông. 

Sao lại là trả mà chẳng phải trao?

***

Đầu Xuân năm Thiệu Bảo thứ bảy, giặc Thát xâm phạm lãnh thổ Đại Việt, vó ngựa phương Bắc giẫm nát cỏ nước Nam, những con sói thảo nguyên quyết chí bình định vùng đất màu mỡ. Tháng Hai, Chương Hiến Hầu Trần Kiện đầu hàng giặc Nguyên. Trước thế giặc như vũ bão, thượng hoàng và quan gia đành sai sứ thần sang trại Trấn Nam Vương để cầu hòa. 

Trên con thuyền xuôi ngược từ Thiên Trường về Thăng Long ấy, món “lễ vật” quý giá nhất không phải thứ gì khác mà chính là công chúa An Tư, em gái út của thượng hoàng.

Trời về khuya, trên giá chỉ cắm vài ba cây nến, ánh lửa leo lắt tựa như có thể vụt tắt bất kỳ lúc nào bởi gió sương. Không gian xung quanh tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ có tiếng chim cú hai bên bờ lúc vang lúc tắt, dội vào lòng người bao phen bão táp phong ba. Canh tư, ngọn lửa còm cõi cuối cùng cũng tắt ngấm, giờ đây chỉ còn biết nương nhờ, bấu víu vào trăng trên cao. Men theo ánh sáng mờ nhạt, chàng thanh niên nhìn thấy bóng lưng người con gái, dáng hình ấy mỏng manh, yểu điệu hệt vầng trăng hiện lên bên mạn thuyền. 

Giữa xuân, tiết trời ấm áp hơn hẳn. Thiên Mạc mới tháng Chạp năm ngoái thôi còn cuộn mình dữ dội, nay đã yên ả trông thấy. Con nước lặng lẽ trôi, dập dìu, hiu hắt, vỗ vào mạn thuyền những tiếng rì rào nhẹ bẫng. Âm thanh của nước, của gió hệt như tiếng đàn ca trong buổi yến tiệc năm nào.  

Lầu son rực rỡ, người đông như nêm, lưỡi kiếm sáng choang, thiếu niên anh tuấn biểu diễn một điệu góp vui trước bậc cha chú. Thiếu niên mới mười ba, mái tóc chưa pha sương gió, bóng lưng chưa vướng bụi trần, ấy thế mà khí phách chẳng chút thua kém những trang anh hùng hào kiệt đang ngồi ở đây. Chàng trai năm ấy với đôi mắt sáng như sao trời mùa hạ, đã trầm lặng chảy vào lòng An Tư những gợn ái tình rất đỗi dịu êm. 

An Tư lắc nhẹ đầu, cho rằng như thế mới có thể rũ đi những suy nghĩ không yên, để gió thôi hát về miền ký ức mà nàng cố chôn giấu. Chỉ đêm nay nữa thôi, thuyền lớn xuôi dòng đã nhiều ngày sẽ cập bến. An Tư về với Thăng Long, song cũng bước vào lòng giặc, trở thành cống phẩm cho bọn Thát Đát. Một khi trời tỏ, nàng không được phép, cũng chẳng còn tư cách để mà thương nhớ, giữ rịt hình bóng người ta trong lòng nữa rồi. Nhưng rõ ràng đã dặn lòng phải quên, dặn lòng chôn chặt những hoài niệm vào nơi sâu kín nhất, vậy mà kỷ niệm cứ cuộn trào như cơn lũ quét, khiến con đê mong manh trong lòng nàng vỡ tan. 

Chao ôi, nếu mai này nàng biệt tin hẳn, liệu suốt quãng đời còn lại người nọ có dành riêng ra một góc nhỏ bé nào để nhớ về nàng chăng?

“Công chúa vào trong đi thôi. Ngoài này sương gió, người sẽ ốm mất.”

Giọng nói khàn khàn như đã nhiều ngày dãi nắng dầm mưa vang lên từ phía sau, khiến An Tư giật mình. Nàng quay lại, cố nặn ra một nụ cười với người vừa khoác áo choàng lên vai mình.

“Anh không phải lo, chút gió đêm thế này làm sao so được với cái khổ mà quân ta đương phải chịu ngoài kia.” 

“Bọn tôi thân trai, gánh vác gian truân khó nhọc là điều nên lẽ phải. Nhưng công chúa đây…”

Chưa nói hết câu, thốt nhiên chàng im bặt. Bởi lẽ sau đêm nay, chàng có chở che cho An Tư khỏi sóng gió, khổ cực được nữa đâu? Trong đôi mắt sáng ngời của người con trai, nỗi đau và cơn giận thi nhau bập bùng cháy. Có lẽ chàng đớn, vì không bảo vệ được nàng giữa loạn lạc, như đàn ông phải bảo vệ phụ nữ, như kẻ si tình phải bảo vệ người mình yêu. Có lẽ chàng căm, vì chẳng thể tự tay giết sạch quân Thát, trả nợ nước báo thù nhà, để thân gái như nàng không phải lênh đênh giữa bầy giặc giã.

Dưới ánh trăng yếu ớt, sống lưng thẳng tắp của người con trai ấy cứ cong dần, giọng nói chàng cất lên đầy đớn đau và chua xót:

“Dương tài hèn sức mọn, không thể cản được cơn sóng dữ. Nay chỉ đành cúi đầu tạ tội với công chúa.”

Trung Hiếu Hầu húy là Trần Dương, tự Lương Vũ - ngụ ý cơn mưa lành. Tiếc thay, cơn mưa ấy giờ đây không thể tưới lên chiếc mầm tình con con nơi đáy lòng An Tư được nữa. Khóe mắt nàng đỏ hoe, cố ngăn không cho lệ trào, không cho bản thân yếu mềm mà lao vào vòng tay người thỏa thuê nức nở. 

“Trung Hiếu Hầu đừng làm thế mà phải tội tôi, ngài nào có lỗi lầm gì. Con tạo an bài, vận mệnh trêu ngươi, lỗi nằm ở lũ giặc ác chứ đâu ai khác nữa! An Tư hưởng đức trạch dày rộng của thiên tử bấy nhiêu năm đã nhiều, đến lúc trả ơn, tôi không cho đó là nỗi bất hạnh của mình. Dù gái hay trai, ai cũng nên gánh vác trách nhiệm gìn giữ non sông, cơ đồ Đại Việt, không phải sao?”

Cổ họng nàng đắng nghét nhưng vẫn cố giữ giọng nói bình thản, điềm nhiên. Thế giặc hung mãnh, đánh phá Chiêu Lăng, đi đến đâu lại tàn sát, cướp bóc đến đấy. Nay thấy Thăng Long trống trơn, hoàng thành chỉ còn lại chiếc vỏ rỗng, Thoát Hoan phẫn nộ sai quân đuổi tận, thề bắt cho được thượng hoàng và quan gia. Chui vào lòng giặc lúc này chẳng khác nào dâng mình cho sói dữ. Song, An Tư đâu hãi hùng cái chết, cũng chẳng nề hà khổ nhọc gian truân, nàng chỉ sợ một mai không về được nữa, Trần Dương rồi sẽ lãng quên nàng. 

Nàng nhoẻn cười, nói lảng sang chuyện khác, để hình ảnh cuối cùng về bản thân in dấu thật đẹp trong mắt chàng, cũng để chàng trai ấy thôi dằn vặt, tự trách.

“Mới giáp năm đây mà thấm thoắt đã chuyển giữa xuân, độ đôi tháng nữa vùng cao vào mùa đỗ quyên, hẳn là đẹp lắm. Tôi còn nhớ mãi đóa hoa đỏ rực ngày xưa ngài mang từ Tây Bắc về đấy!”

“Đợi năm sau, tôi đưa công chúa đi ngắm hoa.” Dương đáp. 

Đợi được không, An Tư chẳng rõ. Nàng nói tiếp, lệ đã chực trào:

“Năm sau, năm nữa, rồi lại nhiều năm… Nhỡ tôi không về mà trong cả quãng đời đằng đẵng, ngài còn gặp hoa ban, hoa đào, hoa mận…, hàng trăm đóa hoa tươi đẹp khác, liệu khi ấy ngài còn nhớ đến đỗ quyên chăng? Hay ngài rồi sẽ quên đi mất?”

“Ban đào dẫu có đẹp, nhưng lòng Dương chỉ thương mến đóa đỗ quyên năm nào. Xin công chúa yên lòng chờ đợi, chớ lo gì đến việc mai sau.” Chàng quả quyết.

Nhác thấy vẻ kiên định, thiết tha từ đôi con ngươi sâu thẳm ấy, An Tư chẳng còn cầu gì hơn nữa. Nàng không tham lam mơ được trở về trong ngày khải hoàn, chỉ những mong Dương sẽ không bao giờ quên mất mình, quên mất ước hẹn ban sơ.

Cả hai cứ đứng đó lặng thinh hồi lâu. Đến khi trăng mỗi lúc một cao, An Tư mới buông tiếng thở dài: 

“Sương rơi rồi, tôi phải vào trong, ngài cũng nghỉ sớm đi thôi.”

 Dứt lời, nàng quay lưng bước đi, mặc cho người ở phía sau nỉ non gọi với:

“Kiều…”

Dương chẳng có mấy cơ hội được gọi tên húy của nàng. Lần này, hẳn cũng là lần cuối. 

Chàng cứ đứng đó mãi, đau đáu ngóng nhìn bóng lưng nàng dần khuất dạng. Khi chỉ còn lại mỗi một mình với ánh trăng đêm, Dương ngồi thụp xuống, tựa vào thành thuyền. Bàn tay chàng nắm chặt lại, liên tục đấm vào cột buồm đến khi da thịt nứt toác. 

An Tư còn trẻ, nàng mới mười bảy. Như đóa hoa chớm nở còn đọng vệt sương sớm. Như vầng trăng non e ấp giữa chốn mây. Như cơn gió xuân đương chơi đùa với cỏ cây mơn mởn. Ấy thế mà chiến trận đảo điên, thế gian ly loạn, hoa sắp tàn, trăng sắp tản và gió xuân cũng tan trong đôi hàng nước mắt người bạc mệnh. 

Không! Đáng lẽ kẻ hy sinh phải là Dương mới đúng! Chàng nguyện dâng trọn mạng sống bé mọn của mình để thay An Tư gánh lấy tất thảy những khổ đau. Giá mà chàng tài giỏi hơn. Giá mà chàng có năng lực to lớn. Giá mà chàng dời được non lấp được bể. Giá mà chàng đủ bản lĩnh để bảo vệ được người chàng thương. 

Ngay từ buổi đầu bước chân ra chiến trường, người con trai ấy chưa một lần sợ hãi dẫu cho phải đối đầu với trăm quân vạn mã, nay chẳng hiểu vì cớ gì lại cứ run rẩy theo từng đợt sóng vỗ vào nơi mạn thuyền.

Phải chăng thuyền quyên cũng có thể can trường, mạnh mẽ?

Phải chăng anh hùng cũng biết khóc, biết đau?

(Đây chỉ là một nửa nội dung, bản này không đính kèm chú thích, mời bạn mua sách để đọc trọn bộ).

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout