Nắm chặt tay em, theo đuổi mộng đẹp

Quách Thái Di   
357   
28   
5   
0   

Thanh Hoài và Thiên Lam là bạn thanh mai trúc mã, cả hai cùng nhau trải qua quãng thời niên thiếu tuyệt đẹp. Mối tình cỏn con dần dần nảy mầm trong tim Thiên Lam. Biến cố lần lượt xảy ra. Đầu tiên là mẹ Thiên Lam qua đời sau hai năm mắc bệnh ung thư não mãn tính. Ba cô dẫn người phụ nữ mới về nhà và con trai riêng của bà ấy - Vũ Ân, bằng tuổi Thanh Hoài. Thiên Lam rất khó để chấp nhận họ là thành viên trong gia đình mình. Một ngày nọ, cô nhận được tin đau lòng về việc ba và mẹ kế của cô đã chết trong một vụ tai nạn bi thảm. Thiên Lam và Vũ Ân sống nhờ vào tiền trợ cấp của cô Út, là cô ruột của Thiên Lam. Những tưởng mọi chuyện không vui sẽ kết thúc nào ngờ Thanh Hoài cùng ba mẹ chuyển nhà lên thành phố. Tình cảm của Thiên Lam dành cho Thanh Hoài ngày càng sâu đậm. Tốt nghiệp 12, cô cố gắng thi đỗ đại học, Vũ Ân thi rớt. Hai anh em lên thành phố. Anh đi làm kiếm tiền để em gái học đại học. Thiên Lam gặp lại Thanh Hoài cũng là lúc Thanh Hoài đã có bạn gái. Tình yêu đơn phương cô chôn chặt nơi đáy tim. Một năm sau đó, anh và bạn gái chia tay. Liệu đây có là cơ hội dể anh và cô cùng sánh đôi? Bên cạnh đó, Vũ Ân âm thầm trao về Thiên Lam mối tình lặng câm dù trên danh nghĩa họ là anh em kế.

-

"Nếu không thể cùng nhau già đi, anh nguyện cùng em chọn nỗi cô đơn."

Tiểu thuyết Lãng mạn Nam-Nữ Hiện đại Tình đơn phương Chữa lành / Cứu rỗi Học đường
Mục lục
Trích dẫn
    Thiên Lam: “Chỉ cần đừng quên lời hẹn của chúng ta, nhất định phải trở thành những người mang dáng vẻ tuyệt nhất, cho dù có thất bại cũng phải thất bại cho thật rực rỡ.”

    Thiên Lam: Không ai có phép màu để thời gian quay ngược trở lại. Tôi với anh rồi đây sẽ đi trên hai con đường khác nhau. Có lưu luyến nhưng biết làm sao, tôi đứng ở nơi này vẫy tay chào tạm biệt, đến cuối cùng vẫn không thắng nổi thời gian.

    Thiên Lam: Ngày đó, tôi ngây thơ cứ tin rằng hôm nay chúng tôi xa nhau thì ngày mai sẽ gặp lại thôi. Nhưng sự thật thì cuộc đời quá rộng lớn, quá mênh mông. Khi hai người quay lưng về hai hướng khác nhau, lời tạm biệt mà chúng tôi trao cho nhau và nói rằng sẽ tương ngộ đã hóa hư vô. Tạm biệt không phải để gặp lại. Tạm biệt chính là từ biệt.

    Thiên Lam: Hoa vẫn nở khi xuân về, lá vẫn rụng khi thu sang và không có anh, tôi vẫn sẽ phải đi qua tuổi trẻ này một cách hiên ngang như anh đã từng. Tôi biết không ai đủ mạnh mẽ cho một cuộc chia ly nhưng con đường nào cũng có lối rẽ, hy vọng ở cuối ngã rẽ chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong dáng vẻ tuyệt vời nhất.

    Thiên Lam: Tôi nhớ lúc ấy mình chẳng nói gì, muốn khóc nhưng phải cố kìm nén. Từ trước tới nay tôi chẳng làm được gì cho Thanh Hoài, chỉ toàn dựa dẫm vào anh. Tôi từng nghĩ rằng chỉ cần anh ở bên tôi thôi, tôi sẽ mạnh mẽ vượt qua những chông gai, thử thách. Nhưng giờ nhìn lại, tôi vẫn chỉ là một cô nhóc yếu đuối, rụt rè và hay sợ sệt. Thanh Hoài có quyền lựa chọn đi hay ở nhưng tại sao chúng tôi phải xa nhau?

    Thiên Lam: Tôi chỉ có thể dùng ánh mắt ngọt ngào dõi theo anh, hướng trái tim chân thành về phía anh. Thanh xuân đẹp nhất là có một hình bóng để yêu thương, để nhung nhớ dù có rớt nước mắt cũng không hối tiếc.

    Vũ Ân: “Em phải tự tin về khả năng của mình chứ không phải nghe những lời người khác nói. Họ không phải là em, họ sẽ không bao giờ biết em có điểm mạnh gì. Em gái ngốc nghếch, nếu như em cứ để tâm đến lời của người khác thì em mới chính là kẻ thua cuộc.”

    Thiên Lam: Thương – giữa tôi với anh như sợi chỉ mỏng manh và không có sự ràng buộc nào cả. Thương anh trong chính thanh xuân của tôi. Bởi vì có thanh xuân nên tôi mới đủ can đảm thương một người ở xa. Cho dù một ngày nào đó anh đứng ở nơi ấy chờ một người không phải tôi thì tôi vẫn thương anh như đã từng. Cho dù một ngày nào đó trái tim tôi khắc ghi một hình bóng khác, không phải anh thì anh cũng đã từng góp mặt làm nên thanh xuân rực rỡ trong tôi.

    Vũ Ân: “Dù em không nói nhưng ba sẽ hiểu mà. Điều em cần làm bây giờ là sống tốt và học tốt, trở thành con người mà em mong muốn. Hãy coi cuộc đời như một cuốn sách, đọc hiện tại, đóng chương này, mở chương khác. Một số trang có thể khiến em lãng phí thời gian, rút kinh nghiệm từ sai lầm nhưng hãy tập trung vào trang tiếp theo và đó là tương lai của em.”

    An Bình: "Thật đau lòng khi yêu một người mà không được đáp lại nhưng còn đau hơn khi không có đủ dũng khí để nói cho người đó biết tình cảm của mình."

    Thiên Lam: Tuổi thanh xuân, dường như con người ta chẳng bao giờ để ý đến những điều lớn lao cũng chẳng lo ngại kết quả. Vô tư khóc cười, vô tư yêu ghét. Và đó cũng chính là quãng thời gian nhiệt huyết nhất, vui vẻ nhất.

    Thiên Lam: Những năm tháng thanh xuân đáng nhớ này rồi sẽ trôi qua, như một giấc mơ, như bong bóng vỡ tan ngày mưa. Còn chúng ta thì lại biết rõ hồi ức trinh nguyên nhất nằm lại ở đó nhưng cũng chẳng thể quay về tìm lại.

    Thiên Lam: Quãng thời gian tươi đẹp nhất của anh có tôi ở đó, là quãng thời gian bình yên và cũng lắm muộn phiền. Anh tặng tôi quãng thời gian tươi đẹp, dạy tôi cách kiên cường, nhắc nhở tôi hãy trưởng thành tốt nhất để bảo vệ thanh xuân của chính mình. Tôi cùng anh lớn lên, cùng anh trưởng thành. Mối tình đầu như hạt giống âm thầm nảy chồi. Ai cũng từng hứa sau này chắc chắn phải thật hạnh phúc vậy mà khi nhắm mắt thiếp đi một lúc rồi thức dậy đã trải qua gần nửa đời người, chữ duyên vẫn chưa thể vẹn tròn. Còn tôi chẳng cần biết là nhân duyên hay nghiệt duyên, tôi vẫn hạnh phúc đấy thôi. Thế nên mới nói anh chính là may mắn của tôi và cũng là điều mà tôi luyến tiếc nhất.

    Thiên Lam: Chia tay một người không thuộc về mình chính là cảm giác đứng nhìn và để thời gian bên nhau vụt bay, là cảm giác đau lòng nhưng không ai thấu hiểu, là không có cái nắm tay tạm biệt nào cả.

    Thiên Lam: Thanh Hoài là mối tình đầu của tôi, là mùa xuân rộn ràng, mùa hạ mát lành, là mùa thu dịu ngọt, mùa đông ấm áp. Anh là bốn mùa trong tôi.

    Thiên Lam: Chia tay một người không thuộc về mình chính là cảm giác đứng nhìn và để thời gian bên nhau vụt bay, là cảm giác đau lòng nhưng không ai thấu hiểu, là không có cái nắm tay tạm biệt nào cả.

    Vũ Ân: "Em chỉ đang cố đuổi theo một cái bóng, vĩnh viễn em sẽ không thể nào bắt được nó. Vậy nên, em đừng chạy theo nữa, sẽ mệt đấy.”

    Thiên Lam: Nếu có kiếp sau, vào những năm tháng tươi trẻ ấy nhất định phải gặp đúng người đúng thời điểm để có thể nắm tay nhau đi suốt chặng hành trình dài của cuộc đời, có thể thề non hẹn biển, có thể ngày ngày nhắn tin cho nhau mà không sợ rụt rè. Nếu có kiếp sau, xin người đừng nhấn chìm tôi giữa đoạn tình cảm không có kết quả này nữa.

    Thiên Lam: Ai có thể đợi người đến hết cả thanh xuân, hết cả cuộc đời. Sau này, tôi sẽ đi tìm một vòng tay khác, sẽ thương một người khác. Tôi không còn thương anh nữa, anh có đau lòng không? Nhưng khi nghĩ tới anh với mái ấm nhỏ của riêng anh, tôi liền thấy chơi vơi. Tôi biết rồi tôi cũng sẽ phải quên đi một thời son trẻ vì anh mà gợn sóng.

Tác phẩm tương tự
Cùng tác giả

Bình luận

Chưa có bình luận