Lễ hội mùa xuân của làng Hạ Lũng là dịp trọng đại, không chỉ là một lễ hội vui vẻ mà còn mang trong nó nhiều ý nghĩa văn hóa sâu sắc. Tiếng khèn vang vọng khắp núi rừng, âm thanh ấy không chỉ gọi mời các chàng trai, cô gái trẻ mà còn mang theo hơi thở của những ngọn núi, những dòng suối, và cả những câu chuyện đã lưu truyền qua bao đời. Mùi hương của đất trời, hòa quyện với mùi thơm của thức ăn, khiến không khí như trở nên sống động và ấm áp hơn bao giờ hết. Día, trong bộ trang phục Hơ Mong rực rỡ với những hoa văn tinh xảo, đứng lặng giữa đám đông. Lòng cô tràn ngập nỗi lo âu và sợ hãi. Dù ngoài mặt Día cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô là những cơn sóng cảm xúc đang cuộn trào, lo lắng cho tương lai mịt mờ phía trước. Ánh mắt Día, thường ngày sáng trong và vui vẻ, giờ đây đượm buồn và lo lắng, phản chiếu sự bất an về tương lai. Khi mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu phủ kín thung lũng, Lý xuất hiện, giống như một ác mộng hiện ra giữa ban ngày. Hắn mặc bộ trang phục truyền thống với những hoa văn cầu kỳ, bước đi với vẻ tự tin của kẻ biết mình nắm trong tay quyền lực. Đám đông lặng lẽ mở lối cho hắn, như bị mê hoặc bởi cái uy lực ngấm ngầm nhưng không thể chối cãi của hắn. Día đứng đó, đôi chân như bị đóng đinh xuống đất. Cô nhìn thấy Lý tiến về phía mình, ánh mắt hắn lạnh lùng và kiêu ngạo, như con thú săn mồi đang nhìn thấy con mồi yếu ớt của mình. Trong khoảnh khắc kinh hoàng, Día bị kéo ra khỏi đám đông. Cô gào thét, vùng vẫy trong vô vọng, nhưng không ai dám can thiệp. Tất cả đều bị trói buộc bởi những quy tắc ngầm của tục lệ đã tồn tại qua bao thế hệ. Ngay cả những người bạn thân thiết nhất của cô cũng chỉ có thể đứng nhìn, đôi mắt đầy sự bất lực và tiếc thương. Día bị đưa về nhà Lý, nơi cô bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, lạnh lẽo như ngục tù. Từ một cô gái tự do, Día trở thành người vợ bất đắc dĩ, bị đối xử như một nô lệ. Những ngày đầu tiên trong nhà Lý là những ngày dài đằng đẵng và đầy đau đớn. Mỗi sáng, cô phải dậy từ tờ mờ để làm những công việc nặng nhọc như lên rẫy bẻ bắp, gặt cỏ cho bò. Đêm đến, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Día còn phải dã gạo cho đến khi tay chân rã rời. Lý không hề có chút tình cảm nào với Día. Hắn chỉ coi cô như một món đồ chơi, một công cụ để thỏa mãn dục vọng và duy trì dòng dõi gia đình. Ngôi nhà lớn và lộng lẫy của gia đình Lý, với những bức tường cao và những cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, đối với Día chỉ là một chiếc lồng son. Cô bị nhốt trong đó, không có ai để dựa vào, không có ai để an ủi. Mỗi ngày, Día phải chịu đựng sự hành hạ của Lý và sự khinh miệt của mẹ chồng, một người phụ nữ giàu có nhưng lạnh lùng và tàn nhẫn. Thời gian trôi qua, sức lực và tinh thần của Día dần bị bào mòn. Những công việc nặng nhọc và sự cô lập đã khiến cô cảm thấy như một linh hồn bị lạc lối trong bóng tối của cuộc đời. Dù vậy, sâu trong tâm hồn, Día vẫn giữ vững một tia hy vọng. Cô không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp với Chí và những ngày tháng tự do bên anh. Trong những đêm dài vô tận, khi nước mắt thấm ướt gối, Día thầm cầu nguyện cho một phép màu có thể giải thoát cô khỏi cuộc sống đau khổ này. Trong khi đó, Chí cũng không từ bỏ hy vọng cứu Día. Anh biết rằng Día đang chịu đựng rất nhiều và anh không thể bỏ mặc cô. Dù biết rằng đối đầu với gia đình Lý là việc nguy hiểm, nhưng tình yêu và lòng quyết tâm đã thúc đẩy Chí tìm mọi cách để cứu Día. Mỗi đêm, Chí lén lút đến gần nhà Lý, mong muốn được nhìn thấy Día, để biết rằng cô vẫn an toàn. Những lần gặp ngắn ngủi nhưng đầy cảm xúc bên bờ suối, nơi mà họ từng chia sẻ biết bao nhiêu kỷ niệm, trở thành nguồn sức mạnh cho cả hai. Dần dần, họ cùng nhau lên kế hoạch trốn thoát. Chí đã bàn bạc với một số người bạn trong làng, những người sẵn sàng giúp đỡ anh trong cuộc đấu tranh giành lại Día. Họ biết rằng kế hoạch này rất nguy hiểm, nhưng không có lựa chọn nào khác. Día và Chí phải tìm cách để Día có thể rời khỏi ngôi nhà này và cả hai có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Vào một đêm tối trời, khi cả ngôi nhà của gia đình Lý đã chìm vào giấc ngủ, Día quyết định thực hiện kế hoạch của mình. Cô đã chuẩn bị sẵn một túi nhỏ chứa đồ dùng cần thiết và một ít thức ăn. Trái tim Día đập mạnh khi cô lách qua những bóng tối dày đặc của đêm, lén lút rời khỏi căn phòng nhỏ nơi cô đã bị giam cầm suốt thời gian qua. Mỗi bước chân của cô đều nặng nề và đầy lo âu, nhưng ánh sáng của hy vọng luôn rực sáng trong lòng. Chí đã đợi sẵn bên bờ suối, nơi họ từng hẹn hò và chia sẻ những giấc mơ về tương lai. Khi thấy Día xuất hiện, anh nắm chặt tay cô, đôi mắt chứa đựng sự kiên định và lòng dũng cảm. "Chúng ta phải đi ngay bây giờ, không được để lộ bất cứ dấu vết nào," Chí nói, giọng anh đầy quyết tâm. Họ cùng nhau chạy qua con đường mòn hẹp dẫn lên núi, băng qua những cánh rừng rậm rạp. Trái tim Día đập mạnh trong lồng ngực, mỗi nhịp đập như nhắc nhở cô rằng tự do đang ở rất gần. Cô cảm thấy hơi thở của mình hòa cùng tiếng gió rít qua những tán cây, và mùi hương của đất trời tràn ngập trong không khí. Cả hai không dám nghỉ ngơi, biết rằng gia đình Lý sẽ sớm phát hiện ra sự biến mất của Día và bắt đầu truy tìm. Họ chạy không ngừng nghỉ, xuyên qua những con đường mòn hẹp chỉ có người dân bản địa mới biết. Mỗi bước chân đều đầy quyết tâm, mỗi bước đi đều là một bước gần hơn đến tự do. Día và Chí biết rằng họ đang đánh đổi tất cả để có thể tìm thấy một cuộc sống mới, nhưng họ không hề sợ hãi. Tình yêu và hy vọng đã trở thành ngọn lửa dẫn đường cho họ vượt qua mọi khó khăn.
Bình luận
Chưa có bình luận