Đỏ Đen Và Sự Thật





Hùng ngồi bất động trên ghế bị cáo, tiếng gõ búa của thẩm phán vẫn vang vọng trong đầu, nhưng anh không còn nghe thấy gì nữa. Căn phòng xử án mờ dần, như thể bị nuốt chửng bởi bóng tối. Ký ức kéo anh trở lại, không phải con đường đèo Đà Lạt, mà là một con hẻm tối tăm ở ngoại ô Sài Gòn, ba tháng trước. Mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, và tiếng cười cợt của đám đàn em Tân “Sẹo” tràn về, sắc nét đến đau đớn.

Đêm ấy, sòng bạc của ông Ba “Lắc” sáng rực ánh đèn đỏ, nhưng không khí ngột ngạt như một cái bẫy. Tiếng xúc xắc lắc trong cốc, tiếng cười của đám con bạc, và tiếng nhạc sàn ồn ào hòa lẫn, khiến Hùng cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh ngồi ở góc bàn, trước mặt là một đống phỉnh ít ỏi, tất cả những gì còn lại sau khi thua sạch 100 triệu – số tiền cuối cùng anh vay nóng từ một gã bạn cũ.

“Thua nữa hả, Hùng?” Ông Ba “Lắc”, với chiếc mũ phớt và điếu thuốc kẹp trên môi, nhếch mép cười. Gã mặc áo sơ mi hoa sặc sỡ, nhưng ánh mắt lạnh lùng, như một con rắn đang quan sát con mồi: “Muốn gỡ không? Tao cho mượn thêm, nhưng phải trả gấp đôi nhé.”

Hùng siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Anh biết mình nên dừng lại. Anh biết sòng bạc này không dành cho những kẻ như anh – một gã tài xế xe tải, nợ nần ngập đầu, chỉ mơ một lần “đổi đời” để cứu gia đình. Nhưng hình ảnh Mai hiện lên, với đôi mắt lo lắng khi nhắc đến học phí. Tiếng cằn nhằn của Lan vang trong đầu: “Anh làm gì để cứu cái nhà này hả?” Và những cuộc gọi đòi nợ, mỗi ngày một dồn dập, như dao kề cổ.

“Cho tôi mượn!” Hùng thì thầm, giọng khàn đặc: “50 triệu.”

Ba “Lắc” cười lớn, vỗ vai Hùng như một người bạn: “Tốt! Đàn ông phải liều chứ!” Gã ra hiệu cho một gã đàn em, và ngay lập tức, một xấp phỉnh được đặt trước mặt Hùng. Nhưng Hùng không thấy nụ cười của Ba “Lắc” ẩn chứa điều gì. Anh không biết mình đã bước vào một cái bẫy.

Ván bài tiếp theo diễn ra nhanh chóng. Hùng đặt cược, rồi lại đặt cược, mắt đỏ ngầu, như thể mỗi lần lắc xúc xắc là một cơ hội để thoát khỏi địa ngục. Nhưng số phận không đứng về phía anh. Chỉ trong một tiếng, 50 triệu biến mất, và Hùng ngồi đó, tay run rẩy, đầu óc trống rỗng: “Không… Không thể nào…” Anh lẩm bẩm, nhìn đống phỉnh trống trơn trước mặt.

Ba “Lắc” nghiêng người, phả khói thuốc vào mặt Hùng: “Hết tiền rồi, Hùng. Giờ tính sao? 50 triệu, cộng lãi, là 80 triệu. Trả trong ba ngày, không thì…” Gã ngừng lại, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.

Hùng không kịp phản ứng. Hai gã đàn em, trong đó có “Rắn” – một tên cao lớn với hình xăm rắn quấn quanh cổ – túm lấy anh, lôi ra khỏi sòng bạc: “Đi, ra ngoài nói chuyện!” Rắn gầm lên, giọng thô bạo. Hùng vùng vẫy, nhưng sức anh không đủ. Họ kéo anh vào một con hẻm sau sòng bạc, nơi ánh đèn đường không chiếu tới.

Trong bóng tối, Hùng bị quăng xuống đất, mặt đập vào nền xi măng lạnh buốt: “Mày nghĩ mày thoát được hả?” Rắn đá mạnh vào bụng Hùng, khiến anh cong người, ho sặc sụa. Một gã khác, mặt mũi mờ mờ trong bóng tối, đấm vào mặt anh, máu trào ra từ khóe miệng. Hùng cố hét lên, nhưng chỉ có tiếng rên yếu ớt thoát ra: “Dừng… Dừng lại… Tôi sẽ trả…”

“Trả? Mày lấy gì trả?” Rắn nhếch mép, rút điếu thuốc từ túi áo ba lỗ, châm lửa. Ánh sáng từ bật lửa chiếu lên khuôn mặt hắn, lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Mày nợ 80 triệu, cộng nợ cũ, là hơn trăm triệu. Mày nghĩ con gái mày, cái con bé Mai, bán đi được bao nhiêu?”

Hùng gầm lên, cố bò dậy, nhưng Rắn đạp anh ngã xuống: “Đừng… Đừng đụng vào con tôi!” anh hét, giọng lạc đi, máu hòa lẫn nước mắt. Hình ảnh Mai, với nụ cười trong trẻo, hiện lên, như một nhát dao cứa vào tim anh.

“Đủ rồi!” một giọng khàn khàn vang lên từ bóng tối. Hùng ngẩng đầu, thấy Tân “Sẹo” bước ra từ góc hẻm, điếu xì gà cháy đỏ trong tay. Vết sẹo dài trên mặt gã lấp ló dưới ánh trăng, như một con rắn bò ngang qua. Tân ngồi xổm trước Hùng, phả khói vào mặt anh: “Mày thảm thật, Hùng. Nợ nần, vợ cằn nhằn, con gái thì sắp bỏ học. Nhưng tao có cách giúp mày.”

Hùng thở hổn hển, máu chảy xuống cằm: “Giúp… Giúp gì?”

Tân cười, nụ cười lạnh lùng khiến Hùng rùng mình: “Mày làm một việc cho tao. Giết một người. Đổi lại, tao cho mày 2,5 tỷ. Đủ để trả hết nợ, còn dư cho con gái mày học đại học. Tao xóa luôn món nợ ở sòng bạc. Nhưng…” Tân ngừng lại, ánh mắt gã sắc như dao: “Mày phải làm sạch sẽ. Ngụy trang thành tai nạn giao thông. Và mày phải nhận tội, ngồi tù vài năm. Không làm, thì không chỉ mày chết, mà con bé Mai…” Tân bật cười, tiếng cười như vọng từ địa ngục: “Mày biết tao không đùa.”

Hùng lặng người, đầu óc quay cuồng. 2,5 tỷ. Một con số anh chưa từng mơ tới. Đủ để cứu Mai, cứu Lan, cứu căn nhà. Nhưng giết người? Nhận tội? Ngồi tù? Anh muốn từ chối, muốn chạy trốn, nhưng ánh mắt của Tân, và nụ cười của Rắn, nói rõ rằng anh không có lựa chọn.

“Tôi… Tôi làm!” Hùng thì thầm, giọng lạc đi, như thể chính linh hồn anh đang rời bỏ cơ thể.

Tân gật đầu, vỗ vai Hùng: “Tốt. Mày sẽ nhận thông tin sau. Làm tốt, tao lo phần còn lại.” Gã đứng dậy, ra hiệu cho đàn em: “Thả nó đi.”

Rắn đá Hùng một cú cuối cùng, rồi cả đám biến mất vào bóng tối. Hùng nằm đó, máu và nước mắt thấm xuống nền xi măng. Anh ôm bụng, khóc không thành tiếng, như một con thú bị thương.  

Ngày hôm sau, một tài khoản bí mật – mở bằng căn cước của mẹ già ở quê – nhận được 500 triệu tiền cọc. Hùng chuyển ngay cho Lan, nói rằng đó là tiền vay từ một người bạn, sẽ cho mượn trong vài năm. Lan không hỏi nhiều, chỉ khóc và ôm anh, như thể hy vọng đã trở lại. Nhưng Hùng biết, anh đã bán linh hồn mình cho quỷ dữ.

***

Sau khi phiên tòa kết thúc, bà Quyên và Lan Anh ngồi trên xe hơi, được tài xế riêng đưa về biệt thự ở Thảo Điền. Không gian kín trong xe, với ánh đèn đường Sài Gòn lướt qua cửa sổ, tạo cảm giác nặng nề và cô lập. 

Bánh xe Mercedes S-Class lướt êm ru trên đường phố Sài Gòn, ánh đèn neon từ những tòa nhà cao tầng hắt qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng lập lòe trên khuôn mặt bà Quyên. Bà ngồi ở ghế sau, váy áo đen tuyền vẫn phẳng phiu, đôi tay đan chặt trên đùi, như thể không gì có thể làm bà dao động. Bên cạnh, Lan Anh tựa đầu vào cửa kính, đôi mắt sưng húp, tóc rối bời. Cô gái 20 tuổi đã khóc cạn nước mắt tại tòa, giờ chỉ còn lại sự trống rỗng.  

“Thưa bà, về thẳng biệt thự hay ghé đâu ạ?” Anh Kiên, tài xế riêng, lên tiếng, giọng đều đều từ ghế trước.  

“Về nhà!” Quyên đáp, giọng nhẹ nhưng sắc. Bà liếc sang Lan Anh, thấy con gái vẫn im lặng, ánh mắt lạc lõng: “Con nghỉ ngơi đi, Lan Anh. Mọi chuyện đã xong rồi.”  

Lan Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Quyên quay mặt ra cửa sổ, ánh mắt bà lạnh lùng, như thể đang nhìn xuyên qua cả thành phố. Nhưng trong đầu bà, những hình ảnh khác hiện lên, không phải phòng xử án, không phải Hùng hay những tiếng gào khóc, mà là những ký ức về Khánh – người chồng bà từng yêu, từng hận, và giờ đã biến mất mãi mãi.

Họ gặp nhau hơn 20 năm trước, khi Quyên còn là một cô gái sắc sảo, làm việc tại một quán nhậu nhỏ ở quận 3. Khánh, khi ấy là một gã đàn ông tham vọng, đã bị cuốn hút bởi trí thông minh và sự quyết liệt của bà. Họ cùng nhau xây dựng đế chế – từ một quán nhậu nhỏ bé thành chuỗi “Nhậu Sài Gòn”, rồi nhà máy vật liệu xây dựng ở Bình Dương, và công ty bất động sản Khánh Quyên Land. Nhưng tình yêu, nếu từng tồn tại, đã chết từ lâu. Khánh thay đổi, trở thành kẻ tự cao, khoe khoang, và tệ hơn, là kẻ phản bội.  

Quyên biết về những cô gái trẻ từ nhiều năm trước. Những tin nhắn lén lút, những hóa đơn khách sạn, và rồi, Quỳnh – cô “sugarbaby” mà Khánh cưng chiều nhất. “Gái già!” Khánh từng cười cợt khi say rượu, nghĩ rằng Quyên không nghe thấy: “Cô ta không còn xứng với tôi nữa.” Những lời ấy, như dao cứa vào lòng tự trọng của Quyên, biến tình yêu thành thù hận.

Nhưng Quyên không phải người để cảm xúc chi phối. Bà im lặng, đóng vai người vợ đảm đang, trong khi âm thầm lên kế hoạch. Bà mua bảo hiểm nhân thọ cho Khánh, với khoản chi trả 20 tỷ đồng nếu ông qua đời. Bà chuyển 100 tỷ đồng sang tài khoản bí mật ở nước ngoài, chuẩn bị cho một tương lai không có Khánh. Và bà tìm đến Tân “Sẹo” – gã đầu gấu khét tiếng, người sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì tiền, gã hay ghé quán nhậu “xin khéo” tiền bảo kê.

Cuộc gặp diễn ra trong một nhà kho bỏ hoang ở quận 9, cách đây bốn tháng. Quyên, trong bộ vest đen thanh lịch, đứng giữa không gian ẩm mốc, đối diện Tân. Gã ngồi trên một thùng gỗ, điếu xì gà cháy đỏ, vết sẹo trên mặt lấp ló dưới ánh đèn huỳnh quang chập chờn. “Bà muốn gì?” Tân hỏi, giọng khàn khàn, ánh mắt dò xét.

“Tôi muốn chồng tôi biến mất!” Quyên đáp, giọng bình thản, như đang bàn một hợp đồng kinh doanh: “Tai nạn giao thông. Sạch sẽ, không để lại dấu vết. Tôi trả 6 tỷ.”

Tân nhếch mép, phả khói xì gà: “6 tỷ? Được. Nhưng tôi cần 3 tỷ trước.”  

Quyên gật đầu, đưa cho gã một chiếc USB: “Thông tin về Khánh – lịch trình, thói quen, xe cộ. 3 tỷ sẽ được chuyển ngay sau cuộc gặp này. Phần còn lại khi việc xong.”  

Tân cầm USB, ánh mắt lóe lên sự tò mò: “Bà gan đấy. Không sợ tôi lật kèo?”  

Quyên mỉm cười, nụ cười lạnh lùng khiến Tân khựng lại: “Anh Tân, tôi biết anh làm việc vì tiền. Tôi cũng vậy. Làm tốt, anh sẽ có nhiều hơn 6 tỷ. Lật kèo, anh sẽ mất tất cả.”  

Tân bật cười, tiếng cười vang vọng trong nhà kho: “Thích làm ăn với người như bà. Được, tôi sẽ lo.”

Quyên rời nhà kho, không một lần quay đầu. Bà biết Tân sẽ làm việc, không chỉ vì tiền, mà vì gã hiểu rằng bà không phải người để đùa. Mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch. Hùng, gã tài xế tuyệt vọng, là quân cờ hoàn hảo mà Tân chọn. Quyên không cần biết chi tiết – bà chỉ cần kết quả. Và khi chiếc Mercedes của Khánh lao xuống vực, bà biết mình đã thắng.

Xe hơi dừng lại trước cổng biệt thự Thảo Điền. Ánh đèn từ ngôi nhà trắng toát hắt ra, nhưng không xua tan được bóng tối bao quanh. Lan Anh mở cửa xe, bước ra, dáng đi lảo đảo. “Mẹ, con muốn ở một mình!” Cô nói, giọng yếu ớt, rồi bước vào nhà.

Quyên ngồi lại trong xe một lúc, ánh mắt vẫn dán vào cửa sổ. Bà nghĩ về Lan Anh, về cô con gái ngây thơ, người vẫn tin rằng gia đình mình từng hạnh phúc. Quyên không hối hận vì những gì đã làm, nhưng đôi khi, bà tự hỏi liệu Lan Anh có tha thứ nếu biết sự thật.  

“Kiên, ngày mai đưa Lan Anh đi spa. Con bé cần thư giãn!” Quyên lên tiếng, giọng đều đều.

“Dạ, thưa bà!” Kiên đáp, rồi lái xe vào gara.

Quyên bước xuống xe, đôi giày cao gót gõ đều trên sân. Bà ngẩng lên, nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời Sài Gòn. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hương của cây sứ trong vườn. Bà mỉm cười, nụ cười của kẻ đã nắm giữ mọi thứ trong tay. Khánh đã ra đi, gia sản hơn 500 tỷ thuộc về bà, và 20 tỷ bảo hiểm sắp được chi trả. Hùng sẽ ngồi tù, Tân đã nhận đủ tiền, và không ai nghi ngờ gì. Bà có thể vui vẻ với mối tình mới.

Nhưng sâu trong ánh mắt bà, một tia bất an lóe lên, nhỏ bé nhưng sắc nét. Bà biết, trong thế giới này, không có bí mật nào vĩnh viễn.

(Hết)

Bạn có thể ủng hộ Rewrite bằng cách đọc tiểu thuyết "Trước Lúc Bình Minh", tiểu thuyết được chia sẻ miễn phí: Link Ở Đây

Danh mục các tác phẩm khác của Rewrite tại truyennhaong => Link Ở Đây

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout