Tựa như là sắp đặt định mệnh



Sau khi tan học, Tâm An theo Châu Anh trên chiếc xe đạp điện đi về nhà của cô ấy. Sáng mai đoàn của họ sẽ khởi hành vào lúc năm giờ sáng, Tâm An bất đắc dĩ lắm mới phải nhờ Châu Anh xin phép gia đình cho Tâm An được ngủ nhờ lại nhà cô một đêm.

Bữa cơm của gia đình Châu Anh thực sự rất phong phú, Tâm An nhìn bàn ăn hết một lượt rồi thầm thở dài, trách cô đã không biết nấu ăn còn phải ở một mình, mâm cơm đâu đó chỉ có một đĩa rau luộc và một đĩa trứng chiên là xong.

Ăn xong thì cả hai dẫn nhau vào phòng để ôn bài. Nói là ôn bài rất quyết tâm nhưng rồi cũng chẳng đến đâu. Việc ai người đó làm được tầm ba mươi phút, Châu Anh lại bắt đầu kiếm chuyện để tán gẫu với Tâm An. Cô bắt đầu nhắc đến Gia Hiếu.

"Tâm An, mày với Hiếu thích nhau phải không?" Châu Anh đột nhiên từ bàn học nhào tới chỗ của Tâm Án, áp sát mặt, nheo mắt dò xét gương mặt của Tâm An.

"Nói bậy nói bạ. Thích gì cái người câm như hến như thế." Tâm An thoáng qua nỗi hoang mang, sau đó cau mày khó chịu phản đối.

"Cả mấy tháng ngồi cùng nhau không xảy ra chuyện gì. Đột nhiên hai tuần nay Hiếu kèm mày học. Hôm nay thà đi trễ để mua nước uống cho mày. Lại còn là loại mày thích, mua ở tiệm mày hay mua. Lạ à nghen." Châu Anh đặt tay lên cằm, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ, tìm kiếm sự chột dạ trên gương mặt của Tâm An.

Tâm An cười khẩy như xem thường những gì vừa nghe được, cô lấy tay đẩy nhẹ vào trán của Châu Anh. Nghiến răng nghiến lợi nói: "Giá mà mày có thể nghĩ sâu xa vậy khi viết văn thì tao khoẻ quá rồi. Con điên."

Châu Anh ôm lấy trán mình, phồng má tỏ vẻ không phục: "Mày cứ chờ mà xem. Thể nào một trong hai đứa cũng sẽ thích nhau!!"

Tâm An thở dài, bĩu môi lộ rõ vẻ chê bai, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng một trong hai người họ thích nhau thôi cũng đủ khiến cô sởn gai óc: "Sao mày hay trù ẻo tao quá vậy?" Nói xong, Tâm An leo lên giường nằm, chẳng còn hứng thú học nữa.

“Muốn đi ngủ rồi à?” Châu Anh đứng khoanh tay, tựa vai vào tường, nghênh mặt nói.

“Ừm, ngủ sớm mai mới có sức dậy đi thi.”

Châu Anh nghe vậy thì nhoẻn môi cười đầy mong chờ. Cô nhanh chóng tắt đèn rồi nhảy tọt lên giường nằm cạnh Tâm An: “Ngủ ngon nha.”

“Ừm, mày ngủ ngon.”

*

Bốn giờ sáng.

Châu Anh không cần gọi đã lọ mọ dậy từ trước đó nhưng không nỡ đánh thức Tâm An. Cô biết Tâm An thường xuyên thức đêm dậy sớm, đôi mắt suốt ngày trong trạng thái phờ phạc. Đợi thêm mười phút nữa, Châu Anh khẽ lay người Tâm An, không dám lớn tiếng nói: "Tâm An, dậy đi thi nè."

Tâm An cả đêm không dám ngủ sâu giấc, bật dậy ngay lập tức. Đưa tay dụi dụi mắt vài cái là đã có thể hoàn toàn thoát khỏi cơn mê mang, Tâm An uể oải vươn vai, rồi mới bước xuống giường.

Dáng vẻ lờ đờ của Tâm An khiến Châu Anh ngồi bên cạnh phải lo lắng: "Thôi ráng xíu tí lên xe ngủ bù." 

"Ừm." Tâm An thều thào. Loạng choạng bước vào nhà tắm. Vệ sinh cá nhân xong thì thay đại bộ quần áo nào đó thoải mái, tiện cho giấc ngủ trên xe.

Cả hai được mẹ của Châu Anh chở ra trạm xe. Lúc tới nơi, thấy mọi người đã có mặt đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi hai cô nàng. Châu Anh nhanh nhẹn xuống xe trước rồi quay lại đỡ Tâm An, cả hai cùng nhau đi lại gần chỗ của Đăng Khôi.

"Sao nó xanh xao quá vậy?" Đăng Khôi khom lưng, cẩn trọng quan sát Tâm An với đôi mắt ngập tràn lo lắng.

"Thiếu ngủ trầm trọng. Hai tuần nay nó cứ phải dậy lúc bốn giờ sáng để kịp giờ dạy kèm của anh Hiếu đấy." Châu Anh khó chịu nhìn sang Gia Hiếu đang đeo tai nghe, hoàn toàn không biết trời đất gì. 

"Gì khiếp vậy. Rồi nó thi nổi không?" Đăng Khôi nhíu mày khi biết được nguyên nhân, cậu càng cảm thấy sốt ruột cho Tâm An hơn. Cả năm học, cô đến lớp được ngày nào thì hay nào đó. Kể cả có vài giáo viên, đến tận cuối năm vẫn không nhớ được mặt mũi của cô.

"Tí để nó ngủ thêm tí là ổn thôi."

"Ừm." Đăng Khôi lẳng lặng gật đầu. Ngồi xuống cạnh Tâm An, lấy ra một ổ bánh mì ngọt đưa cho cô: "Ăn xíu đi mày."

"Cảm ơn mày." 

Sau khi lên xe, đi được nửa chặng đường, cả bọn liền giường ai người đấy nằm, lăn ra ngủ say sưa chẳng biết khỉ ho cò gáy gì. Xe dừng lại ở bến xe Miền Đông lúc bốn giờ chiều, địa điểm quen thuộc của biết bao chuyến đi.

Nhóm của Tâm An đã thức dậy để ngắm đường xá qua ô cửa sổ từ khi xe mới đi đến thành phố Bình Dương, thành phố Sài Gòn đối với họ thì còn rất nhiều thứ xa lạ. Tâm An thì không cảm thấy vậy, cô nằm cuộn mình trong chăn, tuy không còn buồn ngủ nữa nhưng cũng không muốn cựa mình, những kí ức không nên nhớ lại lần nữa ùa về bóp nghẹt lấy hơi thở của Tâm An, khiến cô vốn đã không khỏe càng thêm tệ hơn.

Khi ấy Tâm An vào lớp một, ông bà ngoại đã chuẩn bị tươm tất hết tất cả, chỉ cần chờ đến ngày khai giảng. Trớ trêu thay, chuyện Nguyễn Văn Thành cặp kè với em gái ruột của Bảo Vân bị vỡ lẽ. Bảo Vân vì đau lòng tột độ trước cú sốc quá lớn này, cô nhục nhã mang theo Tâm An vào Sài Gòn để trốn tránh hiện thực. Bảo Vân không có tâm trí làm ăn, mỗi ngày chìm trong bể tình tan nát, cuộc sống Tâm An thiếu thốn đủ đường, cơ cực đến nỗi đi học bị bạn bè đồng trang lứa xem thường, cả năm học không có lấy một người bạn, mỗi ngày còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Bảo Vân.

Thật may quá, mẹ đánh không đau nhiều bằng bố, cũng không để lại vết bầm tím xấu xí.

Tâm An sáu tuổi từ đó đã không còn cảm nhận được đứa trẻ trong tâm hồn mình nữa, tê tê dại dại mà trở thành người lớn lúc nào không hay. Vậy nên nơi này, chắc khác nào là nấm mồ cho chính đứa trẻ trong cô cả.

Mình cũng xứng đáng được sinh ra, nhưng mình không thuộc về thế giới này chăng?

***

Hơi lạnh từ máy lạnh thổi trực tiếp vào khoang họng của Tâm An, cả chặng đường cô cứ ho sặc sụa trong khi ngủ, cuối cùng là không thể nói nổi câu nào. Lúc đến nơi, Gia Hiếu dửng dưng đưa cho cô chai nước ô long mua ở tiệm tạp hoá trước khi lên xe.

"Uống đi. Em ho suốt thôi, không cho ai ngủ hả?"

"Cảm ơn anh." Tâm An mặt đầy ngơ ngác, tự nhiên lại vô cớ càu nhàu cô? 

“Ừm, giữ sức khỏe đi, mai vào phòng thi cho tốt.” Gia Hiếu để lại một ánh mắt lạnh lùng rồi rời đi.

Cô Trinh dẫn theo một nhóm người đi về khách sạn trước để làm thủ tục nhận phòng. Còn lại Tâm An, Châu Anh và ba cô bạn khác ở lại đi chuyến cuối cùng, không ngờ là cả đám lại bị lạc. May mắn là bác tài có kinh nghiệm, vừa nghe đã biết nhóm của cô đang ở đâu mới thuận lợi đưa mấy nàng về lại được khách sạn.

Khi đến nhận phòng, Tâm An và Châu Anh bất ngờ bị xếp ở tầng ba, trong khi phòng của Đăng Khôi, Tuấn Khang, Gia Hiếu thì ở tận tầng năm. Một cảm giác chán nản ê chề len lỏi trong lòng hai cô gái.

"Thôi không sao, lên cất đồ rồi xuống đi ăn. Ăn xong rồi tụi tao xuống chơi với tụi mày." Đăng Khôi vỗ nhẹ vào vai Tâm An, giọng điềm nhiên an ủi.

"Ừm."

***

Quận Nhất Sài Gòn về đêm như thay da đổi thịt, khoác lên mình chiếc áo lung linh, rực rỡ bởi những ánh đèn. Tâm An đứng im thin thít, ló người ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới lòng đường, hoài niệm về ngày tháng sống trơ trọi với Bảo Vân ở Sài Gòn. Thứ mà cô thường xuyên được nghe nhất không phải là những lời nói yêu thương, âu yếm của Bảo Vân mà là những lời nói xa cách, trốn tránh đến buốt lòng.

Mẹ cô luôn miệng nói: "Tao bận đi làm nuôi mày, không có thời gian cho mày là phải. Nếu mày muốn được quan tâm thì đi tìm thằng bố mày về cho tao đi."

Tâm An, khi ấy còn quá nhỏ, chưa thể hiểu hết cái gì là hạnh phúc thật sự. Cô bé ngây ngô, không biết rằng cuộc sống hiện tại của mình chỉ là một vòng quay câm lặng của nỗi đau, tưởng chừng như đang được yêu thương, nhưng lại chỉ là một khoảng trống mênh mông trong lòng. 

Cứ thế mỗi ngày, Tâm An đều bơ vơ nép mình trong một góc sân trường hiu hắt đến khi không còn chút ánh nắng mặt trời nào thì mẹ mới đến đón cô về. Những đứa trẻ khác chắc chắn sẽ vì sợ hãi mà tủi thân, sẽ khóc òa khi thấy mẹ của mình, nhưng Tâm An khi đó nào dám như thế, cô đơn thuần chỉ nghĩ: Một ngày của mẹ chắc chắn đã đủ khổ sở vì mình rồi.

Tâm An tới bây giờ vẫn không hề biết được một sự thật - những ngày cô phải ở lại trường đến tận tối muộn đó là vì mẹ cô đã cố ý muốn vứt bỏ cô ở đó mãi mãi. Nhưng mẹ cô đã không làm vậy, không phải vì tình mẫu tử bộc phát mà là suy cho cùng… Tâm An cũng được tính là một mạng người...

"Làm gì mà ngây người ra vậy? Tao thèm trà sữa quá." Giọng nói lanh lảnh của Châu Anh từ bên trong phòng bất ngờ truyền tới, làm gián đoạn dòng suy nghĩ rối bời của Tâm An.

Tâm An vừa quay người, định đặt lưng xuống giường thì Nhật Lâm gọi đến, nói cô xuống sảnh lấy trà sữa với ít đồ ăn khuya.

“Cậu tao có mua trà sữa qua cho tụi mình nè.”

“Vậy mau xuống lấy đi.”

“Ừm, đợi tao.”

Nhật Lâm là người hay lo xa, mua hẳn năm ly khác nhau để cho cô đãi bạn bè cùng phòng. Một mình Châu Anh cũng không uống hết nên đành gọi mấy người ở phòng Đăng Khôi xuống.

Tầng ba này chỉ có mỗi phòng của Tâm An là có người ở, còn lại các phòng bên cạnh đều trống không. Hơn nữa mỗi phòng cách âm cũng khá tốt, ngay khi học xong, cả đám mở nhạc trên TV để nghe, lâu lâu lại hát hò theo, cứ như vậy cho đến tận nửa đêm.

Căn phòng chỉ còn lại mỗi hai người nhưng bên tai Tâm An vẫn còn vương lại những tiếng cười đùa thoải mái. Châu Anh bước ra từ nhà tắm, trên người mặc bộ đồ ngủ có hơi hớ hênh, phô ra làn da trắng nõn nà, mềm mại của thiếu nữ tuổi trăng tròn.

"Ê tao mệt quá nên tao ngủ trước đây." Châu Anh nằm lên giường, dùng tay kéo một nửa tấm chăn về phía mình.

"Mày có nghe thấy tiếng gì không?" Nét mặt Tâm An chợt trở nên nghiêm trọng, tái mét đến rùng mình. Giọng nói Tâm An trầm xuống, thều thào như đang lo lắng người bên ngoài sẽ nghe thấy.

Châu Anh thử lắng tai nghe. Sắc mặt trở nên trắng bạch, trong đôi mắt loé lên tia run rẩy.

Đúng là có ai đó đã gõ cửa phòng của họ.

Tâm An là người đã phát giác ra có âm thanh lạ ngoài cửa kể từ lúc nhóm Đăng Khôi rời đi chưa được bao lâu. Ban đầu chỉ là những tiếng gõ cửa khe khẽ, Tâm An nghĩ do họ làm ồn nên người ta mới có ý nhắc nhở. Nhưng đến tận bây giờ, âm thanh ấy càng lúc càng dữ dội hơn.

"Hay... hay tụi thằng Khôi quên đồ không?" Châu Anh ậm ừ hỏi, cả người chui vào trong chăn, mong có được cảm giác an toàn.

"Tao nhắn hỏi tụi nó khi nãy rồi. Không đứa nào mang theo gì xuống phòng tụi mình hết." Tâm An ngập ngừng. Cả người lạnh toát, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.

"Khoá cửa chưa?" Châu Anh sực nhớ đến, bàng hoàng hỏi Tâm An.

Lúc nãy Châu Anh ở trong nhà tắm, Tâm An ngồi ngoài giường sợ quá nên đã sớm khoá cửa cẩn thận.

"Yên tâm đi. Tao khoá rồi." Tâm An nằm xuống cạnh Châu Anh, cố gắng tự trấn an tâm trạng rối bời.

Châu Anh sợ hãi ôm lấy cánh tay của Tâm An, cố gắng tìm chút che chở từ cô nhưng lại cảm nhận được cả người Tâm Anh cũng lạnh toát, run lẩy bẩy.

Bên ngoài lâu lâu lại truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập đầy bí ẩn. Tâm An và Châu Anh không có cách nào ngăn được nỗi lo sợ để chìm vào giấc ngủ.

Nhìn căn phòng đơn sơ, trống vắng, lại thêm ánh đèn vàng lập loè từ cây đèn ngủ cũ kĩ, càng gieo rắc thêm nỗi bất an cho hai cô nàng.

Đã hai giờ sáng, chỉ còn khoảng ba tiếng nữa cô Trinh sẽ đến từng phòng để gọi mọi người dậy. Họ cần phải chợp mắt, lấy sức ngày mai còn đi thi. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng sự mệt mỏi đã chiến thắng. Tâm An và Châu Anh nép sát vào nhau, tự cho nhau cảm giác an toàn và gần gũi. Cố gắng chìm vào giấc ngủ trong cơn hoảng loạn, mong rằng khi bình minh lên, chuyện quái gở này sẽ biến mất.

***

Ngày thi được chia ra thành hai đợt cho bốn kĩ năng tiếng Anh. Buổi sáng lúc bảy giờ sẽ thi ba kĩ năng nghe, đọc và viết. Buổi chiều thì các học sinh sẽ bắt cặp với nhau để thi kĩ năng nói.

Ngoài đoàn của cô Trinh thì còn có mấy đoàn khác cũng đến thi, chủ yếu là từ những trường học gần đây. Khung cảnh có chút hỗn loạn, phải chen lấn thì mới di chuyển vào phòng thi được.

Châu Anh và Tâm An ngồi cách nhau tận một dãy do có khá nhiều người tên bắt đầu bằng chữ A. Nhóm của Đăng Khôi thì ngồi lần lượt cạnh nhau, nhưng vẫn rất xa với hai cô bạn.

Tâm An đầu óc bấn loạn, lồng ngực bị thổi phồng do hồi hộp và lo lắng mặc dù cô cũng đã rất cố gắng trong thời gian ôn thi, lòng bàn tay khô ráo bỗng trở nên trơn trượt do đổ mồ hôi. Trạng thái căng thẳng đến nhợt nhạt này đã bị Gia Hiếu ngồi ở một góc nào đó nhìn thấy, trong lòng nhen nhóm cảm giác thổn thức lo lắng cho cô.

Anh tranh thủ lúc giám thị chưa có mặt, đứng dậy lấy cớ đi vệ sinh để lúc thi không bị gián đoạn. Gia Hiếu lướt ngang qua sau lưng Tâm An, cất giọng trầm ổn, hời hợt qua loa nói với Tâm An.

"Chúc em thi tốt." Gia Hiếu không đợi Tâm An trả lời mà dứt khoát rời đi.

Tâm An nghe ra được sự ân cần ẩn giấu trong câu nói đó liền nhoẻn môi cười đầy ấm lòng.

Hít thở thật sâu, sẵn sàng với tờ giấy thi đầu thi đầu tiên!

Đợt khi buổi sáng kéo dài đến khoảng giữa trưa, mùa hè ở Sài Gòn còn làm nổi bật cái nắng nóng hơn gấp bội lần. Tâm An, Châu Anh, đi cùng với nhóm Đăng Khôi ra khỏi toà nhà thi. Ánh nắng chói chang, khô khốc rọi thẳng xuống mặt đường, hắt ngược lên những phiến lá xanh tươi, chói loá làm nhức cả mắt, hai bên gò má cũng bị những làn gió nóng rát thổi vào, càng làm tăng thêm sự ngột ngạt, uể oải cho những con người thi không tốt.

Còn hai tiếng nữa sẽ bắt đầu đợt thi thứ hai, cô Trinh dẫn cả đoàn đi ăn trưa rồi tìm một quán nước nào đó để tránh cái nóng hầm hập ở Sài Gòn.

Mở đầu đợt thi buổi chiều là Tâm An và Châu Anh. Họ được cô Trinh ưu ái nên mới đăng kí cho thi sớm để về khách sạn nghỉ ngơi sớm.

Biết được bản thân phải thi đầu tiên, cả Tâm An và Châu Anh không chỉ không vui mà còn cảm thấy có thêm áp lực vô hình. Không biết là cô Trinh có thật sự ưu ái họ hay không nữa. Nhưng dù vậy cũng khiến ai cô nàng khẩn trương hơn, trong lúc mọi người còn đang tận hưởng làn gió mát lạnh từ điều hoà, Tâm An và Châu Anh lấy sách ra để luyện nói với nhau.

*

Rất nhanh sau đó, hai cô nàng với tâm trạng khoan khoái, phấn chấn bước ra khỏi toà nhà thi. Cô Trinh vui vẻ đặt xe cho Tâm An và Châu Anh về khách sạn trước để có thêm thời gian nghỉ ngơi, chu đáo nhắc nhở hai người nhớ ngủ thêm một chút, đặc biệt là Tâm An.

Đúng như lời cô Trinh nói, hai người họ vừa nhận thẻ phòng, liền ngả lưng xuống chiếc giường mềm mại, mát lạnh do bật điều hoà. Tâm trạng sau thi như trút bỏ được gánh nặng, không phải bận tâm nhiều đến bài vở nữa, rất nhanh đã cảm nhận được sức nặng từ hàng mí trên.

Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, bù đắp lại cho những ngày ôn thi miệt mài quên cả sức khoẻ.

Chẳng biết Tâm An đã ngủ được bao lâu, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi để trên bàn trang điểm. Tâm An lười biếng, cố gắng lờ đi tiếng chuông nhưng hình như người gọi không có ý định dừng lại.

Tâm An gắt gỏng tỉnh dậy từ trong giấc ngủ chập chờn, dùng tay dụi dụi mắt để trông thấy mọi thứ rõ hơn. Cô uể oải leo xuống giường, đầu đau như búa bổ nên cô đi không vững đến bàn trang điểm.

Là Nhật Lâm gọi đến. Trước đó còn có khoảng chục cuộc gọi nhỡ. Tâm An có chút tỉnh táo hơn, cô áp điện thoại lên tai, lười biếng không chịu mở lời trước.

"Alo Tâm An, đi thi về thì sang tiệm cà phê của cậu chơi cho đỡ chán nha." Nhật Lâm hào hứng hơn so với mọi lần, lí do là vì đã quá nhớ cô cháu gái này rồi.

"Hay thế. Em vừa thi xong. Mới về nghỉ ngơi được xíu." Tâm An bất ngờ cảm thấy có hứng thú nên cơn buồn ngủ kia rất nhanh đã bay đi đâu mất.

"Tranh thủ còn sớm thì qua luôn đi. Đặt grab tự đi được không?" Nhật Lâm lo lắng hỏi.

"Được, ngoại có cho em chút tiền. Nhưng đợi em tắm đã."

"Ok.Vậy lát gặp nhé." Nhật Lâm hạ giọng chắc nịch rồi vội vàng tắt máy.

Thật ra, mối quan hệ của hai người luôn rất tốt. Sau khi biết Tâm An có dịp vào Sài Gòn ít hôm, từ ngày hôm qua Nhật Lâm đã ngỏ ý muốn sang thăm Tâm An nhưng do trong phòng còn có Châu Anh, không tiện để cho Nhật Lâm vào chơi. Tâm An phải đành ngậm ngùi từ chối, hôm nay lại có cơ hội để hai người gặp nhau, Tâm An dĩ nhiên sẽ không chần chừ mà đồng ý.

Tâm An cảm thấy chỉ là cuộc gặp gỡ bình thường với người cậu ruột, Nhật Lâm cũng đã quen thuộc với dáng vẻ giản dị của cô nên đành chọn đại cho mình một chiếc áo thun đen phông rộng thoải mái và quần jeans đùi. Cô điểm xuyết thêm chút má hồng tươi tắn và son lòng môi nhẹ nhàng. Vẻ ngoài tuy không quá cầu kỳ, thậm chí có phần mộc mạc, nhưng lại toát lên nét đẹp tự nhiên, trong sáng, rất phù hợp với lứa tuổi mới lớn của cô.

Sự đơn thuần ấy, như một làn gió mát lành, thổi vào không gian náo nhiệt của Sài Gòn, mang theo chút hương vị của tuổi học trò.

Châu Anh nghe thấy tiếng lọ mọ sửa soạn của Tâm An thì thức giấc. Giọng điệu nũng nịu như một đứa trẻ.

"Mày đi đâu vậy? Tính bỏ tao ở một mình hả?"

"Tao sang thăm cậu Lâm. Hay mày đi luôn không?"

"Không. Nhớ đem đồ ăn về cho tao là được." Châu Anh vươn vai, ngồi ngẩn ngơ trên giường nửa phút. Sau đó lấy quần áo đi vào nhà tắm, cô nói vọng ra ngoài nhắc nhở Tâm An. "Sáu giờ là cô Trinh dẫn tụi mình ra ngoài ăn tối. Sau đó ra phố đi bộ chơi. Mày nhớ về sớm."

"Okay." Tâm An nói xong thì chạy vụt đi như làn khói.

Trùng hợp là tiệm cà phê mà Nhật Lâm làm thêm cũng ở quận Nhất, chỉ mất khoảng mười phút đi xe. Tâm An lần đầu thấy nôn nóng gặp Nhật Lâm nhiều như thế này.

Không rõ, có phải là do Nhật Lâm...

Hay là còn có điều gì đó đang chờ đợi Tâm An đến?

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout