Mối Tơ Vò



Những lời đồn về "lời nguyền khắc phu" của Nguyệt Hạ ngày một lan xa, như ngọn lửa âm ỉ trong rơm khô, chỉ chờ một cơn gió là bùng lên dữ dội. Chẳng ai biết tin đồn bắt đầu từ đâu, nhưng từ lúc nó xuất hiện, không ai còn nhìn nàng như trước nữa. Ban đầu chỉ là những cái liếc mắt e dè, những tiếng thì thầm sau lưng. Nhưng rồi, sự xa lánh càng ngày càng rõ ràng, thậm chí trở nên cay nghiệt. Nguyệt Hạ vẫn đi chợ như bao ngày, dù trong lòng đã lờ mờ nhận ra rằng từ giờ trở đi, từng bước chân của nàng chỉ khiến người ta né tránh. Nàng tự nhủ mình không làm gì sai, rằng tất cả chỉ là lời đồn vô căn cứ. Nhưng lý trí không thể thắng nổi thực tế phũ phàng.

     Sáng hôm ấy, trời nắng nhẹ, chợ làng vẫn đông đúc như thường lệ. Mùi cá khô, mùi rau tươi lẫn trong không khí ấm áp của buổi sáng. Tiếng người mua bán rộn ràng, hòa cùng tiếng leng keng của dao thớt. Nguyệt Hạ bước chậm rãi, những bước chân có phần do dự. Khi nàng đến sạp rau quen thuộc, bà cụ bán rau vừa trông thấy nàng đã vội vàng thu dọn rổ, giọng khô khốc:

"Rau này không còn tươi nữa đâu, cô đi chỗ khác mua đi."

    Nguyệt Hạ khựng lại. Trước nay, bà cụ này vẫn hiền hậu với nàng. Đã bao lần nàng giúp bà bê thúng rau ra chợ, cũng từng được bà dúi cho nắm rau thơm khi nhà thiếu thốn. Nàng cố gắng giữ giọng bình tĩnh, mỉm cười:

"Không sao đâu bà, cháu chỉ cần ít rau cải thôi."

     Nhưng bà cụ quay mặt đi, lảng tránh như thể nàng không hề đứng đó. Đôi tay già nua vẫn thoăn thoắt xếp lại những bó rau, nhưng không còn vẻ ân cần như trước nữa. Nguyệt Hạ cắn chặt môi, tủi hờn dâng lên trong lòng, nhưng vẫn nhẫn nhịn đi tiếp. Nàng đến sạp gạo của bà Tư. Vừa lúc đó, một người phụ nữ trẻ đang chọn gạo thấy nàng liền vội ôm chặt túi gạo, kéo tay mẹ mình thì thào:

"Mẹ, đừng bán cho nó, xui lắm!"

      Bà Tư thoáng ngập ngừng, rồi cũng giả vờ bận rộn, không buồn đoái hoài đến nàng. Nguyệt Hạ siết chặt vạt áo, cảm giác như cả chợ đang chống lại mình. Nàng hít sâu, nhủ thầm rằng chỉ cần mua chút gạo là có thể về nhà ngay. Nhưng khi nàng vừa đưa tay định lấy một bát gạo, bà Tư bỗng giật phắt thúng gạo về phía mình, giọng chát chúa:

"Đừng đụng vào! Cô muốn đem vận rủi đến nhà tôi à? Đi đi, tôi không bán!"

    Một khoảng im lặng bao trùm. Những người xung quanh bắt đầu xì xào, có kẻ còn lén lút nhìn nàng như thể nàng thực sự là điềm xấu. Một đứa trẻ tò mò níu áo mẹ, hỏi nhỏ:

"Mẹ ơi, tại sao ai cũng sợ chị ấy vậy?"

Người mẹ vội vàng kéo con đi, giọng nghiêm khắc:

"Đừng nhìn, kẻo gặp xui xẻo cả tháng!"

    Nguyệt Hạ nuốt xuống vị đắng nghẹn nơi cổ họng. Nàng siết chặt hai tay, cố gắng không để những lời nói cay nghiệt ấy đâm sâu vào lòng. Nàng quay đi, định tìm một sạp khác mua gạo. Nhưng đi đến đâu, nàng cũng chỉ nhận lại ánh mắt xa lánh, những câu từ lạnh lùng, những đôi vai quay đi như thể nàng là thứ dịch bệnh đáng sợ. Lúc ngang qua một nhóm phụ nữ đang ngồi bán hàng, nàng nghe thấy một giọng nói chua ngoa:

"Tưởng con gái ông trông chùa thì hiền lành lắm, ai dè lại mang vận xui! Cô ta mà đến gần là đàn ông tránh xa hết!"

"Cũng phải thôi, cha mẹ chết sớm, giờ lại mang cái mệnh khắc phu. Ai mà dám lại gần nữa?"

      Những tràng cười khúc khích vang lên. Nguyệt Hạ cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá đè nặng. Chưa bao giờ nàng thấy ngôi làng thân thuộc của mình trở nên xa lạ đến vậy. Từng con đường, từng mái nhà, từng khuôn mặt mà nàng đã quen biết suốt bao năm giờ đây chỉ toàn là ánh mắt dò xét, xa lánh.

      Nàng không còn tâm trạng mua sắm gì nữa. Chân nàng rảo bước nhanh hơn, bước ra khỏi khu chợ. Sau lưng, những tiếng bàn tán vẫn bám riết theo nàng như một bóng ma.

Gió sớm thổi qua, mang theo mùi khói bếp từ những căn nhà ven đường. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có lòng người là đổi thay. Nàng cắn chặt môi, cố nuốt xuống những giọt nước mắt đang chực trào ra. Nàng chưa bao giờ tin vào số mệnh, nhưng lúc này, nàng bắt đầu tự hỏi: Liệu lời nguyền ấy có thật không?

    Từ ngày bước chân vào nhà phú ông, Ngọc Hoa hiểu rằng cuộc đời mình đã thay đổi. Căn nhà rộng lớn với cột gỗ lim chạm trổ, mái ngói đỏ tươi, sân lát gạch sạch sẽ - tất cả chỉ khiến nàng cảm thấy mình nhỏ bé, lạc lõng. Ngày đầu tiên, bà cả đứng trước thềm, nhìn nàng từ đầu đến chân rồi hừ một tiếng:

"Gầy gò thế này, không biết có làm nổi việc hay không!"

     Lời nói lạnh lẽo cắt đứt chút hy vọng mong manh rằng cuộc sống ở đây sẽ không quá khắc nghiệt. Nhưng nàng không cãi, chỉ cúi đầu chờ mệnh lệnh. Công việc đầu tiên nàng được giao là giặt giũ, quét dọn nhà cửa và bếp núc. Căn bếp nồng nặc mùi dầu mỡ, khói bếp ám vào quần áo. Nước giếng lạnh buốt thấm vào tay khi nàng phải giặt cả chồng quần áo chất đống. Một gia nhân lâu năm đi ngang qua, thấp giọng dặn:

"Ở đây, bà cả không thích ai lười biếng đâu. Muốn yên thân thì đừng để bà ấy có cớ phàn nàn."

Nhưng dù nàng có cố gắng thế nào, cũng không thể khiến bà cả hài lòng.

    Sáng hôm đó, nàng dậy từ canh năm, quét sạch từng bậc cửa, lau từng viên gạch sân. Vậy mà khi bà cả bước ra, chỉ liếc một cái đã cau mày:

"Nhìn kìa, bụi vẫn còn! Quét lại đi!"

Trưa nắng gay gắt, bà cả đứng trên hiên, cất giọng:

"Múc ba thùng nước giếng vào đây, nhanh lên!"

     Giếng nằm xa nhà chính, đường lại dốc. Nước giếng mát lạnh, nhưng thùng nước khi đầy lại nặng trĩu. Ngọc Hoa cố sức kéo lê từng bước. Mồ hôi chảy dài trên lưng áo, hai tay run rẩy. Nhưng vừa đến thềm nhà, bà cả đã nhíu mày:

"Lề mề thế này thì làm được gì?"

    Rồi bà ta cầm roi tre quất thẳng xuống bàn tay nàng. Lằn roi bỏng rát in hằn trên da thịt. Nhưng nàng không khóc. Nàng đã không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa nữa.

    Tối đó, trong căn bếp ám đầy khói, nàng ngồi thu mình bên bếp lửa, nhìn đôi bàn tay sưng đỏ, nứt nẻ. Bàn tay từng mềm mại, quen cầm kim chỉ, nay chai sạn vì công việc nặng nhọc.

"Không thể khóc. Không thể yếu đuối."

Nàng tự nhủ, dù nước mắt đã chực trào.

    Dưới ánh đèn dầu leo lắt, quán rượu chật ních người. Tiếng bát đũa chạm nhau lanh canh, hòa lẫn tiếng cười đùa, lời nói lao xao. Không khí nồng nặc mùi men, mùi thịt nướng và mồ hôi của những kẻ đã ngấm rượu. Quan làng tựa lưng vào ghế, bàn tay mập mạp thong thả xoay xoay chén rượu trên tay. Mắt hắn nheo lại, ánh nhìn lướt qua những gã đàn ông đang tụ tập quanh bàn. Bên cạnh hắn, một kẻ trung niên đon đả rót thêm rượu, giọng có chút hớn hở nịnh nọt:

"Bẩm quan, cả làng đang xôn xao về con bé Nguyệt Hạ. Giờ ai cũng tránh nó như tránh tà."

    Quan làng chậm rãi nhếch môi. Tin tức lan nhanh thật. Chỉ mới hôm trước, hắn nghe nói con bé bị đồn đoán là mang điềm xui. Hôm nay, cả làng đã xem nó như ôn dịch. Dân làng vốn dễ bị dẫn dắt, chỉ cần vài lời thêu dệt, họ sẽ chẳng buồn phân biệt thực hư. Hắn gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, tiếng cộc cộc vang lên đều đặn. Hắn không vội, chỉ chậm rãi nhấp thêm một ngụm rượu, để men cay thấm vào đầu lưỡi. Giữa đám đông ồn ã, giọng hắn vang lên đầy ẩn ý:

"Vậy sao? Xem ra cũng đến lúc có người 'giúp' nó rồi."

    Những kẻ xung quanh bật cười đầy hiểu ý. "Giúp"? Ai cũng hiểu nghĩa của từ đó. Không phải giúp theo nghĩa tốt đẹp. Mà là giúp con bé đó rơi xuống tận cùng của tuyệt vọng. Quan làng hất cằm, ra hiệu cho một tên tay sai đứng gần đó. Gã lập tức cúi người, ghé sát lại để nghe lệnh. Hắn hạ giọng thì thầm, chậm rãi nhưng chắc chắn:

"Loan tin rằng muốn hóa giải xui xẻo, con bé đó phải làm một việc lớn – một việc mà ta sẽ quyết định."

   Tên tay sai thoáng sững người, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu, khóe môi nở một nụ cười gian xảo. Đám dân quê ngốc nghếch dễ bị thao túng. Chỉ cần cho họ một cái cớ hợp lý, họ sẽ tin bất cứ điều gì.

      Quan làng lặng lẽ quan sát xung quanh. Dưới ánh đèn mờ mịt, gã thấy rõ những ánh mắt say xỉn, những kẻ chỉ cần một mồi lửa là sẵn sàng ném đá kẻ yếu hơn để thỏa mãn bản năng tàn nhẫn. Bọn họ đã tin rằng Nguyệt Hạ là điềm xui, là thứ cần bị loại bỏ. Nhấp thêm một ngụm rượu, gã thả lỏng cơ thể, tựa như một con mèo béo lười biếng sau khi vờn chuột đủ lâu. Gã đã nhắm đến con bé đó từ lâu. Một cô gái xinh đẹp nhưng không ai chống lưng, lại bị xa lánh – đó chính là con mồi hoàn hảo. Cả làng sẽ ép nàng đến đường cùng. Gã sẽ đợi đến lúc nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm đến hắn, cầu xin hắn. Và khi ấy, gã sẽ ngồi đó, ung dung nhìn nàng quỳ gối, van nài. Gã sẽ làm ra vẻ rộng lượng, vờ tỏ ra như một vị cứu tinh, nhưng thực chất, gã sẽ nghiền nát nàng bằng chính đôi tay nàng đưa ra để cầu cứu.

      Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện này. Và chắc chắn cũng không phải lần cuối.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout