Sinh ra trong cõi dâu bể, thỉnh thoảng lại xuất hiện dăm ba kẻ lạc loài như thế.
Một người quen với cô đơn từ tấm bé, luôn nhìn những điều không ai thấy và thắc mắc những gì không ai để tâm. Một kẻ được định sẵn số mệnh êm đềm từ thuở lọt lòng, quanh năm suốt tháng chỉ sống như ăn tạm ở nhờ chứ không có dây mơ rễ má gì với cuộc đời, cũng chẳng gánh lấy trách nhiệm nào với làng, với nước.
Một người luôn chờ đợi ai đó hiểu mình, giống mình, chấp nhận những gì nơi mình mà thiên hạ cho là gàn dở. Một kẻ tưởng mình là chim bằng sải cánh giữa mây trời cuồn cuộn, nghĩ mình là cá kình vẫy vùng ngoài bể khơi, để rồi lưu lạc đó đây bao năm trời, y mới vỡ lẽ mình chỉ là con đò nhỏ trôi hoài, trôi mãi vì chưa tìm được bến đậu.
Cậu và y, hai mảnh ghép lạc loài va vào nhau, như linh hồn lẻ loi tìm thấy một nửa còn lại, như kẻ đơn côi gặp được tri kỉ của đời mình.
“Lúc nào tôi cũng tỏ vẻ mình phải sống vì người khác, nhưng từ đầu đến cuối, tôi vẫn chỉ sống cho riêng mình. Tôi là một thằng ích kỉ, một gã tham lam thế đấy. Dù có phải liên luỵ đến thầy đi chăng nữa, tôi vẫn muốn bầu bạn với thầy.”
“Cậu kéo tôi gần lại với cuộc đời, cho tôi cảm giác được sống và là chính tôi. Vậy nên... hơn cả bị người đời quay lưng, cậu coi tôi như người dưng kẻ lạ, với tôi, ấy mới là điều tàn nhẫn nhất.”
Bình luận
Chưa có bình luận