Hoàng hôn màu đỏ chầm chậm nhuốm đỏ buổi chiều mùa thu. Tuyết Thiên thậm chí chưa từng dám nghĩ tới việc bản thân sẽ được chiếu sáng.
Cô...
Bị bỏ rơi bởi cha mẹ đã dứt ruột sinh ra mình.
Vì cô là một linh hồn tai ương chẳng nhận được sự hoan nghênh ở bất cứ đâu.
Dù vậy, dù đến mức đó nhưng Tuyết Thiên vẫn có lý do để khước từ cái chết.
Trong một thế giới luôn nhắc nhở rằng cô là người không đáng được sống từ khi sinh ra, cô muốn sống sót đến tận cuối cùng và chứng minh lý do tồn tại của mình.
Dẫu sự trói buộc mà số phận chỉ định khiến cô tan nát và nhuộm đỏ con đường đầy chông gai vĩnh cửu, nhưng nếu được ở bên cạnh anh ấy... cô sẽ ôm lấy tia hy vọng trong trái tim đã trở nên yếu mềm.
"Vì anh là người duy nhất đối xử với em theo cách như thế."
Khi ở bên Quân Hùng, Tuyết Thiên cảm thấy mình như một nàng công chúa thực sự.
Cô cảm thấy mình như một công chúa quý tộc và được yêu thương.
Cho dù một lúc nào đó anh không còn muốn cô nữa, cho dù cô có phải đi gom lại từng chút hơi ấm anh từng trao, thì tất cả những khoảnh khắc bên nhau cũng sẽ trở thành ký ức khắc sâu vào linh hồn của cô.
Ngay cả khi một ngày nào đó Quân Hùng biết Tuyết Thiên là ai và không muốn cô nữa, ngay cả khi anh không nhìn cô như một giấc mơ nữa...
"Cảm ơn anh vì đã tin em. Thật sự, em chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây."
"Ta có thể làm bất cứ điều gì. Chẳng phải đó là quá nhiều lòng biết ơn cho một điều ước sao?"
"Em xin lỗi nếu điều đó không dễ chịu. Em thật ngốc khi lo lắng về điều này…"
"Ừ, em là một kẻ ngốc. Ta luôn ở bên em."
"...Vậy nếu em gây ra lỗi sai lớn thì... khi đó anh vẫn đứng về phía em chứ?"
"Nếu vậy ta trở thành đồng phạm cũng không sao. Vợ chồng là nhất thể đồng tâm mà."
"Nhưng nếu tật xấu của em trở nên tồi tệ hơn thì sao..."
"Chỉ cần ta tệ hơn cả như thế là được."
Tuyết Thiên tự hỏi: Như thế này có thật sự ổn không? Cô không biết liệu Quân Hùng còn điều gì nghi vấn về cô nữa không...
Nhưng bây giờ, chỉ khoảnh khắc này thôi, cô muốn chỉ tập trung vào ánh mắt anh nhìn mình.
"Vậy nếu thói quen của em trở nên tồi tệ hơn thì sao?"
"Em có rất nhiều thói quen kỳ lạ. Công chúa có một thói quen xấu thì có sao đâu?"
"Nhưng em thậm chí không phải là một công chúa thực sự."
"Em là một công chúa thực sự."
"Đó chỉ là ở phương Nam, chính thức thì em chỉ là..."
Dù được đối xử tốt đến đâu, em cũng chỉ là con ngoài giá thú của Giáo hoàng.
"Chính thức em là phu nhân của ta."
"Anh..."
Được rồi.
Cô sẽ che hai mắt mình lại bằng ảo tưởng mà anh mang đến cho cô.
Vì vậy xin hãy khiến cô tin rằng phép màu cũng có thể xảy đến với mình.
"Vì em tin anh hơn cả tin chính mình. Anh là lý trí, là nội tâm, là cảm xúc, là cả trái tim của em."
"Anh cũng tin em hơn hết thảy mọi điều. Em là người anh yêu, là tất cả những điều tốt đẹp nhất ở thế gian này."
Có lẽ hạnh phúc đôi khi không cần quá lớn lao, chỉ cần đủ để lấp đầy một khoảng trống trong tim.
Có lẽ niềm vui không cần quá ồn ào, chỉ cần đủ để khẽ lay động những nốt lặng trong lòng.
Có lẽ sự quan tâm không cần quá phô trương, chỉ cần đủ để người ta cảm nhận được mình không đơn độc.
Có lẽ một lời nói chân thành không cần quá hoa mỹ, chỉ cần đủ để chạm đến những cảm xúc sâu thẳm nhất.
Có lẽ một vòng tay ấm áp không cần quá chặt chẽ, chỉ cần đủ để xoa dịu những tổn thương âm thầm.
Có lẽ một nụ cười nhẹ nhàng không cần quá rạng rỡ, chỉ cần đủ để xua tan một chút muộn phiền.
Có lẽ một cái nhìn thấu hiểu không cần quá sâu sắc, chỉ cần đủ để người ta cảm thấy được lắng nghe và chấp nhận.
Có lẽ một sự im lặng đồng điệu không cần quá dài lâu, chỉ cần đủ để hai tâm hồn tìm thấy sự kết nối.
Có lẽ một chút bình yên trong tâm hồn không cần quá lớn lao, chỉ cần đủ để ta tìm lại được chính mình giữa bộn bề cuộc sống.
Có lẽ một kỷ niệm đẹp không cần quá đặc biệt, chỉ cần đủ để thắp sáng những ngày tháng về sau.
Nếu màn đêm trong anh luôn phủ xuống trái tim một hơi lạnh lẽo, thì chỉ cần giữ Tuyết Thiên kề bên, ánh sáng sẽ tràn vào, sẽ đẩy sự lạnh lẽo trôi đi.
Và rồi anh sẽ tìm được những phần khuyết thiếu đó, và lấp đầy chúng bởi hình ảnh của cô.
Anh là mặt trăng, nhưng em lại là mặt trời đang lỡ tràn vào giữa đêm của anh.
Tình cảm này, sẽ là nơi mặt trăng và mặt trời cùng nhau tồn tại, cùng nhau dung hòa, không cần phải nhường bước cho màn đêm hay nắng sớm.
Bởi vì Quân Hùng đã chọn cả hai rồi.
Bình luận
Chưa có bình luận