Bí mật của tôi (7): Trang viên Rhodes



Bốn khung kim loại to lớn vác trên mình một cỗ xe sang trọng đang lọc cọc lăn bánh trên con đường đầy sỏi đá. Trái ngược với khung cảnh nhộn nhịp của phố phường, bên trong chiếc lồng bọc vải cao sang là người đàn bà già cỗi đầy căng thẳng nhìn vào một điểm. Bà ta cố giữ vẻ bình tĩnh trong dáng ngồi đoan trang, nhưng những ngón tay không ngừng cọ vào nhau làm bong lớp da khô tróc đến tứa máu. Đôi khi tôi nghĩ, thà rằng bà ta quặn quại trong những cơn ho dai dẳng có khi lại tốt hơn, bởi đó dường như là liều thuốc duy nhất ngay lúc này kéo bà khỏi những suy tưởng triền miên để rồi lại tự làm tổn thương chính mình theo cái cách điên rồ này.

Chẳng thể giúp được gì, tôi chỉ đành xé vài mảnh áo nhỏ cũ mèm bọc lên những vết thương đang không ngừng nhỏ giọt.

Chúng tôi mất thêm nửa ngày đường, từ lúc nắng còn bốc khói trên đỉnh đầu cho đến khi bóng chiều ngã đen trên chiếc chảo ngập dầu vàng rộm. Khung cảnh bên ngoài dần yên bình hơn, dọc hai bên đường là những ngôi nhà nông thôn được bao quanh bởi hàng rào đá và những cây sơn trà trĩu quả vươn cành thành tán rộng vượt hẳn ra khỏi hàng rào. Vài đứa trẻ vừa đi bắt ếch về, trông thấy cỗ xe khiến chúng tròn xoe đôi mắt nô nức đuổi theo chúng tôi một quảng rất xa.

Cỗ xe dừng lại phía trên một ngọn đồi. Viên thống soái trèo xuống khỏi lưng con ngựa phía trước rồi bước đến đỡ lấy tay người đàn bà sau khi tấm màn lối vào đã được buộc cố định lên khung sắt. Nhưng bà già giằng mạnh tay ra và đáp trả người đàn ông bằng đôi mắt giận dữ đầy vẻ khinh miệt, y như cái lúc ông ta cố đỡ bà lên xe vào ban sáng.

"Tránh ra!" - Bà gằn giọng.

Người đàn bà rắn rỏi xách nhẹ chiếc váy lấm lem, tự bước đôi bàn chân run rẩy xuống từng bậc gỗ. Phải đến khi thực sự đặt chân lên lối đi lát đá bám đầy rêu và cỏ dại, tôi mới bàng hoàng nhận ra phía sau cổng rào là một vườn cây cối um tùm và rậm rạp như thể đã bị quên lãng từ lâu. Giờ mà mở cái cổng ấy ra chưa chắc có thể tìm ra được hướng đi đúng đắn. Thấy thế, anh chăn bò nhặt một nhánh cây khô dài vươn trong bụi rậm, vừa tiến về phía trước vừa dò từng viên đá lát đường. Hết tán cây này đến tán cây khác cứ lướt qua mặt chúng tôi, có cái mềm mại như lông hồng, có cái gai góc làm xước da đến rỉ máu.

Đi đường xa làm cổ họng tôi hơi khô rát, nên trông lúc hai người đàn ông đang loay hoay giữa đám rừng, tôi kéo người đàn bà đến chỗ cái bệ cao trông như cái đài phun nước dành cho chim đã trở nên đen nhẻm. Người tôi hơi thấp nhưng cũng đủ để nhón chân xem thử nước còn chảy hay không. Nhìn vào thành bệ, ngoài đất và bụi chẳng thấy bóng dáng một miếng rêu nào, vì vậy tôi đoán chắc cái vòi bị hỏng từ lâu lắm rồi.

Có tiếng ngài thống soái kêu tên người đàn bà, chắc họ đã nhận ra chúng tôi bị tuột lại phía sau. Tôi kéo tay áo bà già và tặc lưỡi.

"Thôi bà ạ. Chúng ta đi tiếp xem sao."

Nhưng người đàn bà cứ đứng như trời trồng, ánh mắt dõi về cái mái nhà nhọn hoắc nhô lên nền trời phía sau đám dây thường xuân, trên đó vẫn còn một lá cờ rách tươm phấp phới bay trong gió. Thì ra đám dây leo đã ngụy trang cho khối công trình trông không khác gì một cái bồn cây siêu lớn. Men theo bờ tường, tôi vòng thử ra sau và bắt gặp bậc thêm đá vừa dài vừa cao, tiếp đó là một khoảng không đen ngòm tan hoang và đổ nát. Sau lưng tôi, người đàn bà với đôi mắt vô hồn đang cố bước lên bật thềm mặc cho tôi ngăn cản. Lẽ nào...

Nhìn từ bên ngoài, lối vào nơi từng là sảnh chính đã mất đi cánh cửa dùng để che chắn bên trong, làm lộ ra sàn nhà đầy gỗ mục và gạch vỡ, cùng hàng lang dẫn sang những gian phòng khác cũng xuống cấp không kém. Càng tiến sâu, tàn tích từ những món đồ gia dụng hỏng hóc lộ ra từ mọi ngóc ngách dưới cái ánh sáng nhá nhem. Và tôi đã phải kinh hoàng hét lên khi một cái đầu người đột nhiên rơi xuống từ bên trên cầu thang dẫn lên lầu ngay khi tôi vừa đặt một chân lên đó.

Đệt! Lẽ ra tôi phải kiếm cớ đau bụng và chuồn về với Fig ngay trước khi họ lôi tôi vào cái đống của nợ này! Ngay từ đầu tôi đã thấy chỗ này có gì đó sai sai rồi. Chúng tôi đang đi tìm trang viên nhà Rhodes chứ có phải đi khám phá nhà ma đâu!

Tôi cứ thế cắm mặt chạy một mạch theo lối cũ ra ngoài không dám quay đầu lại. Nhưng xui thay, chắc vì nghe thấy tiếng hét của tôi nên hai người kia đã quay lại và va phải tôi ở ngay chỗ cái đài phun nước. Ngài thống soái lập tức nắm chặt vai tôi không để tôi có cơ hội trốn thoát.

"Sao thế? Phu nhân đâu?"

"Trong kia." Tôi chỉ ngón tay run cầm cầm về phía tòa nhà.

Người đàn ông vừa buông tôi ra để lao theo hướng đó thì anh chăn bò đã tức tốc túm lấy tôi.

"Chuyện gì vậy? Nhóc sao thế?"

Tôi hoảng loạn gỡ tay anh ta ra.

"Anh gạt em! Anh bảo đi trang viên nhà Rhodes mà anh dẫn tụi em đi đâu thế này? Anh có biết cái nhà đó có người chết hay không? Không biết chừng kẻ sát nhân vẫn còn lảng vảng bên trong kia kìa! Em xin lỗi nhưng em phắn trước đây, anh cũng phắn chung luôn đi. Chuyện của họ không liên quan đến chúng ta!"

Đã nói đến thế mà cái anh này vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Bàn tay anh ta càng siết chặt.

"Nói nhảm gì thế? Còn mẹ em thì sao?"

Tôi bực mình quát.

"Anh buông ra! Em có phải con bà ấy đâu!"

Trong lúc hai chúng tôi vẫn còn giằng co thì đột nhiên có tiếng gì đó phát ra từ đám dây leo thường xuân bám trên bức tường. Như một con chuột nhắt, tôi co rúm người núp sau lưng anh chăn bò, lòng thầm cầu trời khẩn phật không phải bỏ mạng tại đây.

"Không sao không sao. Nhìn kìa!"

Giữa những tiếng sột soạt không ngớt, anh này cứ vỗ vỗ lên đầu tôi buộc tôi phải len lén giương đôi mắt nhìn lên đám dây leo bám chặt trên tầng hai. Có thứ gì đó giống như kim loại phản chiếu ánh sáng đang di chuyển thành hình chữ Ⅰ. Không lâu sau, mảng tường chỗ đó đột nhiên bật mở, thì ra là một ô cửa sổ đã bị che khuất bởi đám thực vật xâm lăng. Cánh cửa bật ra mạnh đến nỗi va vào tường, khiến một trong hai cánh gãy bản lề và rơi thẳng xuống đất vỡ tan tành.

Người trưởng đoàn nhoài người ra khỏi đó, đoạn ra hiệu bằng cách ngoắc tay.

"Tom, lên đi."

"Vậy thôi, tạm biệt!" Tôi vừa quay người chưa được hai bước đã bị nắm cổ áo lôi sềnh sệch trở vào trong ngôi nhà gớm ghiếc.

"Có anh ở đây chú mày sợ cái gì?"

Đành thôi vậy. Trời cũng tắt nắng rồi. Bảo tôi một mình băng qua đám rừng kia tôi cũng sợ, thà rằng cứ ở lại bên ông anh này còn hơn. Hình như ngày xưa anh ta cũng từng đi lính mà nhỉ?

Bỏ qua tầng trệt giờ đã tối tăm và âm u như cái hũ nút, hai chúng tôi lên thẳng cầu thang nơi có ánh đuốc và tiếng ngài thống soái. Trời ơi, cái đầu vẫn chưa được che lại. Và khi bước đến bậc thang cuối cùng, tôi trông thấy phần còn lại của thi thể nằm vắt ngang hành lang, nửa cái cổ trống trơn ló ra lan can đã khô đét không còn một giọt máu.

Người đàn ông chĩa kiếm về hướng hành lang ngược lại, cái hướng mà cho đến tận lúc ra khỏi đó tôi vẫn không có can đảm nhìn thử xem sao.

"Bọn tù vượt ngục thanh lý nhau. Dám để chuyện này xảy ra trong địa phận Cathail chắc là lũ Chánh Quan chán sống rồi nhỉ?"

"Có cần báo tin cho người dọn dẹp không ạ? Dù sao đây cũng là dinh thự nhà Rhodes..."

Viên thống soái ra hiệu im lặng trong lúc đẩy cửa căn phòng cuối cùng. Bên trong đã được thắp nến vàng rực, có một cái bóng lắc lư qua lại hắt trên bức tường, cùng với đó là tiếng hát phụ nữ nghe sao thật thê lương.

Người đàn ông càng đi xa thì chỗ hai chúng tôi càng tối. Tôi không muốn đi sau chót vì thường những kẻ này sẽ thành vật hy sinh đầu tiên. Vì vậy, tôi đành buông tay anh chăn bò, chạy vào kẹp giữa hai người họ và bước vào trong căn phòng.

Người đàn bà đang bế một cái gì đó trông như con búp bê, ngồi đung đưa trên cái ghế bập bênh kêu kẽo cà kẽo kẹt cạnh cái giường công chúa và một chiếc nôi mây. Ngoài những thứ đó ra, căn phòng chẳng còn mấy đồ đạc còn nguyên hình nguyên trạng nữa. Nhưng những gì còn sót lại của những mảnh rèm mục nát chứng tỏ rằng người trước kia từng sống trong căn phòng này đã từng là một cô tiểu thư lớn lên trong nhung lụa.

Ba chúng tôi cứ đứng đó như những chàng lính ngự lâm cùng nhìn về một hướng. Phía trên bức tường đối diện, khuất sau một tấm rèm rách là bức tranh một thiếu nữ xinh đẹp dù đã phai mờ đi ít nhiều. Tôi đoán lý do nó vẫn còn ở đó mà không bị khoắng đi như những thứ có giá trị khác là vì câu chuyện về người đàn bà này chăng? Tôi cũng không rõ nữa.

Đợi người đàn bà hoàn toàn kiệt sức và ngừng hát, ngài thống soái bế bà ta lên nằm gọn gàng trong cánh tay ông. Rồi chúng tôi men theo đường cũ quay lại cỗ xe ngựa, tiếp tục cuộc hành trình xuyên qua màn đêm bất định.


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout