Bí mật của tôi (1): Bão tới



BÃO TỚI

Cơ duyên giữa tôi và bà Wilmot là một câu chuyện dài bắt đầu vào một chiều dông.

Bão đến nhanh kéo theo mây đen giăng kín cả bầu trời; liền sau đó là những cơn cuồng phong lướt qua đồng cỏ, cuốn bay những mảnh vỡ hàng rào ngăn cách hai bãi đất trống. Trong tích tắc, một loạt tia chớp lóe lên liên hoàn, vẽ những đường man rợ như mạch máu có màu trắng sáng, xé toạc nền trời tối mịt rồi lao thẳng xuống giữa đồi. Tiếng ầm ầm như trống vỗ dồn dập sau đó dội thẳng vào ốc tai, khiến những kẻ yếu tim liên tưởng đến tai họa đang không ngừng giáng xuống.

Thật may đàn cừu đã về tới điền trang, vì ngay khi cánh cửa chuồng vừa đóng lại, tôi nghe thấy tiếng mấy bác nông dân lớn tiếng ngoài sân, nơi mà cái mái nhà kho ủ phô mai vừa bị gió lật tung một góc, kèm với đó là mưa như trút đột ngột ào đến khiến họ không kịp trở tay.

Trong khi cánh đàn ông đang ra sức vốc cát vào bao tải chèn lên mái nhà, cánh phụ nữ vội vã che chắn hàng kệ chất đầy những mẻ phô mai đang lên men bằng bất cứ thứ gì có thể vớ được.

Giúp đỡ họ vốn dĩ không phải nhiệm vụ của tôi. Nhưng theo thói quen, tôi lao nhanh khỏi chuồng gia súc, hăng hái chạy quanh đóng cửa sổ tất cả nhà kho, rồi xách xô hứng lấy những chỗ đang rũ nước từ chiếc mái nhà bị dột. Thế là điềm nhiên, tôi trở thành một phần trong số những người làm của điền trang, tất cả đều đang ra sức gia cố những khu vực hư hỏng nhằm hạn chế thấp nhất thiệt hại do cơn bão.

Khi mọi việc đã được xử lý xong xuôi, bộ dạng ai nấy đều ướt như chuột lột. Chúng tôi tụ lại quanh đống lửa vừa thắp giữa nhà kho chính, cởi lớp áo ngoài treo lên thanh sào dựng tạm bằng cách bắt ngang cây chổi quét trần giữa hai cái bàn. Trong lúc chờ quần áo được hông khô, bà bếp ném cho mỗi người một củ khoai sẵn có trong kho để tự nướng ăn lót dạ.

Làm việc liên tục cả ngày khiến ai cũng kiệt quệ, tóc tai bết bát dính vào làn da cháy nắng đồi mồi tàn tạ hết chỗ nói. Trách sao được, mới ban nãy trời vẫn còn nắng ráo trong veo không có lấy một gợn mây. Sáng sớm nay khi tôi đến mở cửa chuồng cừu đã thấy mọi người bắt đầu làm việc. Chỗ thảo mộc khô toàn bộ được đem ra phơi nắng để không bị mốc. Mấy tấm vải len vừa mới đập chiều qua cũng được căng ra phơi lên giàn.  Đôi bò nâu đã được giống vào đòn ách, sẵn sàng cho công cuộc cày cấy. Cói đã được trải trong sân và cạnh đó là hai người phụ nữ lớn tuổi ngồi tết thảm. Cuộc sống thường nhật vẫn diễn ra như mọi khi, dường như chẳng ai mảy may hay biết chỉ vài tiếng nữa thôi giông bão sẽ đến gần.

Chiếc giỏ đựng khoai to kềnh càng đã vơi đi một nửa mà mưa chẳng có dấu hiệu gì sẽ tạnh. Có vẻ hơi ấm từ con quỷ đỏ đang nhảy tanh tách trên những thanh củi gỗ chưa đủ xua đi gió luồn qua khe cửa, người ta bắt đầu rót cho nhau mấy cốc nước ngã vàng có mùi yến mạch nổi bọt trắng li ti, thứ bia tươi có thể sản sinh ra nhiệt khi trôi tuột vào bao tử. Đến lượt tôi, bà bếp bảo một chị người làm vắt cho tôi ít sữa dê nóng ấm. Cầm lấy bát sữa trong tay, tôi chậm rãi nuốt từng ngụm, từ tốn cảm nhận vì thơm béo đẫm trên đầu lưỡi. Dòng chất lỏng chảy vào dạ dày, nhiệt từ đó chầm chậm lan ra, mang đến cảm giác vỗ về tạm thời xoa dịu cơn run rẩy.

Khi sức lực đã được hồi lại phần nào, mọi người bắt đầu tụm năm tụm ba theo từng nhóm nhỏ trò chuyện rôm rả. Mình tôi vẫn ngồi thu lu một góc, nơi có chiếc ghế dài kê sát vách tường bên dưới chiếc cửa sổ bị gãy bản lề không thể đóng kín. Gió rít và mưa to đằng đẵng hú hét bên tai làm tôi thêm nhung nhớ, chỉ mong gia đình mình nơi phương xa vẫn giữ được bình an.

“Bé con đang làm gì thế?”

Chị người làm ban nãy mang bát sữa cho tôi đột ngột ngồi xuống bên cạnh khiến tôi có đôi chút giật mình.

“Em đang ngắm mưa.” Chỗ bản lề cửa sổ hỏng có một cái lỗ to bằng nắm tay, nhờ đó mà tôi có thể trông ra quan cảnh những hạt mưa đang rơi xuống, bao phủ điền trang trong lớp màn đục ngầu mờ ảo.

“Sáng nào chị cũng thấy em đi loanh quanh cùng con chó và đàn cừu nhưng chưa có dịp nói chuyện với em bao giờ. Bé con tên gì thế? Thằng nhóc lúc trước đi chăn cừu với em đâu rồi?” Chị gái ấy hỏi.

“Fig đi học trên thị trấn rồi nên em đang phụ giúp cậu ấy. Em là Ann. Còn chị tên gì?”

“Gọi chị là Jody,” vừa nói chị ấy vừa cười toe toét.

Chị Jody là một thiếu nữ mảnh khảnh có lẽ chỉ độ đôi mươi. Khuôn mặt chị không quá xinh với nước da nâu lấm chấm tàn nhan, chiếc mũi to và răng không đều, nhưng khi chị cười toát ra cảm giác nhiệt tình thân thiện. Mái tóc màu nâu cháy được tết thành hai bím giống nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết “Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh.” Giọng chị ríu rít như một con chim sẻ vui tươi và tràn đầy sức sống, khiến tôi bị cuốn theo nguồn năng lượng ấy và buông lỏng lớp rào phòng vệ mà tôi đã luôn dựng lên để cách biệt với mọi người.

“Chị Jody làm ở đây lâu chưa?” Tôi hỏi.

“Vừa xong bữa ăn mừng trưởng thành với gia đình là chị được dẫn đến đây luôn. Chắc là khoảng sáu bảy năm rồi nhỉ? Họ cho chị học việc ở lò bánh mì và giờ chị đã thành thợ chính rồi đấy.”

“Thích thế!” Tôi cảm thán, vô thức đưa tay mân mê bím tóc chị. Dù chất tóc chị khá khô sơ, nhưng vì thế mà chúng tạo được một độ phồng nhất định trong khá dày dặn. Điều đó khiến tôi thầm ghen tỵ.

Cái đầu hói của tôi đã mọc tóc chỉ sau vài tháng lưu lạc, nhưng khi tóc đạt độ dài tầm 5 xăng-ti đủ để khiến tôi chú ý, tôi mới phát hiện chúng có màu xám tro trông khá kỳ cục. Ban đầu tôi định đợi xem khi dài hơn chúng có đổi sang cái màu đen vốn có không, thế mà càng ngày cái màu xám ấy càng trở nên nổi bật bên dưới tấm khăn che đầu. Thế là tôi phải nhờ cô Bennett cạo phắt chúng đi cho rồi, vì thà rằng tôi trọc lóc vẫn dễ che giấu hơn mang trên đầu cái thứ tóc quái dị chẳng giống ai đó. Khỏi phải nói, cô Bennett cũng tỏ vẻ bất ngờ ngay khi tôi cho cô xem mái đầu xấu tởn, nhưng rồi cô vẫn dịu dàng lấy kéo cắt sát chúng cho tôi, vì cô bảo cạo bằng dao thì đau lắm, mà cái màu này tệp hẳn vào da nên dù chỉ cắt sát vẫn không lộ ra ngoài. Vậy nên cứ sau một hai tuần, khi ngọn tóc có xu hướng mọc cao lên, tôi đều nhờ đến cô Bennett.

Ừ thì tóm lại là tôi ngưỡng mộ mái tóc tết của chị Jody lắm.

Thế là cả đêm tôi cứ bám lấy chị. Chị để yên cho tôi tháo chúng ra và thử tết đủ loại kiểu mà tôi biết, nào là đuôi sam, nào là xương cá, nào là thác nước. Sau đó, chúng tôi ngồi bàn về đủ loại chuyện trên trời dưới đất. Chị Jody nói rất nhiều. Tôi có cảm tưởng chuyện gì trong làng chị ấy cũng biết. Chỉ cần nhắc đến một thứ bất kỳ nào đó thôi là chị Jody có thể kể ra biết bao nhiêu là chuyện liên quan đến cái thứ đó. Vậy là máu nhiều chuyện trong tôi trỗi dậy, tôi cứ nghe hết chuyện này đến chuyện khác, thỉnh thoảng lại bình luận vài câu cảm thán. Quả thực những câu chuyện phiếm về người khác luôn luôn có sức hấp dẫn không thể chối từ.

Đêm dài cứ thế mà trôi. Mưa rả rít cả đêm cuối cùng cũng ru tất cả chúng tôi vào giấc ngủ.  

Lạ chỗ nên tôi ngủ không sâu và liên tục chở mình. Tiếng ai đó ngáy to khiến tôi tỉnh giấc, và có vẻ bên ngoài mưa đã tạnh vì tôi không còn nghe thấy tiếng rì rào rơi xuống của những hạt mưa.

Tôi nhón gót nhẹ nhàng tiến đến chỗ cái cửa sổ hỏng nhìn ra bên ngoài. Phía đối diện là ngôi nhà trang viên của ông Wilmot. Vẫn là thứ kiến trúc đặc trưng thường thấy quanh đây, nhưng những bức tường bằng đá với hai tầng lầu bám đầy dây thường xuân đã giúp ngôi nhà toát lên vẻ uy nghi đặc biệt hơn nhiều. Cơn dông đã làm bật gốc vài cây to xung quanh, khiến những bộ rễ khổng lồ bung lên nằm chơ vơ giữa không trung, chĩa ra những sợi dài ngoằn uốn éo như những ngón tay thây ma xương xẩu. Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng cú kêu vang vọng màn đêm càng tô vẻ thêm cảm giác ám ảnh hoang tàn.

Khi tôi đang mải mê ngắm nhìn cái chong chóng gió hình con gà đang lắc lư trên mái nhà, bất thình lình, một trong những ô cửa sổ bên dưới bật mở, và thò ra khỏi đó là một chiếc chân trần trắng bệch như tượng sáp.

Mặt tôi bỗng chốc không còn một giọt máu.

“Lại cái gì nữa không biết!” Tôi thầm nghĩ, như thể không tin vào mắt mình.

Cái chân ấy đong đưa vài giây rồi lại xuất hiện thêm một cái chân khác. Lần này tôi thấy hình dáng mờ mờ của một chiếc váy ngủ phủ lên đôi chân gầy guộc, cùng với đó là bóng dáng một người lấp ló, ngồi chênh vênh trên thành cửa sổ

Khi người đó chồm ra ngoài, ánh trăng rọi sáng khuôn mặt bằng thứ ánh sáng lạnh toát ngã màu xanh xanh, làm hiện lên đường nét méo mó kỳ dị cùng đôi con mắt vô hồn trống rỗng cứ nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt.

Lòng tôi thắt lại khi nhận ra, đó chính là bà ta – người phụ nữ vẫn thường nhìn chằm chằm tôi từ chính ô cửa sổ đó vào mỗi buổi sáng.

Bà ta bám lấy thành cửa sổ, đôi bàn tay khẳng khiu siết chặt, rồi đột ngột đẩy người lao xuống. Tôi giật điếng người, không thể nào cất lên tiếng hét, chỉ nghe một tiếng “huỵch” nặng nề vang lên từ phía bụi rậm bên dưới. Từ độ cao đó, cú ngã không đáng sợ đến mức chết người, nhưng sự im lặng sau đó lại khiến mọi thứ trở nên đáng ngờ. Không có tiếng xào xạc của cành lá, không có bất kỳ chuyển động nào. Bà ta đã bất tỉnh rồi hay chăng?

Tôi rón rén chạy đến lay chị Jody.

“Gì th...” Chị ấy càu nhàu.

“Suỵt,” tôi ra hiệu và thì thầm, “dậy đi theo em, nhanh lên.”

Nhưng chị Jody với đôi mắt lờ đờ chỉ thở dài rồi ngả người ngủ tiếp. Bất lực, tôi quyết định kéo chị ngồi dậy lần nữa. Lần này, giọng tôi hoàn toàn gấp gáp, “Nhanh đi theo em! Có người vừa mới ngã lầu.”

“Kệ họ.” Bất chấp nỗ lực của tôi, con người này chẳng thể nào tỉnh táo ngay được. Cũng không thể trách chị ấy, chị Jody có được đào tạo như một nữ hầu đâu mà có thể phản ứng nhanh trong tình huống khẩn cấp được cơ chứ.

Vậy là tôi đánh liều một mình ra xem thử coi sao.

Tiếng cái cửa nhà kho kêu ken két có lẽ đã đánh động người trong bụi cỏ. Bà ta lập tức ngồi bật dậy rồi bỏ chạy theo hướng vào rừng, để lại tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bà ơi!!!”

Tôi gọi với theo, nhưng người đàn bà ấy dường như chẳng hề nghe thấy. Bà ta cứ cắm mặt chạy, trên người chỉ có độc một bộ đồ ngủ và đôi chân trần, trong khi gió trời vẫn còn lồng lộng. Tôi liền thó đôi giày chị Jody đặt cạnh chỗ ngủ, tức tốc đuổi theo bà ta. 


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout