Chương 2


Thứ hai. Mười một giờ kém mười phút. 

Người ta có một câu chào riêng cho ngày đầu tuần, “Thứ Hai vui vẻ”. Nhưng mấy ai thật sự vui vào ngày này nhỉ? 

- Báo cáo hiển thị ra có hai trường gặp vấn đề. Phần giá cần lưu bốn chữ số thập phân trong cơ sở dữ liệu, nhưng hiển thị thì chỉ có hai thôi, mình phải làm tròn. Bây giờ em đang để bốn chữ số làm phần dữ liệu bị tràn ra ngoài ô kẻ luôn rồi…

Ở khu bàn đối diện, một chị gái tester* nhanh nhẹn khoanh vùng trên màn hình những điểm cần phải sửa, trong khi cậu dev* ngồi bên cạnh mặt mày căng thẳng, đối chiếu và ghi nhớ từng lỗi. Nhìn khuôn mặt trẻ măng, chắc cậu ta mới đi làm không lâu nên còn chưa có nhiều kinh nghiệm. 

Tôi đặt cốc trà xuống bàn rồi ngồi vào chỗ, mở laptop, gửi nhanh một email đi cho toàn bộ phận:

Chào mọi người! Em / mình mới về và có mang một chút đồ ăn làm quà, bày ở trong bếp. Xin mời các anh chị em thưởng thức nhé!

Thân mến,

Thư Trần

Hai mắt vẫn díu lại vì buồn ngủ, tinh thần dường như không thể nào tỉnh táo nổi. Tôi lục tìm mấy hộp trà trong ngăn tủ, hy vọng có thứ gì đó có thể giữ cho mình không ngủ gật cho tới cuối ngày. Ngón tay lướt qua hộp trà đen vẫn còn vài gói, nửa muốn lấy ra, nửa lại muốn làm như không thấy. Cảm giác trống ngực đổ dồn trong suốt ngày dài vì say trà, tới đêm lại thao thức không thôi khiến tôi chẳng bao giờ tình nguyện muốn uống thứ trà này. Đặc biệt là cái vị đắng ngắt. Nhưng nó luôn là vị cứu tinh duy nhất cho mỗi lần jet lag sau khi về nước. Nghĩ ngợi vài giây, tôi thở dài đầu hàng rồi vẫn mang trà vào nhà bếp, tiện thể mang theo vài thứ bánh kẹo vừa mang về từ chuyến công tác.

Lác đác một vài khu chỗ ngồi đang không có người, bởi thứ Hai, đặc biệt là sáng thứ Hai, là thời điểm của họp hành. Thứ âm thanh nổi bật nhất lúc này là tiếng ù ù của điều hòa, tiếng bàn phím gõ lách cách và tiếng người nói chuyện rải rác khắp không gian rộng lớn của văn phòng. Tôi cố giữ cho lưng thẳng, tìm một ánh nhìn đủ tự tin trong suốt mấy chục bước đi, biết đâu lại gặp một đồng nghiệp nào đó.

Một gương mặt xa lạ lướt qua, anh ta gật đầu chào một cái khách sáo rồi biến mất. Nhìn quanh, cả đội vẫn đang họp đầu tuần, chẳng có bóng ai ở bàn làm việc. Sắp xếp xong xuôi, tôi trở về bàn bật máy rồi lại ngồi thừ ra một phút, cuối cùng quyết định kiểm tra email trước khi vào guồng công việc. Sau mấy ngày nghỉ tuần trước, hòm thư chắc đã chìm trong núi thông báo và email từ các hệ thống cho tới khách hàng... Nghĩ tới việc phải xem hết đống email đó mà đầu tôi đau nhói lên một cái. Có lẽ sẽ mất cả ngày mất thôi.


Cửa phòng họp số 4 bật mở, mấy bóng người thất thểu nối đuôi nhau ra khỏi phòng. Đi cuối cùng là sếp Thành - giám đốc bộ phận và cũng là sếp tạm thời của chúng tôi. Ngọc vừa nhìn thấy tôi là la toáng “Chị Thư!” rồi lanh lẹ lách qua mấy dãy bàn làm việc ở giữa. Đây chính là thành viên trẻ nhất và cũng sôi nổi nhất của đội.

- Quà của bọn em đâu? - Ngọc hớn hở hỏi tôi. Hai mắt cô bé sáng lên làm tôi nhớ đến chính mình hồi bé khi mong ngóng bà đi chợ về để được ăn quà vặt.

- Trong bếp kia kìa. Chị mang nhiều lắm, có sôcôla đấy. 

Tôi chỉ về phía nhà bếp sau phòng họp, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của sếp ngẩng đầu nhìn lên. Anh mỉm cười rồi lại cúi đầu ngay xuống điện thoại trên tay.

Ngọc bĩu môi.

- Em tưởng đội mình phải có quà gì riêng chứ? Hóa ra là chung với cả công ty à!

Giọng cô bé quá nổi bật giữa sự yên lặng của xung quanh, thu hút sự chú ý của mấy đồng nghiệp khác cũng vừa họp xong. Họ xôn xao chào hỏi khiến tôi thấy hơi ngại, đành gật đầu đáp lễ một cái. Gần nửa năm không gặp, ngay cả những gương mặt thân quen cũng trở nên xa cách.

Những người còn lại của đội dần về tới chỗ ngồi. Chị Hồng và Nhung chưa kịp nói câu nào đã bị Ngọc kéo tuột vào bếp kiểm kê đống bánh kẹo. Chỉ còn lại hai người đàn ông đều là hai thành viên mới vào đội trong lúc tôi còn đang ở Đức. 

Đạt năm nay hai mươi sáu tuổi, vốn tốt nghiệp sư phạm ngoại ngữ rồi chuyển sang làm BA. Có lẽ vì được đào tạo theo mô phạm của ngành giáo dục nên cách cậu ấy ăn mặc khi đi làm khá “gương mẫu”, ngày nào cũng là quần âu và áo sơ mi được sơ vin gọn gàng. So với cách ăn mặc thoải mái và đôi lúc luộm thuộc, hơi dị của mấy thanh niên kĩ thuật thì cậu ấy trông nghiêm túc và có phần già dặn hơn. Cảm nhận sự điềm đạm và cái siết tay của Đạt, có lẽ anh chàng này sẽ nhanh chóng trở thành trụ cột mới của đội. 

Bình lại tạo cho tôi cảm giác không thật sự thoải mái, anh ta khách sáo nhưng có gì đó rất soi mói. Anh ta ngoài ba mươi tuổi, hơi nhỏ con và đôi mắt hơi nhỏ so với khuôn mặt, bọng mắt lại rất lớn. Bình vào đội cách đây hai tháng, thời gian thử việc của anh ta chắc cũng sắp hết. Cùng với tôi và chị Hồng, Bình chính là một trong ba senior* BA của đội.

- Chào em. Đã hết jet lag* chưa? - Sếp chu đáo hỏi thăm ngay khi vừa đi tới.

- Chào sếp! Chắc tuần sau mới ổn ạ. - Tôi thành thật trả lời. 

Sếp gật đầu hài lòng. Anh dường như rất bận nên vội rời đi ngay, chỉ để lại cho tôi một câu, “Trước giờ ăn trưa thì ghé qua phòng làm việc của anh một lát nhé”, rồi biến mất.

Ngày đầu tiên quay lại của tôi cuối cùng cũng bắt đầu rồi.


Phòng làm việc của sếp Thành khá đơn giản. Trên mặt bàn hình chữ L đặt hai màn hình lớn, cạnh đó là máy tính và thiết bị điện tử xếp la liệt. Chiếc bàn uống nước nhỏ được giấu vào góc phòng khiến tôi cảm thấy dường như nó không được coi trọng lắm. Sếp ra hiệu cho tôi ngồi xuống đó rồi vào đề ngay khi chúng tôi vừa yên vị.

– Em đã sẵn sàng dẫn đội rồi chứ?

Tôi xoa những ngón tay với nhau rồi cố gắng từ tốn nói:

– Được ạ. Em sẽ bắt đầu như thế nào ạ?

– Anh đã nói chuyện với bên nhân sự về việc bổ nhiệm em rồi, sẽ có quyết định chính thức trong nay mai. Em chưa làm việc nhiều với Bình và Đạt, có thể sẽ gặp khó khăn trong việc thu phục hai người đó.

Sếp nhìn tôi vài giây. Đôi mắt sâu làm cho ánh nhìn của anh ấy đôi khi hơi áp lực. Tôi cố gắng giữ cho mình bình thản nhất có thể. Đối diện với con người này thật chẳng đơn giản chút nào.

- Được rồi, vậy cứ quyết định như thế. Có lẽ Bình sẽ là người khó xử lý nhất, nếu cần anh giúp thì cứ nói.

- Vâng, cám ơn anh.

Tôi đã dành nhiều thời gian để trao đổi với sếp về mong muốn lãnh đạo đội và quyết định đợi tới khi chuyến công tác kết thúc để bắt đầu chuyển giao công việc. Dù không thật sự yêu thích việc quản lý người khác hay tham gia vào các cuộc chiến nội bộ, nhưng tôi vẫn cần một bước tiến mới để cảm thấy mình thật sự đang tiến lên.


Ba ngày sau cuộc nói chuyện, mọi thủ tục liên quan đến việc thăng chức đã được hoàn tất xong xuôi. Sếp Thành cũng đã thông báo trước toàn đội rằng tôi sẽ dẫn dắt đội BA bắt đầu từ tuần tới. Thử thách chính thức bắt đầu.

Tôi ra mắt các lãnh đạo khác của công ty trong cuộc họp đầu tuần. Những lời chúc mừng và hỏi thăm sáo rỗng chẳng hề giúp tôi cảm thấy được chào đón chút nào. Dù trước đây không phải trực tiếp làm việc với họ nhưng tôi cũng đã nhiều lần khổ sở vì những cuộc tranh đoạt đậm chất chính trị giữa các bộ phận. Những nụ cười đông cứng, những câu đưa đẩy xã giao… Có một tích tắc, tôi đã hối hận với quyết định dấn thân này.


Tôi dành một tuần để gặp riêng từng người trong đội về công việc hiện tại của họ. Phần lớn các cuộc họp đều diễn ra suôn sẻ. Chị Hồng thậm chí còn vui mừng ra mặt khi cuối cùng cũng có người đứng ra che mưa nắng và chăm sóc cho cả đội thay vì sếp Thành bộn bề công việc. Đúng như dự kiến, chỉ có Bình là trực tiếp thách thức tôi trong cuộc nói chuyện.

Anh ta phủ đầu ngay khi chúng tôi vừa ngồi xuống bàn:

- Em may mắn đấy. Mới trở lại sau một thời gian dài đã được chọn làm đội trưởng ngay. Nếu anh vào đội sớm hơn một chút thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Cứ trân trọng cơ hội này nhé.

Tôi chán ghét cách xưng hô “anh/chị” và “em” trong công việc. Nó luôn cho người ta ảo giác mình là bề trên khi họ chỉ may mắn chui ra khỏi bụng mẹ trước người khác một khoảng thời gian. 

- …Em yên tâm, anh sẽ hoàn thành tốt công việc để sếp thấy rõ được năng lực của anh. Em cứ tập trung làm tốt việc của em đi.

Tôi dựa lưng về phía sau, một tay gác lên bàn, một tay chống lên thành ghế, tìm một tư thế sao cho thoải mái. ôi nhìn vào giữa hai chân mày của Bình, ngón tay gõ từng tiếng chậm rãi lên mặt bàn mát lạnh. Trong chưa đầy một phút, khuôn mặt anh ta chuyển biến từ công kích, tự đắc sang hoài nghi rồi dần dần trở nên cứng đờ khi thấy nụ cười mỉm của tôi. Đợi cho anh ta bồn chồn trên cái ghế xoay thêm vài giây rồi tôi mới chậm rãi đáp lại.

- Sếp Thành chưa từng nói với em rằng anh muốn làm đội trưởng. Có lẽ ý định đó chỉ nảy sinh khi anh thấy vị trí này còn trống, đúng không?

Con ngươi Bình hơi động, giống như là chột dạ.

- Em không định tranh luận về những quan điểm kiểu như “trẻ thì thiếu kinh nghiệm” hay “phụ nữ không giỏi xử lý nội bộ”. Ai cũng có góc nhìn riêng, và em không cần thuyết phục anh thay đổi. Nhưng nếu anh thực sự muốn chứng minh năng lực, thì nên bắt đầu từ chính công việc hiện tại. Dự án chị Hồng vẫn đang chờ hoàn thiện – một phần do anh vẫn chưa nắm hết luồng thông tin. Và trong khi chưa qua thử việc, việc nói ngược lại quyết định của sếp Thành không phải là một bước đi khôn ngoan.

Quai hàm Bình căng dần theo từng từ của tôi. Anh ta hẳn cũng biết mình là người đến sau, dù có cố gắng tiếp cận để gây ấn tượng tốt với sếp chăng nữa thì đó vẫn là một điểm yếu hiểm. Chị Hồng dù không quan tâm đến việc làm quản lý nhưng cho đến lúc này thì chị ấy cũng chưa để Bình phụ trách những phần quan trọng trong dự án với IGG. Anh ta không có cơ hội tốt nào để khẳng định năng lực bản thân. 

Cuộc họp tiếp tục diễn ra theo nhịp điệu nhát gừng mà tôi đã đặt ra. Luôn có một khoảng lặng sau khi Bình nói rồi tôi mới bắt đầu trả lời. Bàn tay giấu dưới bàn dần nắm chặt khi tôi dần mất kiên nhẫn trước cách tranh luận ngu ngốc của Bình. Anh ta dùng phần lớn thời gian chỉ để đôi co về việc anh ta sẽ làm tốt những việc mà nghiễm nhiên anh ta phải làm.

“Bộp.” Tôi gập cuốn sổ lại khi quyết định kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa này. 

- Phong cách làm việc của Div-2 không phải là “cạnh tranh để leo lên”. Đội cần người có thể dẫn dắt tất cả, không phải người nghĩ mình xứng đáng hơn. Em sẽ để anh suy nghĩ thêm. Nếu cần thiết thì chúng ta có thể dừng hợp đồng khi kì thử việc của anh kết thúc.

Tôi để lại một câu chốt hạ trước khi bước ra khỏi phòng họp trong ánh mắt ngỡ ngàng của Bình. Tôi biết, đây là một nước đi mạo hiểm, bởi tôi có thể mất một BA có thâm niên ngay ngày mai nếu anh ta cảm thấy bị xúc phạm. Tuy nhiên, qua kết quả làm việc của Bình cùng với trao đổi của chị Hồng, tôi quyết định đặt cược rằng anh ta không phải là một người vô trách nhiệm và sẽ ở lại với công ty.


Chú thích

- Chức danh “Chuyên gia phân tích nghiệp vụ” trong tiếng Anh là “Business Analyst”, thường được gọi tắt là BA.

 - Review: quá trình xem xét lại thành tích làm việc của năm vừa / sắp qua, thường được áp dụng cho các công việc văn phòng

– Senior: chỉ một người có thâm niên và kinh nghiệm trong công việc hoặc một lĩnh vực cụ thể.



0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout