Bí mật của tôi (4): Đường hầm



ĐƯỜNG HẦM


Nhá nhem đằng sau cánh rừng là vài ánh đuốc đang di chuyển như những ngọn ma chơi. Âm thanh hỗn độn của tiếng người và tiếng chó sủa dường như hoà cùng tiếng kêu của những loài động vật sống về đêm, nghe thật thê lương sầu thảm.

Giữa những mái đầu nhấp nhô vàng cháy, trông ai như bác Paul cao lêu nghêu với dáng đi khệnh khạng đang dắt theo con gì cứ vừa đi vừa dúi đầu xuống đất. Ở khoảng cách xa thế này, tôi vẫn nghe rõ bác gọi tên tôi, tìm kiếm tôi tận rừng già sâu thẳm.

Tôi gắng với tay về phía bác, huơ huơ đôi bàn tay nhỏ xíu đen thui bám đầy bụi bẩn mong bác có thể nhìn thấy tôi, nhưng thứ đang giữ chặt tôi lao mình xuống con dốc dài, và bác Paul cùng đoàn người cứ thế mà mất hút.

"Chúng ta đi đâu thế ạ?" Tôi thì thào hỏi người đàn bà vừa ôm tôi trên vai vừa tiến vào một cái hang nhỏ hẹp ẩn sau bụi rậm.

"Một cái mỏ cũ," bà ta trả lời, "chúng ta sẽ đến chỗ cái xe bằng lối này."

Phải thêm ít nhất một giờ đi đường nữa (hoặc thế, vì có lẽ tôi chẳng còn đong đếm được thời gian), khi cái mùi kim loại hen gỉ cùng mùi đất ẩm ngày càng nồng nặc, và người đàn bà dường như đã rẽ qua mấy ngõ đường, chúng tôi mới dừng lại giữa một không gian gập ghềnh sỏi đá tối như hũ nút.

Bà ta thả tôi xuống, rồi bỗng dưng rời tay khỏi người tôi, để lại tôi bơ vơ một mình trong bóng đêm đậm đặc. Tôi tưởng mình sẽ lại bị vứt bỏ, thế là tôi lần mò theo hướng phát ra tiếng lạo xạo của bước chân, vừa đi vừa hỏi:

"Bà đi đâu thế?"

Chẳng có ai trả lời.

"Bà Wilmot! Bà đi đâu vậy ạ?"

Chỉ còn tiếng tôi vang vọng sâu trong lòng đất.

Tôi dừng lại, chưng hửng như con gà đồ chơi đứt cót giữa đường. Vậy là bà già ấy bỏ lại tôi, vậy là bà ta bắt tôi chỉ để bỏ lại tôi như thế này. Sao mà bà ác thế? Tôi đã làm gì có lỗi với bà đâu. Tôi kêu gào, và tôi khóc.

"Bà Wilmot! Bà Wilmot! Bà đâu rồi, bà Wilmot!"

Vệt môi nứt toác vì thiếu nước lại được dịp rách ra, đau râm ran như có con gì cắn. Nhưng thế thì có nề hà gì, kể cả cái dạ dày teo tóp trống rỗng cũng chẳng nề hà gì, tôi chỉ không muốn người ta ruồng bỏ mình, để rồi cô độc bỏ mạng tại đây.

"Ngoan nào con yêu, ta chỉ đi đây một lát thôi. Một đứa trẻ ngoan thì không nên nhõng nhẽo."

"Bà... bà đang làm gì thế?" Tôi nức nở quệt tay lau nước mắt.

"Con xem này," một ánh sáng le lói hắt lên khuôn mặt người đàn bà đang ngồi thụp trong bóng tối, "đúng như ta nhớ vẫn còn sót lại ít nến."

Trên tay bà ta là một cây nến to dài đã được thắp và một hộp diêm quẹt. Ánh sáng từ ngọn nến phát ra soi rọi một góc căn hầm sâu thăm thẳm, khiến tôi nhận ra bề ngang căn hầm không lớn lắm, chỉ cỡ một sải tay người trưởng thành. Bên cạnh người đàn bà có một lối rẽ, khi tôi đến gần xem thử mới biết đó là đường cùng, và ngay dưới chân bà già là một cái thùng gỗ mở nắp.

"Gì thế ạ?" Tôi vừa hỏi vừa chỉ chiếc thùng.

"Một món quà từ quá khứ," bà ta đáp, "Chỗ này vừa đủ để đến chỗ chiếc xe."

Rồi người đàn bà cởi tấm chăn buộc trên người trải xuống đất và đặt tôi ngồi đó, đoạn đưa tôi một chiếc túi da đựng đầy sữa dê.

"Con trai ngồi đây đợi ta một lát."

Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tôi nâng chiếc túi lên uống cạn. Cái mùi hăng của sữa dê chưa bao giờ làm tôi thèm thuồng đến thế, vậy là tôi hỏi xin người đàn bà thêm một túi nữa nhưng bà ta lắc đầu:

"Bọn hầu cất hết nguyên liệu nấu ăn rồi. Ta chỉ kịp tìm một ít cho con thôi."

"Nhưng không sao, ra khỏi nơi này ta sẽ mua cho con bất cứ món nào con thích." Người đàn bà rút từ trong váy một chiếc túi nhỏ, trút ra tay những hạt tròn tròn óng ánh như những viên trân châu. "Lỗi do ta khiến con không kịp dự lễ nhập học, nhưng con đừng lo lắng, bởi vì ông ngoại đang đợi và sẽ ngay lập tức đưa con vào trường khi chúng ta đến nơi."

Cái trường dự bị ấy là gì tôi không dám hỏi. Và tôi nghĩ chẳng cần thiết phải biết để làm gì, vì ngay sau khi uống sữa vào tôi lại thấy khoẻ khoắn hơn, mí mắt chẳng còn nặng như chì và cả người chẳng còn rã rời vô lực. Tôi muốn chạy và tôi sẵn sàng chạy. Nhưng ở một nơi hệt như địa đạo với nhiều ngã rẽ thế này rất dễ bị lạc nếu không biết đường. Vậy thì tôi sẽ nhẫn nhịn cho đến khi ra khỏi cái hang, lúc đó tôi sẽ bỏ trốn và tìm đường về với Fig.

Tôi ngồi đó yên lặng nhìn người đàn bà nhặt những cây nến từ bên trong chiếc thùng. Bộ váy ngủ sáng màu lộ ra dưới ánh vàng những mảng đen loang lỗ kỳ lạ. Đôi bàn tay bà già cũng đen đuốc bẩn thỉu, nhưng cái màu đen ấy lại không lem nhem ra vật khác như đống bụi trên tay tôi. Rồi khi cái đầm di chuyển trên nền bóng tối sâu thẳm của đường hầm, hình như trông nó sáng hơn và thiên về màu đỏ đậm. Nhìn lại quần áo mình cũng dính đầy thứ màu đỏ đậm ấy, tôi đưa lên mũi ngửi thử và nhận ra đúng là cái mùi của con gái khi đến kỳ. Lời bà già nói khi vừa xông vào phòng ban nãy hiện ra trong đầu tôi, và một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khiến tôi nổi gai óc.

"Bà... bị thương ở đâu ạ?" Tôi hỏi dò dù đã biết rõ câu trả lời.

Bà ta ngừng tay lại, nghiêng đầu nhìn tôi một lúc rồi khẽ cười. "Chẳng biết bao lâu rồi con trai ta mới lại nhớ đến ta làm ta vui mừng quá."

Làm sao nụ cười ấy lại dường như quá đỗi dịu dàng như thế được? Hoặc là tôi đang điên, hoặc là người đàn bà đang diễn một vở kịch quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến tôi mụ mị cả người chẳng biết đâu là giả đâu là thực. Tôi nghi ngờ chính bản thân mình, liệu rằng có phải tôi đã tưởng tượng quá nhiều hay không? Dường như tôi chỉ là một ánh nến, cứ đong đưa nhảy nhót trong những suy nghĩ của riêng mình, lại còn chập chờn không biết khi nào sẽ vụt tắt, tan theo cơn gió chỉ còn lại tàn dư.

Chúng tôi nhanh chóng khởi hành sau khi gói ghém những cây nến tốt bằng chiếc chăn lót nền. Người đàn bà xách chiếc chăn một bên tay, tay còn lại nắm bàn tay tôi cùng tiến về phía trước. Cây nến trên tay tôi hơi nghiêng, để khi sáp nến chảy xuống không làm bỏng tay mà rơi thẳng xuống đất. Đến ngã ba đường, trong lúc tôi còn phân vân thì người đàn bà đã chỉ ra lối mà bà ta cho là đúng đắn.

"Làm sao bà biết chúng ta phải đi lối nào?" Tôi hỏi.

"Kể từ khi mỏ quặng này cạn kiệt và bỏ hoang, ta là người thân thuộc đường lối nơi này hơn bất cứ ai."

"Làm sao bà biết trong chiếc thùng ban nãy có nến? Ý cháu là bên trong này tối đen như mực, và khi bà đột nhiên buông cháu ra thì cháu chẳng còn trông thấy bà đang ở đâu nữa, vậy thì làm sao bà thấy được cái thùng đó ở đâu mà tìm?."

"Vì chính ta đã để nó ở đó. Tất nhiên ta không phải là người mang nó xuống đây, nhưng người cuối cùng mở nó ra và để nó ở cái hốc đó chính là ta. Ta nhớ số bước chân từ miệng hang đến cái hốc, ngay cả trong mơ ta cũng chưa bao giờ ngừng đếm, vì ta biết sẽ có ngày ta trở lại nơi này."

"Cháu tưởng..." tôi ngập ngừng, "... cháu tưởng bà là một quý phu nhân. Khi bà uống trà trông thật duyên dáng, và khi bà bình tĩnh trông chẳng giống một người tầm thường chút nào. Vậy mà bà lại biết rõ nơi này như thể chính tay bà xây nên nó."

"Ta đồng ý với ý kiến của con. Ta là một quý phu nhân, ít nhất thì điều đó đã từng tồn tại. Và cũng chính tay ta xây nên nơi này, theo một cách khác, hoàn toàn từ máu thịt và nước mắt."

"Cháu không hiểu lắm? Chẳng phải những quý phu nhân thường được sinh ra và lớn lên trong những gia đình giàu có hay sao? Điều gì dẫn bà đến đây để bà phải biết đến một nơi chẳng hề liên quan như thế?"

Người bên cạnh bỗng nhiên dừng bước.

Tôi ngước nhìn người đàn bà vừa thở dài như thể lo lắng điều gì, và như nhìn thấu ánh mắt tôi, bà ta xoa đầu tôi và nói:

"Chuyện đến nước này ta cũng chẳng muốn giấu con thêm nữa."

Rồi chúng tôi tiếp tục đi.

"Lão già con vẫn gọi là cha không phải cha ruột con. Lão đã giết cha con, chiếm đoạt ta và cướp con đi khi con mới lọt lòng. Tất cả chỉ vì để đoạt được khối tài sản ông ngoại con đã hứa sẽ để lại cho ta và đứa con trai ta sẽ sinh ra trong một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối."

"Sao...ạ?" Tôi bần thần hết cả người, kinh ngạc vì những gì vừa nghe thấy.

"Ta là đứa con gái duy nhất của ông ngoại con, và cha ruột con vốn là một thợ làm vườn ở trang viên nhà ta. Tuổi tác chúng ta xêm nhau và ta đã ở bên chàng từ khi ta còn nhỏ vì mẹ chàng là người vắt sữa bò sống trong trang viên. Ta và chàng đã thề nguyện sẽ kết hôn sau khi ta tròn mười sáu tuổi, nhưng cha ta biết được liền đuổi việc mẹ con chàng. Ông chê xuất thân chàng thấp kém và cấm chàng đến gần ta. Vậy là ta đã trốn đi tìm chàng và nguyện lòng cả đời làm vợ một anh nông dân nghèo khổ.

Cha ta biết tin thì vô cùng tức giận. Ông cho gọi đứa con rể ông đã chấm là gã Wilmot khốn nạn đến và bảo hắn tìm cách khuyên ta. Cha ta biết hắn si mê ta và cái điền trang của hắn là giải pháp để nhà ta mở rộng nguồn cung hàng hoá. Nhưng tin tức ta bỏ nhà đi đã khiến ông đối mặt với nguy cơ bị huỷ khế ước giao dịch với các đại gia tộc, và rõ ràng là chẳng còn chàng trai nào môn đăng hộ đối đồng ý lấy một đứa con gái đã có một đời chồng. Thế là ông hứa với hắn chỉ cần hắn lấy ta thì ông sẽ để lại gia sản cho đứa con trai của ta và hắn.

Lúc hắn tìm thấy ta là khi con vừa ra đời được vài tháng. Khi ấy chúng ta nghèo mà lại gặp cảnh mất mùa không có tiền đóng thuế, vậy là hắn gài bẫy cha con vay tiền nặng lãi rồi giết chàng dàn dựng thành tự sát. Hắn bắt ta và con trên danh nghĩa những món đồ thế chấp, và khi ta chống trả hắn đã cưỡng đoạt rồi nhốt ta trong chính căn hầm này."

Ngọn nến trên tay tôi run run, những giọt sáp nóng chảy rơi lên những ngón tay đỏ hỏn đang cố nắm chặt một thứ quá to so với cỡ của chúng. Nhưng tôi chẳng dám than vãn gì, ngược lại, chỉ lặng im nhìn vào bóng tối u ám chẳng thấy điểm dừng đang đợi chờ ngay trước mắt.

"Ta đã sống trong bóng tối suốt nhiều tháng trời ròng rã. Tên súc vật đã lấp kín miệng hang chỉ để lại một cái lỗ đủ để hắn đưa thức ăn cho ta mỗi ngày. Hắn ép ta phải về thưa với cha rằng ta đồng ý gả cho hắn. Ta thà chết, ta đã muốn chết, nhưng ta vẫn còn có con, ta phải tìm lại con. Chính những nhớ nhung lo lắng mòn mỏi vì con đã thành động lực để ta phải sống tiếp. Vậy là trong bóng tối ta men theo đất đá, đếm từng bước chân, ghi nhờ từng ngã rẽ để tìm lối thoát. Và rồi may mắn sao ta tìm được thùng chứa nến đã bị lãng quên, nhờ đó ta tìm được lối ra chính là con đường ta đang dẫn con đi. Khi ta về nhà tìm cha, gã vô lại đã nhanh hơn một bước. Hắn nói với cha ta rằng con chính là kết quả giữa ta và hắn nhưng ta đã bỏ con lại và chạy theo nhân tình. Cha ta không nghi ngờ gì mà đồng ý cho hắn lấy ta và nhanh chóng tống ta đi.

Thứ súc sinh ấy chỉ coi ta như một thứ đồ tiêu khiển thú dâm dục. Ban ngày ta là quý phu nhân, ban đêm ta còn chẳng bằng một con chó cái. Ta biết nếu cứ tiếp tục như thế thì ta sẽ sống không bằng chết, vậy nên ta thà tự huỷ hoại chính mình còn hơn sinh ra thứ sinh vật mang dòng máu bẩn thỉu đê hèn.

Còn về phần con, dù hắn không thương con nhưng vẫn nể nang ông ngoại con mà giữ con bên cạnh. Nhờ đó mà ta có thể nương tựa vào con, sống vì con và hy sinh hết cho con tất cả những gì ta có. Con là tương lai, là hy vọng, là lẽ sống đời ta. Ta sẵn sàng chết vì con chỉ để bảo vệ con và cho con một tương lai tốt đẹp. Vậy nên xin con hãy tha thứ cho ta. Ta biết con đã thấy, và ta hiểu những gì con đang nghĩ. Nhưng con yêu ơi ta đã nhẫn nhịn quá nhiều, và ta không muốn phải nhẫn nhịn thêm nữa. Hắn phải trả giá cho những gì hắn đã gây ra cho cha con, cho ta, và cho cả con nữa. Gia đình ta đã mất mát quá nhiều, và ta không muốn lại mất đi con, máu mủ duy nhất, hạt giống quý báu mà cha con đã để lại cho ta trên cõi đời này."

Tôi không biết phải phản ứng như thế nào. Tôi không biết phải trả lời ra sao. Trái tim đầy khao khát tự do trong tôi đột nhiên lại trĩu nặng, như thể ai đó vừa treo lên một túi đá để nó không thể mọc cánh mà bay đi. Tôi cứ đi, đi mãi, và thỉnh thoảng, trong một vài khoảnh khắc tôi đã mong sao phía trước là đường cùng. Tôi không thể đưa ra lựa chọn. Tôi ghét phải lựa chọn. Làm sao người ta có thể dễ dàng lựa chọn giữa một con chó và một con mèo, một quả táo và một quả cam, hay một chiếc dương cầm và một chiếc ghi-ta, khi mà họ biết rõ con chó bị thọt chân và con mèo bị câm điếc, quả táo bị sâu ăn và quả cam phun đầy thuốc, hay dương cầm bị lệch phím và ghi-ta bị đứt dây đàn?

Dù tôi có đắn đo nhiều như thế nào cũng chẳng thể chống lại dòng chảy của thời gian. Cuối cùng cũng đã trông thấy xa xa ánh sáng của một bầu trời rộng lớn. Tôi chùng bước, rồi lại bước. Và rồi cũng đã đến lúc những tia nắng ấm áp chiếu rọi khuôn mặt tôi, in lên đó nụ hôn của nàng sương, trao cho tôi một cái ôm của làn gió. Tôi biết mình sẽ phải làm gì.


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout