HỪNG ĐÔNG
Trong đêm bạc, người đàn bà đầu tóc rối bù mặc chiếc váy ngủ ngả màu xám hồng đang điên cuồng lao qua vùng đầm lầy phía trước cối xay gió. Đôi chân gầy khẳng khiu chật vật bước nhanh trong đầm nước, bì bà bì bạch giữa những bụi cỏ lau mọc chen chút nhau. Tiếng rin rít của những bánh răng kẹt cứng khi gió thổi nhưng cánh quạt không thể quay nghe như tiếng rầm rì của quỷ dữ, đay nghiến vùng đất lạnh lẽo bằng thứ lời nguyền man rợ chết chóc.
Khó khăn lắm tôi mới đuổi kịp, bởi người đàn bà đầy hoảng loạn liên tục rẽ khỏi con đường đất có thể đi và đâm sầm vào nơi không có đường: băng qua cánh đồng ngô đã xác xơ hoang dại, nhảy qua những khối đá bắt giữa con lạch nhỏ đã tràn nước lên cả hai bên bờ, giẫm đạp lên đống dây leo vườn đậu còn sót lại.
Cuối cùng khi dừng bước dưới chân ngọn đồi đã hoang tàn sau trận lỡ đất, bà ta càng trở nên điên loạn, không ngừng đào bới đống đổ nát bằng đôi tay trần trụi. Những lời rì rầm ban nãy không thể nghe rõ từ đôi môi nhăn nhúm đã trở nên quằn quại, biến thành lời gào thét đau đớn cắt da cắt thịt:
“Con ơi!”
“Con tôi!”
Động lực nào khiến một đứa trẻ vừa mới đây vẫn còn sợ hãi lại dũng cảm vứt bỏ mối hiềm nghi đã cư ngụ từ lâu để kiên trì đuổi theo một bóng ma điên loạn, tôi cũng không rõ nữa. Hẳn là vì người đàn bà ấy đã từng bật khóc bên cửa sổ. Hay nói đúng hơn, tôi đã từng vô tình trông thấy cảnh tượng gã đàn ông bặm trợn nắm chặt mái tóc dài và liên tục vung những ngón đòn tàn bạo vào thân xác người đàn bà héo hon gầy guộc. Không một lần chống trả, đôi mắt vô lực của một người quen cảnh dày vò chỉ nhìn gã cầm thú đối diện, trêu ngươi hắn bằng thứ biểu cảm bất cần. Những giọt nước mắt rơi chỉ bởi nó phải rơi, chứ không phải vì cảm xúc. Một trái tim đã chết còn có thể đau đớn hơn nữa được hay sao?
Cây cối đổ rạp cùng núi đá lẫn vào lớp đất bùn đặc quánh khiến việc di chuyển khá khó khăn, thế nhưng vẫn không thể can ngăn tấm lòng người mẹ khát con trong cơn cuồng nộ. Tôi không biết vì sao chuyện lại thành ra thế này, nhưng nếu cứ để mặc bà ta như thế, hẳn đòn roi của gã bạo tàn sẽ lại giáng xuống, và người đàn bà sẽ khó có thể qua khỏi đêm nay.
Vậy nên tôi đã thu hết can đảm, lên tiếng bằng giọng đầy run rẩy:
“Bà ơi.”
Dường như bà ta không nghe thấy, nên tôi tiến đến gần, chầm chầm từng chút một, lặp lại tiếng gọi cho đến khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn khoảng một cánh tay. Người đàn bà trở nên bất động, rồi lập tức quay ra nhìn tôi.
Bằng một cử chỉ đường đột, bà ta nhào đến ôm chầm lấy tôi, ghì chặt lấy đầu tôi úp vào lòng bà, khiến đống nhem nhuốc trên người bà lây cả sang tôi.
“Con đây rồi! Con đây rồi! Con trai ta lại về với ta rồi!” – Người đàn bà liên tục lẩm bẩm, điệu bộ xem chừng vui mừng lắm.
Hẳn là bà ta không còn minh mẩn – tôi nghĩ, cố ngồi yên để giúp bà bình tĩnh trở lại. Nhưng cái mùi hăng đặc trưng trên cơ thể người già quyện cùng đủ thứ mùi hỗn tạp nhanh chóng khiến tôi ngộp thở. Tôi đẩy bà ta ra, nhẹ nhàng đề nghị:
“May trời vẫn chưa sáng, để cháu đưa bà về nhé? ”
Người đàn bà chẳng đáp lời, nhưng đôi bàn tay bà vẫn nắm chặt vai không để tôi đứng dậy.
“Cháu không thể dẫn bà đi trốn đâu. Ông Wilmot sẽ giết cháu mất.”
Vẫn là ánh nhìn chằm chằm thường thấy, bà ta sờ soạng cái đầu hói của tôi, nâng niu gương mặt tôi, tưởng như tôi trông giống đứa con bà đang tìm kiếm.
Rạng đông phía cuối chân trời đã bắt đầu ló dạng. Tôi đành nắm lấy tay bà, kéo bà đi theo tôi ngược con đường dẫn về điền trang. Đôi giày chị Jody trên tay còn lại sao mà nặng trĩu đến thế.
Cuối cùng, tôi không thể nào chấp nhận cảnh đôi chân trần bước đi trên đất đá gập ghềnh lạnh toát thêm được nữa. Tôi dẫn bà ra con lạch nơi chúng tôi từng đi qua, hứng dòng chất lòng bằng đôi bàn tay nhỏ xíu, rưới chúng lên đôi bàn chân bấy nhầy bẩn thỉu.
“Bà mang giày vào nhé, nhưng không được chạy đi nữa đâu đấy. Mất đôi giày này thì cả chị Jody cũng sẽ giết cháu mất.”
Con đường mòn dần trở nên sáng tỏ, và chào đón chúng tôi ở lối vào ngôi nhà trang viên là ba chị hầu gái đang thầm thì đổ lỗi cho nhau xem ai mới là người phải gánh tội cho cái sơ suất này. Vừa nhìn thấy chúng tôi, một trong số họ chán ghét hất tay tôi ra, rồi bằng một cách thô bạo, họ đẩy người đàn bà tội nghiệp vào nhà, như thể hành động đối xử như một thứ của nợ này đã thành thói quen hằng ngày.
Nhưng người đàn bà bất chợt trở nên hung tợn. Bà ta kéo tôi lại gần thêm lần nữa, bao bọc tôi trong lòng rồi lớn tiếng quát.
“Lũ ôn dịch các ngươi không được động vào con trai ta.”
Hành động ấy khiến tất cả họ đều bối rối đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm gì. Nhưng ngay lập tức, chị hầu đã hất tay tôi trả lời bằng thứ giọng điệu cực kỳ đáng ghét.
“Nó không phải con trai bà. Cậu Wilmot đi đời nhà ma từ lâu rồi.”
Chưa kịp để tôi giải thích, người đàn bà ngay tức khắc nắm đầu chị ta như cái cách ông Wilmot đã làm, kéo nó ra đằng sau bằng sức mạnh không biết từ đâu ra, khiến chị người hầu đau đến khóc thét. Hai người còn lại cố giằng tay bà khỏi mái đầu xù xì, nhưng điều đó chỉ càng khiến bà ta điên tiết.
“Câm cái miệng lại hoặc ta sẽ khiến đống bùi nhùi này vĩnh biệt cái đầu của ngươi!!! Nó còn sống! Con trai ta còn sống! Nó là con trai ta! Con trai ta! Nghe rõ chưa thứ bần hèn ti tiện!”
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không thể nào tin được. Cả thái độ xấc xược của người hầu lẫn thái độ giận dữ của người đàn bà đều trái ngược hoàn toàn với những gì trong tưởng tượng. Vốn dĩ tôi vẫn luôn mơ hồ không biết bà ta là ai, nhưng qua những lời này, khả năng cao đây chính là bà vợ ông Wilmot, còn nhiệm vụ của mấy chị hầu có lẽ là canh chừng không cho bà ta trốn mất.
Một gia đình phức tạp đến không ngờ.
Cuộc giằng co ồn ào đã đánh thức nhóm người trong nhà kho chính. Họ kéo nhau ra xem, tiện thể tách mấy người đàn bà đang dính chặt vào nhau, mặt mày đỏ gay, miệng không ngừng phun ra những từ tục tĩu.
Cứ thế này người chết trước sẽ là mình – nghĩ thế, tôi liền tìm cách chạy biến đi trước khi lão chủ đàn cừu thức giấc và phát giác ra vụ cãi cọ này tất cả đều là do tôi. Nhưng bàn tay người đàn bà nắm lấy tôi cũng chặt như bàn tay bà nắm lấy chị hầu, giữa đống lộn xộn, bà ta quát.
“Con đi đâu? Con đi đâu? Lại định đi tìm con ả đó sao? Con lại định bỏ mẹ mà đi tìm ả gái điếm đó sao?!”
“Bà buông chị ấy ra rồi cháu không đi nữa.” Hoàn toàn kinh hoảng, tôi nói. “Cháu xin bà, xin bà đừng gây chuyện nữa. Ông Wilmot mà biết thì tất cả chúng ta đều không sống nổi mất.”
Mãi bà ta mới chịu buông cái vật trong tay, kèm với đó là cú đẩy mạnh khiến ba chị hầu ngã uỵch ra sau. Kế đó, thản nhiên như không, bà ta kéo tôi đi băng băng qua đám đông, tiến thẳng vào cửa lớn ngôi nhà trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người.
Cầu trời tôi giữ được mạng mình, để ít nhất tôi còn có thể trả lại đôi giày đã mượn mà không nói lời nào với chủ nhân của nó.
Bình luận
Chưa có bình luận