Bí mật của tôi (8): Lâu đài Cathail



*Lưu ý: Truyện lấy bối cảnh giả tưởng. Mọi xưng hô trong truyện đều KHÔNG tuân theo quy tắc chính thống phương Tây.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Chiếc rèm cửa sổ bay phần phật khi cỗ xe lao nhanh trong gió phát ra thứ âm thanh thật khó chịu. Tôi gối đầu bà già lên tấm nệm lót bệ ngồi, nhanh chóng tháo cái rèm và quấn nó quanh người cho đỡ lạnh. Giữa mùa hè mà vùng đất này vẫn còn mắc kẹt trong khối khí se lạnh của nàng xuân, khiến bộ đồ rách rưới của tôi chẳng khác gì một chiếc áo phông giữa mùa đông buốt giá. Khi đã giữ được ấm người, tôi lại ngồi vào chỗ cũ, đỡ lấy đầu bà già đặt lên đùi tôi. Thế này thì không sợ bà ấy ngã.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Cảnh vật hai bên đường là hai thể đối cực. Bên trái là những bóng cây đen ngòm vùn vụt lướt qua dòng sông yên ả sẫm màu xám xanh đang soi bóng ánh trăng trên mặt nước. Bên phải là vách đá dựng đứng đâm thẳng lên trời, tạo nên tấm canvas sần sùi và bức tranh bóng người trong cái lồng sắt méo xệt không ngừng nhấp nhô dưới ánh sáng ngọn đèn dầu vàng vọt.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Ổ bánh mì, hũ mật ong, vài củ cà rốt từ thùng trang bị dưới bệ ngồi đã cứu cánh cho chúng tôi rất nhiều, cả tôi, cả bà già, cả anh Tom và con ngựa đánh xe không-phải-của-ảnh. Ngài thống soái vẫn lạnh lùng thúc ngựa về phía trước, chẳng một lần dừng lại nhìn xem chúng tôi có theo kịp hay không. Nhưng anh Tom là một tay đánh xe có nghề. Chưa một phút nào anh để chúng tôi tuột lại quá xa mà luôn duy trì khoảng cách không quá năm mét theo sau ngài thống lĩnh. Anh bảo chúng tôi rằng sắp về tới lâu đài rồi. Nếu họ không tranh thủ trước khi trăng treo đỉnh núi thì cả bọn sẽ biến thành mồi cho thú dữ.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bóng dáng lâu đài Cathail hiện lên bên sườn núi khi đêm đã muộn, yên tĩnh và trầm mặc chứ không ồn ào hoa lệ như một công trình cổ kính tương tự tôi từng có dịp đặt chân vào. Mở cổng là toán lính gác đêm, sau đó là khoảng chục người hầu cùng viên quản gia đang đợi ngay lối vào sảnh chính.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Chuẩn bị phòng cho khách," người đàn ông ra lệnh ngay khi vừa xuống khỏi yên ngựa.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Rồi ông ta bước đến vén tấm màn. Người đàn bà đã tỉnh giấc và bám chặt lấy tôi. Kể cả khi bước xuống bậc thang, kể cả khi viên quản gia mời bà đi theo ông ta về phòng nghỉ cho khách, bà vẫn nắm lấy cánh tay tôi không có ý định tách rời.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Đứa trẻ thì sao, thưa ngài?" Viên quản gia là một lão già biết đọc vị tình hình. Nhưng những người dưới trướng ông lại không như thế. Khoảnh khắc mấy chị hầu cân đo đong đếm từng xen-ti-mét vải trên người tôi, tôi đã dự đoán cho mình một đêm lạnh căm ủ người trong đống cỏ khô chuồng ngựa.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Phòng khách khu đông." Đó là một chỉ thị dứt khoát không hề do dự.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Khu đông?" Lão già cố kiềm nén sự kinh ngạc trong tông giọng. "E rằng thằng bé sẽ gây bất tiện cho tiểu thư Carreen."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Không sao. Carreen sẽ tự biết phải làm gì," ngài thống soái trả lời.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Khi mấy chị hầu đưa bà già vào trong tòa lâu đài, món hàng đính kèm biết đi vẫn chưa thể rơi ra khỏi dây tag. Tôi bị bà ấy lôi theo trong tình trạng bối rối chưa nắm được tình hình. Vậy là tối nay không phải ngủ chuồng ngựa đúng không?

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Giữa sảnh, một cô gái trẻ trong bộ váy đầm lộng lẫy nhún người chào duyên dáng khi chúng tôi đi ngang qua. Tôi tưởng mình nhìn lầm. Nhưng khi ánh mắt chị va phải ánh mắt tôi, chị lại gật đầu chào thêm lần nữa.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Tôi không nhớ mình đã từng trông thấy một người xinh đẹp như thế bao giờ chưa, không chỉ vì mái tóc vàng gợn sóng ánh lên dưới những ngọn đèn dầu, mà còn vì đường nét khuôn mặt và dáng hình hoàn hảo đến phi thực. Đôi mắt chị ấy xanh và trong vắt như ngọc be-rin. Sống mũi thẳng tấp khiến khuôn miệng duyên dáng và gò má ửng hồng lại càng thêm thánh thiện. Chiếc váy không bó sát cũng không để lộ phần trên theo lẽ thường, nhưng vẫn thấy rõ vòng eo mảnh khảnh và đôi gò bông đầy đặn được giấu đi dưới nhiều lớp vải. Trang sức được phối hết sức đơn giản vẫn mang đến cảm giác của một nàng thơ.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Tôi cứ nhìn theo cô tiểu thư ấy mãi. Cả lúc lên cầu thang. Cả lúc cánh cửa hàng lang vừa đi qua đã đóng lại. Tôi không hiểu vì sao chị ấy lại lịch sự như vậy. Chị ấy trông quen quá, dường như chúng tôi đã từng gặp nhau ở đâu rồi.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Chị lao đến bên người đàn ông, đặt một nụ hôn lên chiếc mặt nạ sắt. "Papa," chị ấy gọi thế. Thì ra đó là nàng công chúa của vị chủ nhân tòa thành.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Dỗ bà già ngủ trong căn phòng sang trọng kiểu quý tộc là một nhiệm vụ vất vả. Tôi muốn ngắm nhìn dáng vẻ cổ kính xa lạ này thêm một chút, nhưng người đàn bà cứ liên tục nói mơ và không thể sâu giấc, nên mấy chị hầu nhờ tôi cho bà ăn bát súp và bảo rằng nó sẽ giúp bà dễ ngủ hơn. Xong việc, các chị ấy mời tôi ra ngoài nơi mà vài chị hầu khác đang đợi. Họ dẫn tôi đi ngược hành lang tối tăm, băng qua cây cầu nối giữa hai tòa tháp, dừng lại trước căn phòng có cái bàn, tấm gương và một lọ hoa trước cửa.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Căn phòng đẫm mùi nước hoa khiến đầu tôi váng vất, phải bảo mấy chị hầu giúp mở cửa sổ cho bay mùi. Hẳn lúc thi công công trình này, thợ xây đã trộn nhầm tinh dầu với vữa trát tường mới có thể tạo nên cái mùi thơm lừng kinh khủng như thế.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bữa ăn nhẹ nhanh chóng được mang lên, bày trên bàn là một dĩa trái cây và vài lát phô mát. Sau đó, một cái thùng tắm được đặt giữa phòng, nhỏ như con thuyền mini chắc là không chèo nỗi khi giông bườm ra khơi. Mấy chị hầu thay phiên nhau mang nước lên, không quên mang khăn tắm và trang phục đặt ngay ngắn trên giá. Đoạn tất cả bọn họ lui hết ra ngoài, một chị tiến lại gần bảo tôi cởi đồ để chị ta tắm cho tôi.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Đừng! Chị về phòng nghỉ ngơi đi. Em có thể tự làm."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Chị hầu vẫn giữ cái nhìn vô cảm. Bằng một giọng lạnh lùng, chị đáp lời tôi như thể chị không nghe thấy tôi nói gì.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Mời ngài thay ra kẻo nước nguội mất."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Điệu bộ đanh lãnh làm tôi thấy sợ. Tôi cởi đồ và chui tọt vào cái thùng, để mặc chị ta cầm cây gậy có gắn miếng sơ mướp nhúng vào thứ nước xà phòng sền sệch, kỳ cọ hết chỗ nọ đến chỗ kia. Rồi chị ta bảo tôi bước ra để chị lau thêm một lần nước sạch bằng khăn ẩm nhúng vào trong một thùng nước khác. Cuối cùng chị choàng chiếc khăn lớn nhất cho tôi, lau người tôi cũng bằng chiếc khăn mềm như lông thú đó. Chắc vì quen sống cảnh nghèo túng nên tôi đã cảm thán sự mềm mại của cái khăn ấy rất lâu, dù rằng thật ra nó chỉ là chiếc khăn bình thường tôi hay dùng khi còn ở nhà thôi. Nhưng nhờ có nó, tôi đã quên khuấy đi việc không nên để chị ta tắm cho mình thêm lần nào nữa nếu không muốn có một mái đầu thật sự trọc lóc.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Quay lại chuyện chị hầu, bỗng dưng chị ta không mặc quần áo cho tôi mà lại đề nghị lui ra ngoài lấy bộ đồ khác. Được đó. Trông hơi rắc rối nhưng đống dây nhợ trên bộ trang phục không thể làm khó được đứa trẻ từng tự tay làm hàng rào như tôi. Tôi đứng trước gương, tự mình khám phá cách buộc cho cọng dây quần không bung ra nếu lỡ có vận động mạnh. Hình như tôi mặc sai rồi. Tôi cười tủm tỉm, vừa cởi quần vừa xoay ngược nó lại xem sao. Chắc là Fig cũng mặc thế này khi đi học trên thị trấn nhỉ?

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Chị hầu quay về, trên tay là một cái đầm hồng và một cái váy ngủ ba bốn lớp. Chị ta bảo tôi thay ra và mặc cái váy ngủ vào. Tôi từ chối.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Em đâu có mặc cái váy này được!"

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Tại sao cô không mặc cái váy này được?" Chị ta hỏi lại.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Vì con trai thì không mặc váy," tôi nói.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Ánh mắt nghi ngờ của chị khiến tôi nhận ra rằng mình đã lỡ lời. Chết thật! Nói dối quen mồm! Tôi bối rối nhìn chị không biết phải chống chế như thế nào, lỡ chị ấy mách lại với bà già thì tệ lắm. Thế là tôi vội sửa. "Vì... em không quen mặc váy."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Tôi tưởng mình sẽ bị mắng, nhưng chị hầu chỉ nhướng mày.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Cô chắc không?"

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Chắc ạ."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Quy trình cũ lặp lại. Tôi phải đợi bọn họ mang cái thùng tắm và tất cả chỗ nước ra ngoài mới có thể yên tĩnh nhấm nhấp lát phô mai quý giá trên dĩa trái cây. Lúc này tôi đã mệt đừ. Vừa đặt lưng lên tấm nệm giường vừa mềm vừa ấm, tôi mê man chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Sáng hôm sau, tôi thức giấc và ngỡ rằng mình đang mơ. Không còn cảnh màn trời chiếu đất, thay vào đó là trần nhà trải đầy vải dệt đắt tiền, nệm giường còn sót lại chút mùi nước hoa, cửa sổ mở tung tràn ngập ánh sáng trên tấm thảm trải sàn, tiếng chim hót và tiếng người lao động nghe vừa quen vừa lạ.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Chị hầu mang chậu nước để rửa mặt và thay đồ cho tôi. Bộ trang phục mới hình như được làm từ lụa, họa tiết tinh xảo được thêu bằng chỉ bạc. Lần này có thêm chiếc khăn che đầu phải xếp nếp phức tạp theo kiểu thương nhân mới có thể sử dụng, đó là chị hầu nói thế vì tôi không rõ lắm quy tắc trang phục ở nơi này. Danh tính bất minh của tôi có lẽ đã khiến chị ta bối rối. Chính tôi cũng bối rối không kém khi chị hỏi tôi có muốn đổi sang cái đầm hồng và đội mũ mạng - thứ trang phục thường thấy ở những tiểu thư quý tộc hay không. Chắc là không cần đâu nhỉ? Một con nhóc chăn cừu mà cố tròng người vào thứ phục trang không phải của mình thì lố bịch quá.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Một lúc sau, viên quản gia gõ cửa và bảo rằng ngài thống soái muốn mời tôi cùng bà phu nhân dùng bữa trưa thân mật với gia đình ngài. Lúc này tôi mới nhớ ra, tức tốc theo chân ông già băng qua tòa tháp bên kia xem thử tình hình người đàn bà thế nào rồi.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Đứng từ đầu hành lang tôi đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, tiếng chửi đổng của bà già và tiếng khóc đau đớn của mấy chị hầu. Cánh cửa phòng bật mở. Một chị hầu ngã sóng xoài bị bà già đè lên người và nắm tóc dựt ra phía sau khiến chị ấy phải quằn quại thét lên. Các chị còn lại ra sức can ngăn nhưng không sao kéo được bà già ra khỏi người chị hầu.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Con ta đâu? Trả con lại cho ta!" Bà già gầm lên trong đôi mắt long lên sòng sọc.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Mặt chị hầu đỏ gay, nhắn nhúm và giàn giụa nước mắt.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Mày lại cướp nó đi đúng không? Thứ đĩ điếm! Đồ lăng loàn!"

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Viên quản gia xanh mặt ra lệnh một chị hầu nhanh chóng báo tin cho người chủ lâu đài. Đợi ngài thống soái đến e rằng chị kia nguy mất. Tôi cắn môi nhìn cái giường bị lật tung chỏng vó lên trời, những chậu cây vỡ nát tạo thành đống bừa bộn lấm lem trên tấm thảm trải sàn đắt đỏ, rèm cửa rách rưới te tua như cố tình phá hủy bằng chiếc kéo bén ngót. Tôi lau giọt mồ hôi tuôn ra trên trán, quyết định sẽ làm một chuyện động trời.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Tôi gằng giọng hét lớn.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Mẹ!"

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Người đàn bà dừng tay, đôi mắt hung tợn giương về phía tôi.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Mẹ làm gì thế? Mẹ buông chị ấy ra ngay!"

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bà già vẫn không nhúc nhích. Nhưng đôi mắt đỏ lờm đã dịu đi ít nhiều chứng tỏ cách này có hiệu quả với bà.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Sao mẹ lại cư xử như thế?" Vừa nói tôi vừa tiến tới gỡ tay bà già. Bà già ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của tôi và rời khỏi người chị hầu.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Người nhà Rhodes không cư xử như thế." Tôi lặp lại đúng lời bà từng nói vì chẳng thể nhớ nỗi còn có thể nói gì để bà ta bình tĩnh trở lại.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bà già bỗng dưng bật khóc. Bà đứng dậy, ôm chặt tôi vào lòng mà nức nở khiến tôi suýt không thở nỗi. Tôi kéo bà ta khỏi căn phòng hổ lốn, ra dấu cho viên quản gia biết đã kiểm soát được tình hình. Chúng tôi được sắp xếp vào căn phòng bên cạnh, nơi bà già được tắm táp sạch sẽ, chải chuốt và ăn vận như một người phụ nữ quý tộc thực thụ. Tội nghiệp mấy chị hầu. Vừa mới bị hành hạ xong lại phải cắn răng cung phụng người đã đánh mình như một bà chúa. Không hiểu ngài thống soái và bà ta có quan hệ gì mà lại hỗ trợ quá nhiều như thế nhỉ?

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bữa ăn trưa khởi đầu hết sức nhẹ nhàng. Trong căn phòng sang trọng đầy hoa và một bàn tiệc ê hề thức ăn, tôi và người đàn bà ngồi một phía, viên thống soái, cô tiểu thư và một thiếu gia trẻ tuổi ngồi phía bên kia bàn tiệc. Chúng tôi bắt đầu ăn mà chẳng nói với nhau quá nhiều trừ những lời khách sáo mời dùng bữa.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Cô tiểu thư trông có vẻ bình thản nhất trong số những người có mặt ở đây. Chị hay cười dịu dàng khi va phải ánh mắt tôi, nhờ người hầu cắt đồ ăn cho tôi và mang sang những món ngon mà cánh tay ngắn ngủn không thể với tới.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Thiếu gia có vẻ là một người lạnh nhạt và ít nói. Từ đầu đến cuối anh ta chỉ giữ mãi một biểu cảm vô hồn và nhàm chán. Chàng thiếu niên này là phiên bản nam của cô tiểu thư, cũng mái tóc vàng và đôi mắt màu ngọc be-rin, nhưng không toát lên cảm giác rực rỡ như người con gái ấy.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Người khiến tôi bất ngờ nhất là ngài thống soái vì ngài đã cởi bỏ cái mũ giáp sắt có sừng. Tóc ngài trắng và bộ râu đã hoàn toàn mất màu, khuôn mặt còn có vết chân chim. Nhưng vóc dáng cao lớn và mạnh mẽ khiến ấn tượng ngày hôm qua trở nên vô cùng kỳ lạ. Tôi không thể đoán được rốt cuộc người này vẫn ở độ trung niên hay vừa bước vào hàng ngũ lão niên. Vẻ ngoài oai phong và hành động dứt khoát chứng tỏ ông ta chưa bao giờ lơ là việc rèn luyện cơ thể. Quả không hổ danh người cai quản thành Cathail.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Katherine, đây là con trai và con gái ta. Ambert Sedric Cathail và Carreen Sedric Cathail."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Con trai ta, Bradley Rhodes." Bà già ung dung đáp lời.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Màn giới thiệu vội vàng này là thứ kém được tôi mong chờ nhất. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ngài thống soái nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Nhưng ngài không hỏi thêm gì mà chỉ buông một lời nhát gừng.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Thế à?"

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Tôi uống vội cốc nước, cố làm trôi đi miếng thịt gà mắc nơi cuống họng. Cô tiểu thư có vẻ hơi bất ngờ. Chị ấy nhìn tôi, nhìn cha mình, rồi lại nhìn người đàn bà như đang mong chờ một câu trả lời hợp lý. Điều đó càng làm lòng tôi thêm bất an. Bữa ăn này trông vậy mà dở tệ.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Thiếu gia Ambert là người đứng lên đầu tiên sau khi đã hoàn tất bữa trưa của mình. Anh ta xin phép được rời đi vì cần phải duyệt binh. Không lâu sau, lần lượt mọi người đều lau miệng, bữa ăn kinh khủng đã được dọn đi.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Katherine, ta có thể xin chút thời gian của ngài trẻ Rhodes được không?" Viên thống soái lên tiếng khi tôi khoác tay bà già định dẫn bà đi dạo vườn hoa.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Tôi lén nhìn bà già bằng đôi mắt khẩn khoản. Hãy nói rằng bà cần cháu đi! Hãy nói rằng bà muốn hít thở không khí trong lành! Hãy từ chối ông ta! Bà không thể rời xa cháu cơ mà!

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Nhanh lên. Ta không có nhiều thì giờ đâu," bà ta đáp.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Ở đây không tiện, mời ngài theo ta." Nói rồi ông ta xoay người bước thẳng ra hành lang.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Tôi nghĩ mình sắp ngất đến nơi rồi. Hôm nay tôi đã uống nước rất nhiều, không hiểu sao môi vẫn khô và miệng thì đắng chát. Biết phải giải thích thế nào cho ông ta hiểu đây? Liệu ông ta có treo cổ tôi lên ngay khi tôi thú nhận rằng mình đã giả vờ là một quý tộc chỉ để làm vui lòng bà già không? Hay ông ta sẽ chặt chân tôi vì đã vào thành mà không có giấy thông hành? Giấy thông hành... Lẽ nào ông ta nghi ngờ tôi là gián điệp trà trộn vào đất nước này? Trẻ con có được tha không nhỉ? Hay tôi giả vờ điên theo bà già và bám chặt lấy bà ta để chạy tội? Trong lúc đầu óc tôi tràn ngập biển máu của cái ngọn đầu đài, cánh cửa phòng đã đóng lại sau lưng.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Đó là một căn phòng trống không không có cửa sổ, được thắp sáng bằng những ngọn nến le lói dọc hai bên tường. Cuối căn phòng là một chiếc ngai bạc bệ vệ trên bục cao, đằng sau ngai là bức gia huy màu xám tro mang biểu tượng con dê núi và những chiếc rìu chiến.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Hành động hất áo choàng và ngồi lên ngai, từ trên cao liếc xuống bằng ánh mắt sắc lạnh khiến tôi không khỏi rùng mình. Ngài thống lĩnh không còn dáng vẻ bao dung khi ông ta tiếp đãi bà già. Thay vào đó, nét mặt ông ta hiện rõ sự đanh thép và tàn nhẫn nhờ hiệu ứng đổ bóng trong căn phòng.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Đây không phải nơi ngươi nên đến."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Giọng nói lạnh lẽo giáng xuống đầu tôi như một cực hình. Mồ hôi tôi vã ra như tấm, bàn tay trở nên lạnh ngắt, không biết phải trả lời từ đâu.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Quân vương có biết việc ngươi rời Rừng Xám[1] không?"

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Lại một câu hỏi kỳ lạ. Tôi đang phải vắt óc nghĩ xem có chi tiết nào trong những câu chuyện phiếm mà anh Tom từng kể dùng được vào lúc này không. Kerney? Không. Chiến tranh Núi Mù Sương? Không. Còn gì nữa nhỉ? Vụ thảm sát gì đó? Cũng không nốt. Chết tiệt! Lẽ ra tôi phải hỏi cho bằng hết trước khi để anh ta đi mới phải!

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Ta sẽ tiếp quản vụ việc của phu nhân Rhodes tại đây. Còn ngươi, chiều nay Tom sẽ đưa ngươi về Greywood[2]."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Câu chuyện đang trở nên vô cùng kỳ lạ. Hình như ngài thống lĩnh đã hiểu lầm gì đó chăng?

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Cháu... cháu có thể... về Làng Ngã Ba Van-Ker-Blan được không ạ? Hoặc nếu... nếu ngài biết đất nước Keria ở đâu, mong ngài cho phép cháu được về nhà."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Sắc mặt đối phương chuyển biến phức tạp đến mức tôi không biết phải mô tả nó như thế nào.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Ngươi..."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Một khoảng lặng kéo dài đủ bóp chết người ta như bóp chết một con kiến.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Đó không phải việc ta có thể đồng ý. Ngươi là Greywood. Cả thể xác, cả linh hồn, cả dòng máu chảy trong người ngươi đều thuộc về Hemeti."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Cháu không hiểu điều ngài đang nói." Tôi nuốt khan, cố tìm cách thích hợp nhất để diễn giải vấn đề này. "Cháu bị lạc. Cháu là người Keria, không phải người Hemeti. Cháu không cố tình nói dối để lừa gạt ngài và bà phu nhân. Cháu chỉ vô tình bị cuốn vào vấn đề của bà ấy thôi. Xin hãy tin cháu. Xin ngài giúp cháu được về nhà. Ngài cũng có con chắc ngài cũng hiểu ba mẹ đang mong cháu về biết nhường nào."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Ngươi có biết tội phản bội sẽ bị xử lý như thế nào ở Cathail không?"

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Những ngón tay ông ta nhịp trên thành ghế như đang đếm số nhịp tim đang đập trong lồng ngực kẻ thù.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Đầu của chúng sẽ được treo trên cổng thành, để quạ tha và toàn bộ dân chúng thành Cathail phỉ nhổ cho đến khi chỉ còn lại hộp sọ dùng để lát đường. Mỗi một tấc đất ngươi đi qua trong thành Cathail là một cái đầu đã rơi xuống. Bọn ta không tắm máu sông Kane chỉ để những kẻ như các ngươi có cơ hội luồn lách sang bên kia biên giới rồi quay lại chà đạp vương quốc này."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Nói rồi ông ta đi thẳng đến chỗ tôi. Dường như thần chết đang đồng hành cùng người đàn ông ấy, gieo rắc nỗi bất hạnh lên người tôi bằng những lời sắc như cung tên.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Một đứa trẻ bị nuôi dạy sai lệch sẽ trở thành mầm mống ung nhọt trong tương lai. Ta sẽ viết thư cho Quân vương yêu cầu tách ngươi khỏi những kẻ đã nuôi dạy ngươi thành ra như thế này. Quay trở về Greywood và chịu tội trước Quân vương đi. Đó là cách duy nhất ngươi giữ được cái mạng của mình."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Tiếng bước chân như kéo lê cái máy chém ngày một xa dần. Cánh cửa sau lưng mở ra rồi lại đóng. Tôi gục hẳn xuống sàn nhà, những giọt nước mắt đầy phẫn uất rơi xuống lòng bàn tay nặng trĩu. Mới cách đây vài ngày tôi còn tự do chạy chơi trên đồng cỏ, đói thì đào khoai mà ăn, khát thì gục đầu xuống ao mà uống. Tôi chỉ ngồi một chỗ chờ Berry lùa cừu ra thảo nguyên, chờ Fig đi học về, chờ bác Paul mang rau củ sang cho, chờ cô Bennett cắt dùm mái đầu gớm ghiếc. Tôi là cọng cỏ mọc dại bên vệ đường, không gây hại cho ai, cũng chẳng có sức đâu mà gây hại cho người khác.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Cái cuộc sống chết tiệt này!

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Tôi đâu có làm gì nên tội với các người!

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Cớ sao tôi phải chịu cảnh cực hình khốn nạn này cơ chứ!

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout