Ngày trở về



Mong em đừng nhìn lại, ngừng lưu luyến,

Bởi lẽ...

Tháng năm ấy chỉ đến một lần,

Con người ấy cũng chỉ đến một lần.

Khoang máy bay rung lắc dữ dội sau một vài sự cố hạ cánh, hành khách dần trở nên hỗn loạn, vô tình ảnh hưởng đến Tâm An vẫn còn đang say giấc. Cô khẽ cựa mình, mí mắt nặng trĩu. Ánh sáng mờ ảo len lỏi qua khe cửa sổ máy bay, rọi lên gương mặt thanh tú, phảng phất nét mệt mỏi sau chuyến bay dài. Cô đưa tay lên xoa thái dương, ngán ngẩm nhìn cuốn sổ tay làm việc vẫn chưa được cất vào. 

Tâm An khẽ thở dài vì xung quanh quá náo nhiệt, đa dạng các âm thanh lấp đầy khoang tai. Cô uể oải ngồi thẳng dậy, vươn vai vài cái rồi tiện tay mở cửa sổ máy lên hết cỡ. Lúc này, cô mới nhận ra phần xanh biếc to lớn trên đỉnh đầu kia...

Chính là bầu trời Việt Nam!

Lần gần đây nhất Tâm An quay trở về Việt Nam đã là chuyện của tám năm trước, khi đó cô chỉ mới là một thiếu nữ mười sáu tuổi. Hiện tại, cô đang theo học thạc sĩ ngành truyền thông tại trường đại học New York ở Mỹ. Trong bốn năm cử nhân, cô đã có không biết bao nhiêu cơ hội đi thực tập và trao đổi ở các công ty, tập đoàn lớn trong và ngoài nước. Dĩ nhiên, với các thành tích nổi trội như vậy, ngay từ sau khi bắt đầu năm tư, Tâm An đã giành được cơ hội làm việc tại Tập đoàn giải trí hàng đầu của Mỹ - Globalist. 

Cô còn có một công việc tay trái là tác giả tiểu thuyết mạng - sở trường khi còn học cấp hai của cô. Hai năm trước, Tâm An xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên, được đông đảo sự chú ý từ cư dân mạng ở Việt Nam. Mấy tháng trước, cô nhận được một đề nghị hợp đồng bản quyền từ một công ty truyền thông đa lĩnh vực tại Việt Nam - NexaMedia. Tác phẩm của Tâm An vừa hay lại nằm trong chiến lược phát triển và quảng bá cho hình ảnh của họ. 

Điều đáng ngạc nhiên là Globalist lại là một trong những cổ đông lớn của NexaMedia. Cô nhận ra đây không chỉ là một cơ hội ngẫu nhiên, mà còn là kết quả của sự kết nối chiến lược giữa các công ty lớn. Cô đã quyết định ký hợp đồng sau hơn một tháng lưỡng lự đàm phán. Đó là lý do mà ngày hôm nay Tâm An có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất.

***

Tám năm... Một khoảng thời gian đủ lâu để gội rửa đi sự thân quen của một con người đối với một thứ gì đó. 

Cũng may là lần này cô chọn tháng Ba để trở về, thời tiết ở Sài Gòn dễ chịu hơn là vào những ngày trong tháng hè. Tâm An lấy lại được tâm trạng phấn chấn, kéo chiếc kính râm che đi đôi mắt mệt lã, cô hít thở thật sâu cái bầu không khí này, tiếp tục đẩy hành lý đến khu vực hải quan để làm thủ tục nhập cảnh.

Tiếng ồn ở sân bay Tân Sơn Nhất dội thẳng vào màng nhĩ của cô, khiến nó căng như bề mặt trống. Cô là người hướng nội, ngoại trừ những lúc làm việc với khách hàng thì những nơi đông đúc luôn khiến cô cảm thấy bất an, vội vàng tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi.

Ánh mắt cô u buồn nhìn ngó xung quanh, mảnh đất quê hương giờ đây đã thay da đổi thịt, xa lạ đến nao lòng. Tâm An ngồi ở một góc trong sân bay, dáng vẻ thanh lịch, trưởng thành, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm lại ẩn chứa một nỗi cô đơn không thể che giấu.

"Alo mẹ. Chắc phải tháng sau con mới có dịp về lại nhà. Lịch quay của con kín quá. Mẹ có vào thì con sợ cũng không có thời gian cho mẹ." Tâm An cất giọng não nề. 

"Thôi được rồi. Khi nào con rảnh thì con hãy về chơi. Mà khi nào con khai máy thế?"

Tâm An trả lời bằng tông giọng rất thản nhiên, mong rằng nỗi thất vọng trong lòng mẹ sẽ vơi đi phần nào: "Ngày mai con khai máy rồi. Bận lắm!"

"Chúc mừng con. Nhưng mà con này, còn trẻ thì cứ vừa làm vừa tận hưởng thôi con. Đừng lao lực quá, lại bệnh ra đấy." Bà nhẹ giọng hết mức, thủ thỉ với Tâm An. Bà hiểu rõ lối sống của cô con gái mình không muốn nương nhờ ai, vì thế mà làm việc ngày đêm mà quên mất bản thân mình.

"Con biết rồi.”

“Ừm, thằng Lâm vẫn đang ở trong Sài Gòn đấy, con qua thăm nó nha.”

“Vâng, cuối tuần con sẽ đến thăm cậu nhỏ.”

“Ngoan, vậy mẹ tắt máy đây.”

“Dạ.” Cô rút điện thoại ra khỏi tay, thả lỏng phần lưng, hờ hững tựa vào ghế. Thời thế có xoay chuyển thế nào thì mối quan hệ mẹ con này cũng không thể cứu vãn được nữa rồi. 

Trước khu vực chờ bên ngoài sảnh đến, Phạm Vũ Minh ngồi ở trong chiếc Mercedes S680, nheo mắt nhìn một lượt khắp nơi để tìm kiếm ai đó.

Một lát sau, đôi mắt anh bỗng sáng lên, một nụ cười nhẹ nhàng được treo trên gương mặt điển trai ấy. Đằng sau những tia nắng chói lọi kia, còn có thứ lấp lánh hơn mà đang anh tìm kiếm.

Là Tâm An!

Cô ngồi trong một quán cà phê gần đó, mặc một chiếc trench coat màu beige thanh lịch của Burberry, kết hợp cùng quần ống suông lụa đen, tôn lên vóc dáng mảnh mai nhưng đầy kiêu hãnh. Mái tóc đen tuyền được búi gọn gàng sau gáy, ánh mắt cô sắc sảo, vừa điềm tĩnh vừa kiêu kỳ.

Tâm An như một đóa hoa kiêu hãnh nở trong nắng, không cần bất kì sự nâng niu nào.

Vũ Minh hào hứng bước xuống xe, trên tay còn cầm một bó hoa lớn, càng giúp anh có thêm dũng khí để bước về phía cô: "Tâm An!"

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc đã nhiều năm không được nghe thấy đang gọi tên mình. Tâm An chợt cảm thấy có làn sóng kỳ lạ trong lồng ngực.

Tâm An nhìn tới nhìn lui, khoảng vài giây sau mới nhìn thấy Vũ Minh đang ở trước mặt mình: "Anh Minh? Anh đi đâu đây?" Sắc mặt cô có thể dễ dàng nhận thấy sự xa cách nhưng cũng có chút mừng rỡ. Đi xa quá lâu rồi, được gặp lại người thân quen, đối với Tâm An là điều không dễ.

"Anh đến đón em mà." Nét mặt Vũ Minh hơi căng thẳng, có thể là do lần đầu gặp lại nhau nên còn ngại ngùng, người trước mặt đã hoàn toàn khác xa so với trong trí nhớ của anh.

"Thật không đó? Không phải đi đón bạn gái anh à?" Tâm An vừa nói vừa chỉ tay vào bó hoa tulip trắng tinh khôi, được gói gém rất tinh tế.

"Đâu có. Anh mua cho em mà." Vũ Minh hồi hộp nhìn cô, nhẹ nhàng đặt bó hoa lên tay cô.

Tâm An ngơ ngác nhìn bó hoa trong tay mình, tròn mắt hỏi anh: "Sao lại mua cho em?"

"Ngốc à?! Anh đi đón em, ít nhất cũng phải có gì cho em chứ?" Vũ Minh gõ nhẹ lên trán cô. 

Tâm An thấy anh nhiệt tình thế này, cô có chút gượng gạo nhận lấy bó hoa: "Cho em thì mừng quá. Em cảm ơn nhé!"

Tâm An lén ngước nhìn người đàn ông cao ráo trước mặt mà có chút không quen. Vũ Minh có bờ vai rộng, nên trông rất vững chãi. Cánh tay săn chắc, có phần cứng cáp. Thêm cách ăn mặc trước giờ vốn là kiểu tốn giản, lịch lãm, chẳng ngần ngại phô trương hết những đường nét trên cơ thể anh. Đúng là một cơ thể bạn trai lý tưởng cho mọi cô gái. 

"Em ở khách sạn nào thế?" Anh nói xong thì bước sang bên cạnh Tâm An, giúp cô đẩy chiếc xe chồng chất hành lý. 

Tâm An lấy điện thoại trong túi ra vì nhận được thông báo tin nhắn từ cấp trên ở Mỹ: "May quá vừa kịp lúc. Anh có biết khu chung cư Hoàng Thịnh không ạ?"

Vũ Minh nhướng mày, thoáng qua nét sững sờ khi nghe tới cái tên "Hoàng Thịnh", nhưng không có ý tiết lộ gì với cô: "Anh biết chứ. Mà căn hộ ở đó giá cắt cổ thật đấy." 

Nói xong, anh hơi khựng lại, chợt nhận ra từ lúc anh đến thì ngoài cô ra, anh không còn nhìn thấy ai đi cùng cô nữa. Vũ Minh tò mò hỏi: "Sao anh không thấy người nhà em nhỉ?"

Tâm An nghe xong thì rũ mí mắt, tông giọng có chút đượm buồn: "Đợt này em về là có dự án điện ảnh mới. Trước khi bay em có gọi điện dặn dò họ đừng vào đón em. Em không có nhiều thời gian lắm."

"Điện ảnh? Em làm diễn viên từ bao giờ thế?" Vũ Minh ngỡ ngàng quay sang nhìn Tâm An. Quen biết cô lâu như vậy nhưng anh chưa từng nghe cô nhắc đến chủ đề này.

Cuộc trò chuyện tạm thời bị cắt ngang do cả hai đã ra đến xe. Anh nhiệt tình giúp cô để hành lý ở sau cốp xe. Lúc mở cửa xe cho cô, cử chỉ có chút giống như muốn dìu cô lên xe, nhưng bị Tâm An tránh né.

"Em tự lên được. Cảm ơn anh."

Vũ Minh nhanh chóng ngồi vào trong ghế lái, thắt dây an toàn xong, anh nhìn sang Tâm An, không kìm chế được mà vươn tay ra phía bên trái của cô, giúp cô thắt dây an toàn trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của Tâm An.

Cô thừa biết tính anh đó giờ vẫn luôn rất nhiệt tình và chu đáo với cô. Nhưng hồi đó là cô còn nhỏ, đối xử với cô như thế thì xem như là chăm sóc em gái. Bây giờ cô trưởng thành rồi, nếu cứ thân mật như thế, cô khó xử lắm.

"Lần sau cứ để em tự làm nhé." Cô trầm giọng, ngỏ ý không vui.

Vũ Minh bỏ ngoài tai, anh chuyển sang chủ đề vừa rồi còn dang dở.

"Em làm diễn viên hả?"

Tâm An lấy tay che miệng rồi phụt cười.

"Cái tính em hướng nội thế này sao dám đứng trước ống kính hả anh. Em học truyền thông mà."

"Nghe em nói em có dự án điện ảnh. Tưởng em là diễn viên chứ."

Tâm An nhìn Vũ Minh đang chăm chú lái xe, nét nào ra nét đó, sắc lạnh bạc tình. Ngũ quan nhìn chung là hơn cả mức hài hòa. Nói anh rất đẹp trai thì không thừa gì đâu.

"Không anh. Em được giao phụ trách dự án lần này thôi." 

Vũ Minh khẽ trầm trồ, trong lòng dâng lên một sự ngưỡng mộ sâu sắc. Tám năm qua không hề lấy đi cô gái thuần khiết năm nào đã gieo thương nhớ cho anh, mà cho cô quay trở về với một phiên bản hoàn thiện và trưởng thành hơn.

"Thế em phụ trách phần truyền thông cho dự án lần này hả?"

Dự án điện ảnh lần này là do Globalist trực tiếp tài trợ, cấp trên điều cô sang NexaMedia xem như là cầu nối cho cả đôi bên, vừa có lợi nhuận, vừa có hình ảnh.

"Đó chỉ là một phần lí do em được chọn để phụ trách dự án lần này thôi. Phần lớn là vì kịch bản lần này là do em viết. Họ muốn em theo sát đoàn phim để phim được hoàn thiện hơn."

Vũ Minh xém chút là phải phanh gấp lại: "Kịch bản là do em viết? Giờ anh mới biết đấy." Anh tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt không thể nào ngạc nhiên hơn được nữa.

Khoé môi Tâm An cong lên vì thẹn thùng, cô thành thật nói: "Có gì đâu mà anh bất ngờ thế. Thật ra chẳng có ai biết được sở thích đó của em đâu." Tâm An nói xong thì vô thức khựng lại, cảm giác như mình vừa nói điều gì đó không đúng, nhưng lại không biết điểm sai ở đâu.

Vũ Minh lén nhìn gương mặt cô, thấy được sự mệt nhoài hằn lên trên vầng trán. Trong đầu  nảy ra suy nghĩ muốn mời cô đi ăn, anh ngập ngừng nói như một đứa trẻ: "Em có lịch trình gì không? Hay là nhận phòng xong rồi đi ăn với anh gì đó cho lấy lại sức."

Nói tới lịch trình mới nhớ, Tâm An lật đật lấy điện thoại ra, vào mục email để kiểm tra. Đuôi mắt cụp xuống, dĩ nhiên là một tá lịch trình dày đặc vẫn còn chưa đọc. Cô uể oải nói: "Gần đây nhất là em có cuộc gặp mặt với team truyền thông lúc ba giờ chiều."

Vũ Minh nhìn đồng hồ trên xe, bây giờ chỉ mới qua mười hai giờ một chút: "Hên quá, còn tận gần ba tiếng. Em thấy sao?"

Tâm An thấy bụng mình đột nhiên cồn cào, chắc do nãy để bụng rỗng mà lại đi uống cà phê ở sân bay: "Nghe theo anh hết."

Vũ Minh nở nụ cười hài lòng. Anh nhấn ga, tăng tốc, chạy thẳng đến khu chung cư Hoàng Thịnh, không muốn chậm trễ thêm một giây phút nào.

Sài Gòn bây giờ đã phát triển vượt bậc hơn hẳn so với những hình ảnh năm xưa còn sót lại trong tiềm thức của cô. Trong lòng Tâm An trào dâng những cảm xúc lẫn lộn. Vừa có chút háo hức, vừa có chút bỡ ngỡ, lại có chút hoài niệm. Cô cảm thấy mình như một người khách lạ, lạc lõng giữa chính quê hương của mình.

Vũ Minh giúp cô mang hành lý lên nhà, tuyệt đối không để cô phải nhấc tay. Tâm An trút một hơi dài, không phải cô ghét bỏ anh mà là vì mấy năm qua cô sống đơn độc đã quen rồi. Vũ Minh vẫn xem cô như một thiếu nữ mới lớn, làm việc gì cũng không xong nên mới có chút bất mãn vì không quen.

Vũ Minh chạy lên chạy xuống mấy vòng mới đem hết đồ vào. Bản thân còn đang thở hồng hộc mà anh chỉ quan tâm đến sắc mặt nhợt nhạt của cô, dịu dàng hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Đừng đưa em đi ăn đồ Âu nhé. Em ngán lắm rồi!” 

Vũ Minh cũng hiểu được đặc tính công việc của cô, anh không có ý kiến gì và tất nhiên là sẽ không bao giờ có ý kiến với cô. Giữa vô vàn sự lựa chọn ở thành phố này, Vũ Minh băn khoăn hồi lâu rồi quyết định nói: "Anh hiểu rồi. Em có muốn đi ăn Omakase không?"

Tâm An nghe xong thì đôi mắt điềm tĩnh bỗng sáng rực lên. Cô vốn là người trầm tính, ngoài những lúc làm việc thì cô cực kì không thích tiếng ồn. Chưa nói đến hương vị đồ ăn ra sao, chỉ cần không gian yên tĩnh là phù hợp với cô nhất rồi.

"Cũng được anh. Dù gì cũng lâu rồi em chưa có dịp đi ăn Omakase." 

"Hiểu ý nàng rồi nhé." Vũ Minh tươi tắn cười nói, sau đấy đứng phắt dậy, trên tay cầm sẵn chìa khóa xe.

Vũ Minh đưa Tâm An đến một nhà hàng Omakase tên là Kasen, nằm ở khu quận Nhất sầm uất bậc nhất Sài Gòn.

Anh dẫn Tâm An vào bên trong, chủ động kéo ghế cho cô ngồi xuống trước. Thực chất, mấy hành động này không phải để mục đích là lấy lòng Tâm An, tất cả đều bắt nguồn từ tình cảm đã bị anh chôn giấu suốt tám năm trời, dần dần trở thành một hành động trong vô thức.

Ánh đèn lập lờ, nửa sáng nửa tối, càng tăng thêm sự mập mờ giữa hai người họ. Như một thói quen, anh không ngần ngại công khai với cô là mình đang ngắm nhìn cô say đắm.

Tâm An không tự nhiên lắm, ánh mắt cô trở nên dáo dác không có điểm dừng: "À mà này, em vẫn còn thắc mắc. Sao anh biết em xuống máy bay giờ nào mà đi đón em đúng lúc vậy?" 

Vũ Minh chột dạ nên khẽ giật mình: "Thật ra thì... anh nghe lén thằng Lâm nói chuyện với em trong lúc tụi anh gặp nhau..." Vũ Minh lo cô sẽ giận anh. Đuôi mắt cụp xuống giống như một đứa trẻ đang nhận lỗi. 

Tâm An gật gù ngẫm lại, đúng là một tuần trước cô có gọi cho Nhật Lâm - em trai của mẹ cô, hiện tại khoảng ba mươi hai tuổi. Người có mối quan hệ rất gần gũi với Vũ Minh, bọn họ chơi với nhau từ khi còn là sinh viên tới bây giờ, mối quan hệ cực kì khăn khít. 

"Cuộc sống của tụi anh giờ vẫn ổn chứ? Trông anh có vẻ khá hơn rất nhiều rồi. Không còn chật vật như lúc trước nữa." Tâm An nhấp môi uống một ngụm nước. 

"Anh ổn định hơn lúc trước thật. Nhưng không phải là người thành công nhất trong ba đứa đâu."

"Trong ba người...?" Nụ cười trên một cô dần dần trở nên khó coi, rồi cuối cùng là hoàn toàn biến mất như một ngọn lửa vụt tắt.

Tâm An cố gắng kiểm soát dòng suy nghĩ, tuyệt đối không để hình ảnh của người thứ ba kia hiện lên dù chỉ một giây. Cô thừa biết đó là những mảnh kí ức mà chỉ có thể lột da hoặc sống một kiếp mới thì mới có thể quên đi được. 

Tâm An cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, gạt bỏ đống hỗn độn ấy sang một bên, ngập ngừng nói: "Ổn định là em mừng rồi. Vậy bây giờ anh đang làm công việc gì?"

"Anh vẫn kinh doanh như trước thôi.” Vũ Minh cười nói rất tự nhiên: "Mà lần này em về bao lâu?"

An Tâm cố gắng nhai nhanh hết cỡ để trả lời câu hỏi của anh: "Em về cỡ sáu tháng. Ba tháng đầu thì ở lại Sài Gòn, ba tháng sau em vừa bay qua Mỹ rồi lại về Sài Gòn nên không cố định."

Bộ dạng không mấy duyên dáng hiếm khi thấy của cô, Vũ Minh vậy mà lại khẽ nhếch môi cười vì quá đáng yêu.

"Sao lại không cố định luôn vậy?".

"Tháng chín là em tốt nghiệp thạc sĩ rồi. Phải về Mỹ để lo một số thứ nữa chứ." 

Sau khi anh nghe thấy hai từ "tốt nghiệp" thì bất giác đứng hình, hóa ra thời gian như một dòng nước chảy xiết vậy. Nhớ lại nhiều năm trước, cô chỉ mới là một thiếu nữ xinh đẹp trầm lắng, thuần khiết như một đóa hoa nhài mà không cần tô vẽ thêm. 

Nhưng yêu một người thì dễ đấy, còn để tình yêu ấy đến tận nhiều năm sau không hề vơi đi mà còn đong đầy hơn mỗi ngày, chỉ dựa vào sắc đẹp thôi thì chưa đủ. Thứ khiến anh phải khắc cốt ghi tâm cái tên này đó là phần nội tâm kiên cường của cô, chưa từng bị vấy bẩn dù đã đứng trong vũng lầy rất lâu.

"...Anh Minh, anh Minh." Tâm An khe khẽ giọng gọi anh không biết đã bao nhiêu lần, bàn tay năm ngón yểu điệu liên tục khua qua khua lại trước mặt anh.

Vũ Minh lấy lại được tâm trí, anh xoa nhẹ hai bên thái dương để tỉnh táo hơn. Khóe mắt hơi cay nhẹ, không biết do bụi hay do tiếc nuối vì không thể gặp lại thiếu nữ ấy nữa. Anh cười trừ rồi nói: "Anh không sao. Tại vì em đẹp quá nên anh nhìn đến mức thất thần mà thôi."

Tâm An quay mặt sang bên phải thầm cười, mấy lời trăng hoa này cô đã nghe qua rất nhiều lần, đếm còn không xuể. Cô tiếp tục trò chuyện: "Ngày mai em khai máy rồi. Anh rảnh thì đến cho vui cũng được."

Công việc của anh không hề đơn giản như những gì anh đã kể với cô. Do vậy nên lịch trình của anh khá dày đặc. Suy nghĩ rất cẩn trọng một hồi nhưng cuối cùng lại xem như là làn gió thổi qua, Tâm An vẫn là sự ưu tiên hàng đầu của anh.

"Như vậy thì quá tốt rồi. Ngày mai anh sẵn đón em rồi mình đi luôn."

Tâm An mặt mày tự nhiên, vui vẻ hỏi: "Thế ngày mai bảy giờ anh tới đón em được không" 

"Được. Còn chiều nay thì sao? Em phải đi gặp ai đó phải không?"

"Bốn lăm phút nữa em có cuộc họp với bên truyền thông." Tâm An giọng hơi gấp gáp.

Vũ Minh bàng hoàng nhìn lại đồng hồ, cảm giác hụt hẫng ùa về trong anh. Vũ Minh đứng dậy, lấy ví tiền ra: "Em ra xe trước đi. Để anh trả cho." Nói xong, anh liền đưa chìa khóa xe của mình cho cô.

"Vâng, cảm ơn anh." Tâm An nhận bằng hai tay, cử chỉ có chút khó xử rồi vào trong xe trước. 

Vũ Minh không dám để cô chờ lâu, anh cũng ngồi vào xe ngay sau đó. Anh không nói lời nào, đạp mạnh chân ga, cố gắng đưa cô đến công ty nhanh nhất có thể.

Chiếc xe dừng trước một tòa nhà cao tầng chọc trời. 

Vũ Minh xuống xe mở cửa cho cô. Lần này cô không có ý né tránh anh nhiều nữa, anh muốn dìu cô xuống xe thì cứ để anh làm. Tâm An chỉnh chu lại trang phục kĩ càng, phong thái quyết tâm cho một khởi đầu mới hừng hực toát ra.

Vũ Minh thấy thế thì cũng yên lòng hơn, anh xoa nhẹ đầu cô rồi nói: "Đi làm vui vẻ nhé. Chiều anh đón em được không?"

Tâm An gật đầu, dù có hơi miễn cưỡng: "Em gọi anh sau nhé. Bây giờ đến giờ họp rồi. Em lên công ty trước."

"Ừm. Tạm biệt em."

Tâm An cười nhẹ rồi quay lưng tiến vào bên trong cánh cổng sắt.

Vũ Minh tựa lưng vào cửa xe, châm một điếu rồi đưa lên miệng hút một hơi dài, như thể đã kìm nén rất lâu, cố gắng hít thở một chút bình yên giữa những suy nghĩ đang xoay vần trong đầu.

Mỗi làn khói trắng dần tan trong không khí, giống như những cảm xúc, những hoài niệm trong lòng anh cứ thế phai nhạt đi, nhưng không thể biến mất hoàn toàn. Vũ Minh cảm thấy anh thật nực cười, vì một người con gái đã mang chiếc ô đến bên đời anh trong một ngày mưa gió, để rồi trong lòng anh giờ đây lại phải mang theo một cơn bão không có ngày dừng.


1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    socola hạnh nhân
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout